• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói chuyện cùng một người đàn ông mình không thích trong khi chờ cứu viện, thực sự là chuyện vô cùng nhàm chán.

Tô Tiểu Miêu để hai tay sau người, bước chân thong thả đi tới đi lui trong cái hầm nho nhỏ này. Cứ đi như vậy đến cả trăm vòng, đánh giá chắc cũng qua một giờ rồi, nâng cổ tay lên nhìn, kim đồng hồ mới qua được có năm phút…

Thật bi thảm …

Lúc này Tô Tiểu Miêu mới thân thiết cảm nhận được thuyết tương đối của Einstein: thời gian có thể là ngắn ngủi một phút, cũng có thể là dài lâu cả giờ…

Tiểu Miêu đi qua, ngồi trước mặt hắn nhìn nhìn.

Hắn nhắm mắt lại, không có chút ý muốn nói chuyện nào. Có thể là vì hắn bị thương, cũng có thể là vì hắn không thích cô, tóm lại thoạt nhìn hắn không có một tia dục vọng nào muốn nói chuyện với cô cả.

Tiểu Miêu sờ sờ đầu rất thất vọng. Đêm còn dài, nhưng mà không có tâm trạng để ngủ a…

Quên đi, vẫn nên ăn cái gì đó >_

Tiểu Miêu mở ba lô ra, bên trong còn có rất nhiều quả hạch. May mắn là trước mỗi lần làm nhiệm vụ cô đều chuẩn bị đầy đủ, nếu không đêm nay thật đúng là phải giãy giụa trên con đường nghèo đói rồi…

Tiểu Miêu bắt đầu ăn quả hạch.

Bình thường thì sao, tần suất của cô chính là mỗi một giây có thể nuốt năm quả, mà hiện tại ư, mỗi một quả cô phải nuốt trong năm phút đồng hồ…

Tô Tiểu Miêu cảm thấy mình thật thê thảm, vượt qua thời gian thực sự là một kỹ thuật sống khó học …

Đang lúc cô ngồi xổm chóp cha chóp chép ăn quả hạch, thì người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên giật giật.

Không phải đâu = =

Có cái gì ăn mà hắn lại trợn mặt hả?

Tô Tiểu Miêu bất lực, đồng thời rốt cuộc quyết định khinh bỉ hắn.

“Anh…”

Vừa định nói chuyện, bỗng hắn lại kéo cô xuống dưới người mình, hắn dùng động tác nhanh chóng cực độ đặt cô xuống, đồng thời kéo lên một lớp tro bụi dày đặc bao quanh hai người.

“! ! !”

“Hư…” Hắn đè chặt miệng cô, đồng thời đè thấp thân mình dính sát vào người cô, cúi đầu nhỏ giọng cảnh cáo: “Không được nói.”

Tô Tiểu Miêu cũng không ngốc, rất nhanh liền đoán được đã xảy ra chuyện gì: có người đến.

Có tiếng bước chân vô cùng nhỏ, như bàn chân con mèo trong đêm chậm rãi đi tới. Ở ngay phía trên bọn họ, số lượng cũng không ít, ẩn ẩn còn có thể nghe được bọn họ đang đối thoại.

“Mày xác định hắn trốn ở chỗ này?”

“Theo hình biểu thị tín hiệu vị trí của đạn thì đúng là hắn ở đây. Tuy nhiên, có 5% khả năng sai lệch.”

Trầm mặc một lúc, người tới tựa như đang suy tư.

“Thái độ của Đường gia thế nào?”

“Đại diện của Đường gia nói hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn, nhưng vô cùng có khả năng là vì trấn an các hạng thế lực mà làm ra biểu hiện giả dối, tâm tư của Đường gia, ai cũng không biết chính xác được.”

“Như vậy, Đường Dịch thì thế nào?”

“Càng khó đoán, ” người tới thấp giọng nói: “Tác phong của Đường Dịch, ngài cũng không phải không biết. Vui giận không hiện ra mặt, căn bản không thể nào xuống tay.”

Lại trầm mặc một lúc nữa.

“Còn muốn kiểm tra sao?”

