• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Watts Heiliq Pao Sanfreko Mollian Steel de Walter Behren, gọi thân mật là Chó, nghe nói phải cùng đi Lakeside City trừ tà với tiểu chủ nhân (cùng với người hầu), cao hứng đến không thể tự kìm nén, sung sướng nhảy loạn, sủa không ngừng. Cảnh thám Gorman vỗ vỗ đầu chó của nó, tán thưởng nói, “Cu cậu thật hoạt bát a.” Mọi người tâm chiếu bất tuyên mà không đề cập tới lời nói “làm lá chắn thịt” kia với Chó.

*(cùng với người hầu): đây là lời tác giả, trong mắt bạn Chó thì Chris là tay sai của Domi.

Lakeside City cách trấn Maple Valley không xa, đi cao tốc ước chừng một tiếng rưỡi đường xe. Khi tới cảnh cục khu thứ tám chỗ làm của cảnh thám Gorman, đã qua giữa trưa. Đối diện cảnh cục có một tiệm ăn nhanh, Gorman lần nữa tự móc tiền túi giải quyết vấn đề bữa trưa cho hai cậu thợ săn ma trẻ tuổi. Tiệm ăn nhanh không cho thú cưng vào bên trong, Dominique đành phải đem Chó cột ở trên hàng cây ngoài tiệm. Khi bọn cậu ngồi ở trong tiệm nhanh chóng ăn ngấu nghiến, Chó chỉ có thể cách lớp kính đáng thương mà nhìn bọn họ. Cuối cùng ngay cả cảnh thám Gorman cũng không nhìn nổi nữa, mua cho Chó khối thịt bò nhỏ, lúc này mới khiến nó không ai oán nữa, cứ y như là bọn họ ngược đãi động vật vậy.

Ba người đều không muốn lãng phí thời gian, gió cuốn mây tan mà giải quyết thức ăn. Dominique ăn xong hamburger của cậu, dùng  ngón tay dính đầy dầu mỡ kéo kéo áo Chris, “Anh nhìn bên ngoài kìa!”

Chris né tránh ngón tay của cậu, “Nhìn cái gì? Chó không phải vẫn ổn sao?”

“Không phải là Chó, nhìn cái kia kìa!”

Dominique chỉ bên ngoài tiệm. Ven đường đậu một chiếc mô tô Harley màu đỏ mới tinh, bề ngoài đẹp đẽ bắt mắt, ngay cả người qua đường cũng không nhịn được phải ngoái đầu vì nó.

“Anh có cảm thấy mô tô kia có chút quen mắt hay không?” Dominique hỏi.

Chris gật đầu một cái.

“Chẳng lẽ là…” Dominique rùng mình một cái, “Chắc chắn không đâu. Nhất định là trùng hợp.”

Cảnh thám Gorman không rõ nguyên do, “Các cậu đang nói gì vậy?”

“Không có gì, bạn tôi vừa lúc cũng có một chiếc giống y như đúc. Đơn thuần cảm khái một chút thôi.”

“Chiếc xe gắn máy kia là kiểu dáng rất hiếm thấy. Chẳng lẽ bạn cậu cũng ở Lakeside City?”

Dominique cùng Chris hai miệng đồng thanh, “Không thể nào!”

Cảnh thám Gorman nheo mắt lại. Hai người trẻ tuổi này rõ ràng đang giấu giếm gì đó, cơ mà tựa hồ không có quan hệ gì với vụ án. Vì vậy hắn quyết định không hỏi thêm nữa.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Ba người rời khỏi tiệm ăn nhanh, Dominique cởi sợi dây từ trên cây xuống, dắt Chó, nối gót cảnh thám Gorman đi vào cảnh cục.

“Bây giờ có một nghi phạm bị giam ở trong phòng giam, buổi chiều di chuyển đến nơi khác. Các cậu có thể… ách…trừ tà cho hắn trước. Nếu như thành công, ở trong trại tạm giam còn có một cặp người chờ các cậu đấy.”

Cảnh thám Gorman chào hỏi với cảnh sát trông coi phòng giam, liền dẫn Dominique, Chris cùng Chó tiến vào.

Phòng giam chia làm rất nhiều buồng ngăn, mỗi cách buồng ngăn có thể ở bốn người, hiện tại đều trống. Dominique cảm thấy trị an ở Lakeside City đại khái rất tốt. Cảnh thám Gorman dẫn thợ săn ma và Chó một đường đi tới tận cùng bên trong, trong buồng ngăn cuối hành lang chỉ ở một người. Dominique suy đoán đó chính là “người bị ác ma bám thân” mà cảnh thám Gorman nói, cho nên bọn họ mới không dám đem hắn cùng những người khác giam chung một chỗ.

“Chính là hắn.” Cách song sắt, cảnh thám Gorman chỉ chỉ người giam ở bên trong.

Một người đàn ông tóc nâu ngồi ở trên nền buồng ngăn, cúi thấp đầu. Quần áo trên người gã rách rách rưới rưới, tựa hồ mới vừa đánh nhau một trận với người khác. Nghe được tiếng người, gã ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười âm u. Trên mặt gã cũng đầy những vết xước cùng máu bầm.

Chó gâu gâu sủa hai tiếng, lui về phía sau một bước, bày ra tư thế phòng ngự, trong cổ họng phát ra tiếng gầm thấp “gừ gừ”, Dominique gật đầu một cái, “Không sai được. Hắn bị ác ma bám xác rồi.”

Cảnh thám Gorman vừa sợ vừa nghi, “Thật hả? Cậu làm sao thấy được đích? Hay là nói, chó nhà cậu sẽ có cảm ứng với người bị ác ma bám xác?”

Dominique nhún nhún vai, “Có những kẻ liếc mắt liền có thể nhìn ra, khí tức trên người bọn họ quá rõ ràng, tỷ như người trước mắt này; có những kẻ thì ẩn núp tương đối sâu, nhất định phải dựa vào những phương pháp khác dò xét, như là vẩy nước thánh các loại. Chó nhà tôi có thể phân biệt ra được đại đa số người bị ám, nhưng cũng không phải mỗi người đều được.”

“Thì ra là như vậy.”

Người đàn ông bị giam trong tù khinh miệt hừ một tiếng, “A, là thợ săn ma.” Gã chớp mắt, cặp mắt lập tức đổi màu, tròng đen biến thành màu đỏ như máu tươi, mà lòng trắng thì hoàn toàn biến thành màu đen.

“Như vậy liền rõ ràng nhiều.” Dominique không để ý biến hóa của người đàn ông, tiếp tục giải thích cho cảnh thám Gorman, “Chỉ cần lộ ra ánh mắt như vậy, vậy chắc chắn là ác ma bám xác không thể nghi ngờ.”

“Rất không tồi đó, cảnh thám, vậy mà lại tìm thợ săn ma tới.” Người đàn ông bị ác ma bám xác cười gằn nói, “Thế nhưng ngươi cố gắng như thế nào đi nữa cũng là phí công, không kẻ nào có thể ngăn cản sự sống lại của chúa tể bọn ta!”

“Chúa tể sống lại là có ý gì? Cthulhu đã thấy nhiều?” Dominique hỏi.

Người đàn ông ý tứ không trả lời. Cảnh thám Gorman nói, “Mỗi người bị bám thân đều nói như vậy, “Chúa tể” trong miệng bọn họ hình như là quý tộc địa ngục gì đó. Tôi cũng không hiểu.”

“Nói như vậy, những ác ma này đều là thủ hạ của một đại ác ma ở địa ngục, cùng nhau tổ đoàn đến nhân gian?”

“Tôi nào biết a!” Cảnh thám Gorman kêu lên, “Tôi còn trông cậy vào các cậu đây!”

Chris gãi gãi cằm, “Bọn họ nhất định là có tổ chức, có lẽ đang âm thầm tiến hành âm mưu gì đó. Cảnh thám, bọn họ là phạm phải chuyện gì mới bị bắt vào đồn cảnh sát?”

“Cướp bóc. Nhưng không phải là cướp ngân hàng nghiêm trọng như vậy, chính là cướp bóc tạp hóa hoặc là người đi đường, hơn nữa rất nhanh liền bị cảnh sát phát hiện hành tung, mặc dù bọn họ bày ra năng lực đáng sợ, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại được lực lượng của cảnh sát.”

“Kỳ lạ… Tại sao phải cướp tiệm tạp hóa hoặc người đi đường…” Chris suy tư, “Giữa những người bị cướp bóc có liên hệ gì sao?”

“Giữa chủ quán cùng người đi đường bị cướp cũng không có mối liên hệ nào cả. Thật ra thì Lakeside City mỗi ngày đều sẽ phát sinh án cướp bóc, vốn cũng không ly kỳ, nhưng một tuần tới nay, rất nhiều nghi phạm đều lộ ra loại dặc trưng “ác ma bám xác” này, dẫn tới lời đồn nhảm nhí trong cục, tôi mới nghĩ đến phải đi tìm thợ săn ma các cậu.”

Cái này lại càng kỳ quái. Dominique nghĩ thầm. Ác ma nhỏ yếu hơn nữa cũng mạnh hơn nhân loại bình thường gấp mấy lần, càng huống chi là nhiều ác ma chung một chỗ như vậy. Nếu bọn họ hành động đoàn thể, cảnh sát thần thông quảng đại thế nào chăng nữa cũng không bắt được bọn họ. Nhưng bọn họ lại hành động phân tán, chỉ là bởi vì phạm một ít tội vặt, liền bị bắt lại, đơn giản… giống như là cố ý. Trong này nhất định rất có điều kỳ quặc. Nếu như có thể thẩm vấn nghi phạm bị ác ma bám xác này thì tốt.

Cậu vừa định nói ra suy đoán của mình, cũng mượn cảnh thám Gorman một gian phòng thẩm vấn, cảnh sát trẻ trông coi phòng giam nọ lại chạy bước nhỏ tới.

“Cảnh thám Gorman, ông Woolley tìm ông.”

“Woolley?” Cảnh thám Gorman lông mày nhướn lên, “Ông ấy tới làm cái gì?”

“Tôi cũng không biết. Ông ấy bộ dáng dường như rất vội.”

“Vậy tôi đi qua nhìn một chút, cậu ở đây mà cùng hai người bọn họ.” Nói xong, cảnh thám Gorman nhìn Dominique cùng Chris một cái, “Không thành vấn đề chứ? Tôi đi một chút lại về.”

“Tất nhiên. Hai người bọn tôi có thể đối phó.” Dominique tràn đầy tự tin, “Song làm từ sắt, ác ma tuyệt đối không cách nào đột phá.”

“Vậy thì tốt.” Cảnh thám Gorman rất nhanh đi khỏi phòng giam. Cảm sát trẻ trông coi cười cười với hai người, “Các cậu cứ tự nhiên, tôi chỉ xem một chút.”

“Lại nói, Woolley chính là vị cảnh thám phụ trách vụ án hai mươi năm trước đi?” Dominique hồi tưởng lại lời của cha đỡ đầu, “Ông ta bây giờ về hưu rồi, nhưng trước kia từng hợp tác với Wolfgang.”

Chris hỏi, “Vụ án hai mươi năm trước rốt cuộc là gì?”

“Em không biết. Cha đỡ đầu cho tới bây giờ chưa từng đề cập tới.”

Hai người bọn họ nhất tề quay sang cảnh sát trẻ. Anh cảnh sát trẻ mờ mịt nói, “Tôi cũng không biết a! Tôi là người mới. Các cậu nên đi hỏi nhóm cảnh thám có tư lịch ấy.”

“Tôi càng ngày càng cảm thấy kỳ quái. Nếu như có thể thẩm vấn người này một chút thì tốt. Không biết cảnh thám Gorman có nguyện ý cho bọn mình mượn phòng thẩm vấn dùng một chút hay không.” Dominique đá lan can sắt một cước.

“Sao cơ? Các cậu không trừ ma nữa à?” Cảnh sát trẻ khẩn trương hỏi, “Nếu như muốn thẩm vấn, còn có một cặp người nhốt ở trại tạm giam đấy, các cậu có thể đi thẩm vấn bọn họ mà. Đừng để cái tên kỳ quái này ở lại trong cục bọn tôi a.”

Dominique toét miệng cười một tiếng, “Lá gan anh sao lại nhỏ như vậy a?”

“Hắn bị ác ma bám xác rồi á! Sợ ác ma có tội sao?”

Vậy cũng không sai. Dominique nghĩ.

“Được rồi. Chúng ta trước hết đuổi người này.” Cậu từ trong túi tiền lấy ra một cái dây chuyền thập tự giá, quay sang Chris chớp chớp mắt, “Để anh hay là để em?”

“Dứt khoát các cậu cùng nhau là được.” Cảnh sát trẻ nhút nhát nói.

―― Lại còn nhát gan hơn cả mình! Dominique nghĩ.

“Vậy mình cùng nhau đi.” Chris nắm lấy tay Dominique, dây chuyền thập tự giá rủ xuống từ khe hở đầu ngón tay họ. Gã đàn ông bị ác ma bám xác vừa trông thấy thập tự giá, liền mặt lộ vẻ thống khổ.

“Anh lui về phía sau!” Dominique nói với cảnh sát trẻ. Anh cảnh sát lập tức trốn sau lưng bọn họ. Chó thì trốn sau lưng anh cảnh sát.

“<Thi thiên>?” Chris hỏi.

“Vậy thì <Thi thiên> đi.” Dominique đáp.

Hai người đồng thanh ngâm tụng, “Hỡi Đức Jehovah, cầu xin Ngài bởi vì cừu địch của con, lấy chính nghĩa của Ngài, dẫn dắt con, khiến cho con đường của Ngài thẳng tắp trước mặt con…”

Gã đàn ông ôm đầu hét ầm lên, “Câm miệng! Thợ săn ma đáng chết! Câm miệng!”

“Chúa ôi, cầu xin Ngài định tội bọn chúng. Nguyện bọn chúng sa ngã bởi mưu kế của chính mình. Nguyện Ngài vì rất nhiều tội ác bọn chúng phạm phải, đem bọn chúng đuổi đi. Bởi vì bọn chúng đã phản bội Ngài…”

Gã đàn ông thống khổ ngã quỵ xuống đất, phát ra tiếng kêu rên thảm thiết. Tiếng kêu ấy không phải là loài người có thể phát ra, đơn giản là tiếng gầm rú dã thú mới có.

“Nhưng phàm là những ai nương mình nơi Chúa, nguyện bọn họ hỉ lạc, cất tiếng reo mừng mãi, bởi vì Người bảo vệ họ. Lại nguyện những người mộ danh Chúa, cũng nức lòng mừng rỡ nơi Chúa. Bởi vì Người ắt ban phúc cho người công bình.”

Gã đàn ông ngã trái ngã phải trong phòng gian chật chội, không ngừng va lên tường, tựa hồ trông cậy có thể đụng xuyên bức tường, cầu xin một con đường sống.

<Thi thiên> chương thứ năm, cũng là văn bản cầu nguyện thường dùng để trừ tà nhất. Sau khi một câu cuối cùng “Hỡi Đức Jehovah, Ngài nhất định phải dùng ân huệ giống như tấm khiên bốn bề bảo hộ người khác” đọc lên, tuyệt đại bộ phận ác ma đều sẽ bị buộc rời khỏi thân thể ký chủ, tâm bất cam tình bất nguyện mà trở lại địa ngục. Nhưng cuối cùng một câu này chưa đọc khỏi miệng, Dominique liền cảm giác trên cổ chợt lạnh, một cái tay siết gáy cậu. Cậu chỉ cảm thấy cả người một trận tê dại, tứ chi mất khí lực, giống như rối gỗ bị đứt dây, vô lực mà tê liệt ngã xuống đất. Chris cũng giống như cậu. Hơn nữa, Dominique cùng Chris chuyên chú với văn tụng trừ ma, thậm chí không hề phát hiện chó đã bốn chân chổng vó, ngã xuống đất không dậy nổi.

Tên cảnh sát trẻ thay đổi thần sắc khiếp đảm lúc trước, mặt lộ ý cười âm lãnh. Hắn đạp lên tay Dominique tay, đem thập tự giá từ trong tay cậu đá văng ra.

“Bọn mi không nên bày phía sau ra cho người xa lạ.” Tên cảnh sát trẻ nói, con mắt đảo một vòng, biến thành con ngươi đỏ nền đen mà ác ma mới có.

―― Hỏng bét! Trúng kế! Dominique thầm nói. Làm sao lại phạm loại sai lầm cấp thấp này? Nên kiểm tra chung quanh trước mới đúng! Sơ suất rồi! Bây giờ thân thể không cách nào nhúc nhích, làm sao bây giờ!

Cảnh sát trẻ từ bên hông tháo xuống một chùm chìa khóa, “Ác ma đúng là không cách nào đột phá lao sắt, thế nhưng không ai nói không thể thả họ ra a!” Hắn cười tủm tỉm tìm ra một cái chìa khóa trong đó, mở cửa tù ra. Gã đàn ông tóc nâu bị ác ma bám xác lảo đảo đi ra, quần áo rách nát trên người đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

“Chậm quá đấy!” Gã oán trách với đồng bọn, “Ta thiếu chút nữa đã bị đánh trở về địa ngục!”

“Ngươi bây giờ không phải là tốt vô cùng sao.” Cảnh sát trẻ lạnh lùng nói.

Gã đàn ông tóc nâu đạp Dominique một cước, ngay giữa bụng cậu, Dominique nghẹn ngào một tiếng, có khổ kêu không  ra.

“Hai đứa kia làm sao bây giờ?”

Cảnh sát trẻ dùng cằm ý bảo phòng giam, “Nhốt vào đi.”

“Không giết bọn nó?”

“Lão đại nói chúng nó là con tin quan trọng, giữ lại tính mạng, sau này có lẽ hữu dụng. Trước tiên hội hợp với lão đại, tìm được “Grimoire”, lại trở về đối phó bọn chúng.”

“Được rồi.” Gã đàn ông tóc nâu chán ghét trừng Dominique, lại thêm một cước lên người cậu, tiếp theo cùng cảnh sát trẻ cùng nhau đem hai người và Chó ném vào phòng giam, từ trên người bọn họ lục soát lấy điện thoại ra, trực tiếp đạp vỡ.

“Hai vị, vui vẻ hưởng thụ ngày nghỉ trong song sắt đi!” Gã đàn ông “rầm” một tiếng đóng cửa tù lại. Theo thanh âm khóa cửa, Dominique trong lòng trầm xuống.

P/s: Kinh Thánh trong truyện được dịch theo bản tiếng Trung, có tham khảo qua bản tiếng Việt, cơ mà bản Việt không hay lắm, tui đành dịch lấy ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK