Wolfgang xụ mặt, đem một muỗng salad rau xúc vào trong đĩa của Scott. Scott khó có thể tin nhìn chằm chằm bữa sáng của cậu. “Cha để con ăn cái này?!”
“Còn lại chẳng giao phí cơm nước cho ta, cho con ăn cũng đã không tệ rồi, còn dám lựa ba chọn bốn?!”
“Vậy cha cũng cho Dominique ăn cái này?”
“Người thôi học ở nhà ngày ngày ăn không cũng không phải là nó.”
Scott dùng nĩa đem salad xoắn thành một đoàn. “Con cũng không phải là chơi bời lêu lổng, không chịu làm gì! Con đang làm chuyện đứng đắn!”
Wolfgang châm chọc nói, “Người suốt ngày trốn học thế nào lại không biết xấu hổ nói mình đang làm chuyện đứng đắn chứ!”
Scott sắc mặt âm trầm, “Con đã bảo rồi, con bận săn ma, không rảnh lên lớp. Cha là không nhìn thấy, thành phố kia quả thực là một tòa ma quật, cho dù phái một nhánh đại quân thợ săn ma qua đó cũng xử lý không sạch sẽ.”
“Ta tất nhiên biết ma quật là cái dạng gì, ta là ác ma, chỗ ta ở chính là ma quật!
“Con không muốn chơi chữ với cha.”
“Con cũng là người trưởng thành rồi, tư tưởng có thể thành thục một chút hay không? Bây giờ con nếu là ra cửa đánh người, tuyệt đối phải vào ở nhà nghỉ song sắt ở. Trước tiên nói rõ, ta sẽ không tốn tiền bảo lãnh con ra ngoài, coi như là cho con một bài học!”
“Con cũng không tùy tiện đánh người.” Scott trợn mắt nhìn, “Con đánh David Young là bởi vì nó bị ác ma bám xác, con đó là đang trừ ma cho nó!”
“Con rõ ràng có một ngàn loại phương pháp có thể trừ ma, tại sao cứ một mực lựa chọn cái loại bạo lực nhất trong đó hả? Hơn nữa, cảm tạ Thượng đế ―― thực sự phải tạ ơn Người ―― con không có nói với cảnh sát con là đang trừ ma, bằng không bọn họ khẳng định cho là con tin tông giáo kỳ quái!”
“Lúc ấy tình thế nguy cấp, con không thể không sử dụng bạo lực.”
“Con còn chế thuốc hít thuốc!” Wolfgang che mặt, “Satan a! Đúng là sa đọa! Ta cũng sẽ không làm loại chuyện này!”
Scott mặt đỏ lên, “Đó là vì để nhanh chóng tiến vào ngục Limbus!” Cậu biện hộ nói, “Một ít dược phẩm có thể tạm thời nâng cao tính thích ứng của thân thể đối với ngục Limbus, con không tìm được những phương thuốc kia, chỉ có thể dùng dược phẩm trong phòng thí nghiệm trường phối chế……”
“Sa đọa!” Wolfgang lập lại, “Ta đã bảo bao nhiêu lần không cho phép mượn dược vật trợ giúp, bởi vì sẽ sinh ra tác dụng phụ, con sao lại cứ không nghe? Phương châm giáo dục của ta rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, thế nào lại dạy ra con đỡ đầu như con vậy chứ?”
Scott hai tay mười ngón tay đan xen, đệm ở dưới cằm, “Con từng nghĩ qua, cha Wolfgang, nguyên do con cúp cua đánh nhau hít thuốc, nói cho cùng là bởi vì lực lượng của con quá yếu, không cách nào nhanh chóng hữu hiệu mà khu trừ ác ma. Chỉ cần con trở nên mạnh mẽ, những ác ma kia căn bản không phải đối thủ của con, tự nhiên có thể tiết kiệm ra thời gian làm việc khác. Con biết thiên phú của con không tốt bằng Dominique, cho nên con đem thời gian sau khi nghỉ học đều dùng vào chuyện nghiên cứu cổ đại ma pháp. Con tin tưởng con có thể từ trong đó tìm ra một con đường chính xác.”
Wolfgang chen ngang, “Vậy con nghiên cứu ra cái gì rồi?”
“Bây giờ còn chưa thể nói cho cha biết.”
“Ha!”
“Cha rất nhanh thì sẽ biết.”
Scott đẩy đĩa salad bị giày xéo không ra hình dạng ra, đứng lên, rời khỏi bàn ăn, “Con sẽ khiến cha kinh ngạc, ông già.”
“Gọi ai là ông già hả, tiểu quỷ!”
“Cha đỡ đầu, cho con chút tiền.”
Biểu tình trên mặt Wolfgang như là nai con bị xe đua tốc độ trên đường cao tốc húc bay.
“Con chỉ có lúc muốn xin tiền ta mới có thể gọi ta là cha đỡ đầu.”
“Nếu như mỗi lần kêu một tiếng cha liền cho ta hai mươi đôla, vậy con không ngại gọi thêm mấy tiếng, cha đỡ đầu.”
Wolfgang lấy ví da của hắn, móc ra từ bên trong một tờ giấy bạc năm mươi đô, “Không cần thối lại.”
Scott sắc mặt thản nhiên mà nhận lấy tờ tiền, “Con vốn là cũng không có ý định thối lại.”
“Con cần tiền làm gì? Con lại mua đồ gì kỳ quái từ trên mạng sao?”
“Con cho tới bây giờ chưa từng mua đồ ‘kỳ quái’ ở trên mạng. Thứ con mua đều là đồ ‘hữu dụng’.”
“Con lần trước còn mua điều khiển ti vi hình ma trượng đó! Hữu dụng cái beep!”
“Cha không phải là cũng chơi đến rất vui vẻ sao!”
Nếu như Dominique về đến nhà, nhìn thấy cha đỡ đầu cùng cậu em ngồi ở trong phòng khách, thay phiên nhau hướng về phía ti vi vung vẩy ma trượng, phát ra tiếng cười khúc khích, nhất định sẽ bỏ nhà ra đi.
Sau bữa ăn sáng, Wolfgang sai Scott đi rửa bát. Khi Scott ở trong phòng bếp chiến đấu với đám vết bẩn, chuông cửa vang lên. Wolfgang đang chuẩn bị đi mở cửa, con đỡ đầu của hắn giống như một quả tên lửa từ phòng bếp vọt ra, hô to, “Con ra mở con ra mở!” Wolfgang còn chưa kịp phản ứng, Scott đã vọt tới thềm cửa, một phát kéo cửa ra.
Ngoài cửa đứng một nhân viên chuyển phát mặc đồng phục màu đỏ, trong tay ôm một cái hộp nhỏ.
“Ngài Scott Singh?”
“Là tôi.”
“Chuyển phát nhanh của ngài, giao hàng nhận tiền.”
Scott nhanh chóng đem năm mươi đô nhét cho nhân viên chuyển phát, đoạt lấy cái hộp từ trong tay hắn, kẹp ở dưới nách, vội vã ký rõ tên của mình trên hóa đơn vận chuyển, giống như bọn họ ở giao nhận thứ hàng hóa gì đó không thể để người khác thấy.
“Không cần thối.” Cậu nói, làm bộ muốn đóng cửa.
“Nhưng là……” Nhân viên chuyển phát muốn nói coi như là tiền boa thì cũng cho quá nhiều đi, thế nhưng Scott “rầm” một cái đóng sập cửa, mũi của hắn thiếu chút nữa bị cửa đập bẹp.
Wolfgang ở thềm cửa ló đầu ra nhìn, “Con mua gì đó?”
Scott dùng bả vai huých hắn, che chở chiếc hộp dưới nách, luổn lên lầu, “Chuyện không liên quan đến cha!”
“Tại sao không thể để cho ta biết? Đó vẫn là tiền ta trả đó”
“Đều đã bảo là chuyện không liên quan cha mà!” Scott lách người tiến vào phòng ngủ của mình, lập tức đóng cửa.
Wolfgang hướng về phía cửa phòng ngủ của Scott ở lầu hai giang hai tay, “Con đây sợ cái gì? Con mua búp bê bơm hơi sao? Cái này có gì mà không dám nói với ta? Búp bê bơm hơi cũng là một loại nhu cầu của con người mà, ta có thể hiểu được, con cũng đã là người lớn rồi……”
Scott đẩy cửa ra, thò đầu ra, xấu hổ mà hét, “Mới không phải búp bê bơm hơi!” sau đó lại lùi về trong phòng.
Wolfgang nhún nhún vai với không khí, đi vào phòng bếp, trong miệng hô to nói, “Nhớ đọc bản hướng dẫn trước, khi sử dụng chú ý an toàn cùng vệ sinh! Cần cái bơm không?”
“Không!!!”
Nửa giờ sau, Wolfgang giống như một cỗ máy đã lên dây cót, đúng giờ bắt đầu chăm chút vườn hoa nhỏ của hắn. Hắn cầm một cây kéo lớn, cẩn thận tỉa tót cành hoa, đem lá cây và những bông hoa chòi ra cắt đi. Lúc này cửa phòng chợt mở ra, con đỡ đầu của hắn trên người mặc một chiếc áo liền mũ màu xám tro, một cái quần jean rách, trùm mũ lên, hai tay đút ở trong túi, cúi đầu đi ra, giống hệt một tên du côn đầu đường bộ dạng khả nghi.
“Scott…? Con thế nào lại… đi ra?” Wolfgang kinh ngạc không ngậm được miệng. Kể từ sau khi con đỡ đầu nghỉ học về nhà, thì một bước cũng chưa từng bước ra khỏi cửa, ngay cả ra ngoài đổ rác cũng không muốn, nhưng thằng bé bây giờ cư nhiên tự nguyện mà đi ra khỏi cửa… đây là dấu hiệu ngày tận thế sao?
Tầm mắt Wolfgang dừng lại trên cánh tay trái của con đỡ đầu. Scott đem tay áo của áo liền mũ xắn lên, lộ ra một đoạn nhỏ cánh tay, trên cánh tay của cậu phủ đầy hình xăm màu đen kỳ quái, hình dáng tựa như ngọn lửa, khi Scott đem tay từ trong túi rút ra, Wolfgang nhìn thấy rõ ràng trên mu bàn tay cậu cũng có hình xăm, là đồ án một thanh kiếm, ngọn lửa từ quanh thân kiếm kéo dài ra, quấn vòng quanh cổ tay cùng cẳng tay cậu.
“Trên tay con đó là cái gì?” Wolfgang khiếp sợ hỏi.
Scott giơ tay lên, “Hình xăm.”
“Con đi xăm khi nào?”
“Hình xăm dán.”
“Thì ra thứ mới rồi nhân viên chuyển phát đưa đến là hình xăm dán à?”
“Đúng vậy! Còn là con tự mình thiết kế, tìm cửa hàng trên mạng đặc biệt đặt làm đó.”
Keng một tiếng, cây kéo làm vườn trong tay Wolfgang rơi trên mặt đất.
“Con……con sao lại muốn mua miếng dán xăm mình?”
“Thử trước xem sao, nếu như hiệu quả tốt con liền đi xăm một cái chính thức.”
“Kế tiếp có phải còn muốn xỏ khuyên mũi, cắt kiểu đầu Mohican, mặc áo da đinh tán, cưỡi xe mô tô, trở thành đám đua xe đầu đường hay không?” Wolfgang đau lòng mà đấm ngực, “Con trai tôi phản nghịch! Con trai tôi phản nghịch a!”
Scott nổi trận lôi đình, “Mới không phải!!!”