“Muốn, ” câu trả lời thực nhanh chóng: “Hắn là một người rất đặc biệt ở Đường gia, hiếm hoi mới có được cơ hội hắn chủ động phản bội Đường gia, trừ hắn ra, tương lai chúng ta rất khó có được cơ hội khác. Cho dù chúng ta không ra tay, thế lực khác cũng sẽ không bỏ qua hắn.”

Trong tầng hầm ngầm.

Tô Tiểu Miêu sắp bị nghẹn chết…

Rốt cục không nhịn nổi nữa cắn vào tay hắn một miếng, người đàn ông buông lỏng tay, Tiểu Miêu khẩn cấp hít sâu một hơi.

Nhưng, còn chưa kịp làm cho cô oán giận, một loạt ánh đèn pin đã bất ngờ chiếu vào bốn phía quanh họ.

“Phía dưới có tiếng vang!”

Trái tim Tô Tiểu Miêu nhảy dựng ‘ lộp bộp ’ một chút. Sao lại vớ vẩn như vậy chứ, thân cao không đến 1 mét 6 thể trọng không đến 48 kg như cô mới chỉ hít một hơi mà cũng có thể tạo thành tiếng vang lớn như vậy sao.

Người đàn ông nằm trên người cô không mang theo biểu tình gì nhìn cô một cái.

Tiểu Miêu nuốt nuốt nước miếng, không phải cô cố ý …

Không nhịn được thấp giọng ngụy biện: “Mao chủ tịch có nói, hãy cho đồng chí trẻ tuổi phạm sai lầm thêm một cơ hội …”

… Người đàn ông đó vẫn không nói gì.

Lúc như thế này, cô còn có thể nhớ tới lời trích của Mao chủ tịch sao, giác ngộ cũng cao nhỉ.

“Biết bọn chúng là loại người nào không?”

Cô thực biết điều lắc đầu.

“Sát thủ chuyên nghiệp, ” hắn thấp giọng nói cho cô, dán vào bên tai cô, trong thanh âm có một tia lãnh liệt khác thường: “Dựa vào tiếng bước chân của chúng đại khái cũng có thể suy ra, đối phương có mười lăm người, mà trong tay tôi, chỉ còn lại có bốn viên đạn.”

“…” Nói cách khác cô chết chắc rồi… ? T_T

“Chẳng may…” Hắn dừng một chút, nhìn nhìn vẻ mặt vô tội của cô, trong mắt chợt lóe mà qua ý xin lỗi: “Tôi sẽ nói với bọn chúng cô là người của Đường Dịch, cái gì cô cũng không được phủ nhận, bọn họ không dám động vào người của Đường Dịch.”

Trong nháy mắt, cô tinh tường thấy được đáy mắt hắn có nhân tính.

Rất khó hình dung khi nghe được hắn nói những lời đó, cảm xúc phức tạp chợt lóe mà qua của cô là như thế nào.

Trước ngày hôm nay, cô và hắn là người xa lạ; từ hôm nay về sau, bọn họ có lẽ cũng sẽ là người xa lạ. Bởi vì cô rõ ràng, bọn họ có cách sống và thân phận cách xa cô.

Bạn giơ tay nhấc chân, cũng có thể tiết lộ tất cả bí mật của bạn. Mà hắn kín đáo cẩn thận nhìn được tất cả, hắn tuyệt đối không phải người sống trong thế giới của cô.

Một người trong tương lai có thể không có quan hệ gì với cô, lại lập tức lo lắng cho cô.

Khóe môi Tô Tiểu Miêu nhếch lên.

Thật tốt, cũng coi như cô không phải mất công gặp hắn một lần.

Tiếng vang trên đầu càng lúc càng lớn, người tới tựa như đang muốn chuẩn bị nhảy xuống kiểm tra.

“Mày xác định hắn ở đây?”

“Đầu Nhi, chúng ta không thể buông tha khả năng nào, anh rõ ràng tầm quan trọng của hắn mà, vừa rồi phía dưới quả thật có tiếng vang…”

Còn chưa nói hết lời, dưới tầng hầm đã truyền đến âm thanh rõ ràng. Đứt quãng, nhưng là chân thật tồn tại.

“Chi, xèo xèo…”

Có vẻ giống tiếng chuột.

Sau đó là một loạt âm thanh tất tất tốt tốt cắn quả hạch.

“Meo meo! ! !”

Sau đó là con mèo hoang quát to một tiếng, binh lách cách lách cách, âm thanh của mèo vờn chuột vang lên.

“Xèo xèo chi meo meo ô xèo xèo chi meo meo ô…”

Sau đó là âm thanh hỗn chiến của mèo và chuột.

Cuối cùng là âm thanh con chuột bị con mèo hoang ăn luôn.

Một cốt truyện đầy đủ rõ ràng, không có một tia sơ hở, đúng là một trận náo nhiệt.

Trên mặt mấy gã đó có rất nhiều biểu tình khác nhau.

“Đây là… tiếng vang khả nghi mà mày nói sao?”

“…”

Sát thủ luôn dễ nghi ngờ như vậy, thật xấu hổ quá đi…

Thủ lãnh của tổ chức làm một cử chỉ, quyết định dời chỗ này đến nơi khác tìm kiếm.

Trong tầng hầm ngầm.

Đồng chí Tô Tiểu Miêu vẫn còn cẩn trọng vì vấn đề sinh tồn ‘ xèo xèo xèo xèo meo meo ô xèo xèo xèo xèo meo meo ô ’…

Người đàn ông rốt cục không nhịn được, không biết nên khóc hay nên cười: “… Bọn họ đi rồi.”

Tô Tiểu Miêu thở mạnh một hơi.

Con mẹ nó, sát thủ chuyên nghiệp quả nhiên không dễ lừa. Cô nghĩ với kinh nghiệm trước đây ở cô nhi viện, chỉ cần ‘xèo xèo’ hai tiếng là có thể lừa dối qua cửa quan trên rồi, thế mà hôm nay vì mạng sống, còn phải meo meo ô ô một lúc lâu nữa chứ. Ừm, nếu có thể còn sống đi ra ngoài, cô nhất định phải viết một cuốn tự truyện, tên là, ừm “Vì sự sinh tồn” cũng tốt.

Người đàn ông ngậm miệng nghiêng người, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Kỹ thuật đó ai dậy cô thế?”

“Cái này mà cũng phải dậy hả, ” cô cười hì hì: “Nếu từ nhỏ đã trêu chó chọc mèo mà cái đó cũng không học được, thì tôi đây cũng có thể không cần lăn lộn rồi.”

Mặt cô có chút lem luốc, nhưng lại càng khiến thần thái cô bay lên.

Trong nháy mắt, hắn thấy rất ngạc nhiên vì cô. Phải trải qua cuộc sống như thế nào, mới có thể tạo ra một cô gái như thế này?

“Ai nha, miệng vết thương của anh nứt ra rồi, ” cô cúi người ngồi trước mặt hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay hắn: “Vừa rồi tôi lo lắng đã nắm chặt cánh tay anh, vậy mà anh cũng không kêu đau.”

Hắn thực nghiền ngẫm: “Cô cũng sẽ lo lắng?” Ít nhất hắn hoàn toàn không nhìn ra.

“Thiếu chút nữa chết thẳng cẳng mà còn không lo lắng à! Ngày mai tôi còn phải giao bản thảo đó, còn muốn đi đổi phiếu giảm giá KFC, mua một được hai! Chú ý! Là mua một được hai đó! Không phải mua hai được một nhé! ~>___

Hắn không nói nữa, chỉ là bỗng nhiên nâng tay, vuốt ve khuôn mặt cô.

Cô có chút cứng người lại.

Vì thế hắn thu tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói cho cô: “Trên mặt cô dính bẩn.”

“Ồ ồ >

Hắn nhếch khóe môi, dùng một mặt chân thật nhất nói cho cô.

“Tôi tên là Đường Kính.”

Rất nhiều ngày về sau, anh mới hiểu được, nhìn khuôn mặt cô, nhớ tới thời gian họ ở gần nhau, anh không thể cảm thấy, nhưng cũng đã không thể ngăn chặn mình trở nên yếu đuối, sụp đổ, hơn nữa còn quân lính tan rã.

Từ nay về sau, trong cuộc sống của anh xuất hiện một người như thế, làm cho mỗi lần anh nhìn thấy, sẽ trở nên toàn thân đều là sơ hở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK