Theo lý thuyết, những đứa trẻ từ nhỏ đã bị bố mẹ vứt bỏ thì dù nhiều hay ít đều thường có xu hướng thế này: hướng nội, nhút nhát, khép mình, không có tình yêu cuộc sống… Nhưng Tô Tiểu Miêu lại không phải như vậy, cô không chỉ có lòng nhiệt tình yêu thương cuộc sống, mà còn vô cùng nhiệt tình yêu thương = =
Từ nhỏ, Tô Tiểu Miêu đã biểu hiện ra bản chất của một tên cướp xấu xa hay bắt nạt người khác. Trêu chó chọc mèo, trèo cây trộm trứng, lội sông bắt cá, cuối cùng còn học được cách trêu đùa những bạn hơi ngốc nghếch nữa, ví dụ như bắt cóc thả vào cặp của bạn nào đó rồi nhân cơ hội lau lau cái cặp sẽ ăn bớt cái gì đó…
Tục ngữ nói rất đúng, không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Thực bất hạnh, bạn cướp nhỏ Tô Tiểu Miêu này không chỉ rất có sức mạnh, mà còn có văn hóa nữa.
Vào những năm đó, tất cả những chuyện đánh đấm trêu chọc cô đều làm qua rồi, cuối cùng Tô Tiểu Miêu không còn việc gì nữa đã đi tìm sách đọc. Viện trưởng thực vui mừng: Ôi chao, Miêu Tể, cuối cùng cháu cũng trưởng thành rồi…
Ai biết Tô Tiểu Miêu vừa biết được những thứ đó đã hoàn toàn thay đổi quỹ đạo của cuộc đời cô.
Trong sách có chứa mỏ vàng!
Bước vào đại dương kiến thức, tự nhiên rất thần kỳ rồi. Ngoại ngữ, chính trị lịch sử, sự sống và cái chết, cộng thêm tiểu thuyết tình yêu, võ hiệp, khoa học viễn tưởng, đam mĩ, chủ đề vô cùng đa dạng khiến người ta hoa cả mắt.
Tô Tiểu Miêu thấy một quyển sách cũng rất có chiều sâu đó là “Trích lời của Mao chủ tịch”.
Thời đại đó trong các cô nhi viện có nhiều nhất chính là loại sách ấy, các nơi khác mà tổ chức quyên góp sách vở thì đều tặng quyển sách này, còn có câu khẩu hiệu: học tư tưởng phải bắt đầu từ khi còn nhỏ.
Vì thế, Tô Tiểu Miêu học được câu danh ngôn đầu tiên là: chính quyền xuất ra từ nòng súng. (Ý như: có nổ súng, có đấu tranh mới giành được chính quyền.)
Tô Tiểu Miêu học được câu danh ngôn thứ hai là: Tất cả phái phản động đều là hổ giấy.
Sau đó, vấn đề đến đây.
Tô Tiểu Miêu làm cho người ta đau đầu ở chỗ: cô không chỉ học nhanh, mà áp dụng còn nhanh hơn, cái gọi là ‘từ học đến thực hành ’ cô đã thể hiện tương đối tốt…
Vì thế, vào một đêm trăng cao mây mù che phủ, cô đi trộm đồ…
Tô Tiểu Miêu đã vận dụng đầy đủ chiến thuật học được từ sách vở, ưu việt hóa điều động thêm sức chiến đấu bên cạnh (chính là mấy bạn ngốc ngốc đó ), vẽ xong bản đồ, chọn xong địa điểm, bắt đầu thực thi hoạt động cách mạng lần đầu tiên: đột nhập phòng bếp trộm bánh ngọt ăn…
Kết quả chính là: bị tóm = =
Viện trưởng vừa thấy, không khỏi đổ mồ hôi lạnh khắp người: có bản đồ, có cứ điểm, có kế hoạch tác chiến, còn có tư tưởng chiến lược! Thật là một chiến lược gia quân sự – Tô Tiểu Miêu, nếu không học tập tốt, thì tương lai trong khoa học của chủ nghĩa xã hội này có thể còn xuất hiện thêm một bin Laden nữa đó. Bin Laden a…
Vì thế Tô Tiểu Miêu bị nhốt vào một phòng nhỏ viết kiểm điểm, vốn định để cô ngẫm nghĩ lại hành vi bất lương của mình, ai ngờ kết quả là cô lại viết vào bản kiểm điểm như sau: kinh nghiệm đau đớn kịch liệt lần này đã để lại cho em một đạo lý —— thời đại đã thay đổi rồi, phương pháp cũng phải thay đổi thôi, tư tưởng của nông thôn mà áp dụng ở thành phố là không thích hợp …
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, Tô Tiểu Miêu đã đến tuổi đi học.
Trước khi đến trường, viện trưởng còn đặc biệt dẫn Tiểu Miêu đến gặp một bác sĩ tâm lý. Bác sĩ nói như thế nào vậy, là thế này: trên người đứa bé này như tỏa ra ánh nắng mặt trời, rất sáng lạn, rất có tích cực hướng về phía trước. Quả thực là một cô bé có khí chất trăm năm mới thấy được trong cô nhi viện đó = =
Viện trưởng yếu ớt hỏi bác sĩ tâm lý: cô bé này cứ nhiệt tình hướng về phía mặt trời mà chạy như thế, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ… ?
Kết quả kiểm tra tất cả đều bình thường, sinh lý tâm lý cũng không có vấn đề gì. Cuối cùng bác sĩ lên tiếng: không phải là có thêm nhiều nhiệt tình yêu cuộc sống à, như thế thì có chuyện gì được chứ?
Cứ như vậy, Tô Tiểu Miêu tạm biệt thời thơ ấu, bước vào thời niên thiếu vô cùng vui vẻ.
Trường của Tô Tiểu Miêu rời xa thành phố, nằm ở một vùng ngoại ô mang phong cách làng xóm nhỏ cổ xưa. Đương nhiên Tô Tiểu Miêu thấy chẳng có vấn đề gì, dù sao khả năng thích ứng hoàn cảnh của cô vô cùng tốt, đi đến nơi nào cũng không là vấn đề.
Giáo dục vào thời đại đó đang đứng ở trạng thái ‘học giỏi vật lý hóa học, đi khắp thiên hạ cũng không sợ’, vì thế đã tạo nên một Tô Tiểu Miêu tinh thống lý hóa.
Chúng ta biết có một chân lý thế này: có đôi khi, tinh thông lý hóa là chuyện rất khủng khiếp. Ví dụ như, phần tử khủng bố tinh vi đều là chuyên gia về vật lý và hóa học.
Thực bất hạnh, một khi Tô Tiểu Miêu đã tinh thông những tri thức trừu tượng, thì nhất định có thể biến trừu tượng thành cụ thể, đặt nó vào thực tiễn. Vì thế, Tô Tiểu Miêu không có việc gì làm đã nghĩ ra rất nhiều chiêu thức trái đường, ví dụ như chế ra một chiếc chìa khóa vạn năng có thể mở được cửa của rất nhiều nhà, ví dụ, dùng các chất hóa học để chế tạo bom đơn giản…
—— Lúc đó Tô Tiểu Miêu sẽ không biết, rất nhiều năm về sau, chiêu thức ấy không chỉ cứu cô vô số lần, mà còn cứu được một anh chàng có thân phận phức tạp.
Chấm dứt kiếp sống đệ tử, Tô Tiểu Miêu trở thành phóng viên của một tập đoàn tin tức lớn nhất Châu Á. Đừng tưởng rằng chỉ có công việc chính trị mới có nguy hiểm, nguy hiểm của phóng viên cũng không thấp đâu. Trong thời gian thực tập tại bộ phận tin tức xã hội, Tô Tiểu Miêu đã có một lần gặp phải nguy hiểm khó giải quyết.
Lần đó trong tay cô cầm chứng cớ quan trọng, phía sau lại có người không ngừng đuổi theo cô, Tô Tiểu Miêu bị bức phải lui tới một nhà xưởng phế liệu bỏ hoang, chạy đến đường cùng phải nhảy xuống một cái hầm.
—— hầm này bị bao quanh bốn phía, dưới đó cách mặt đất cũng xa, nếu nhảy xuống thì khó mà thoát ra được. Thoát được sự theo dõi nhưng đồng thời cô cũng phải rơi vào ngõ cụt.
Ra ngoài như thế nào đây, đó chính là một vấn đề lớn.
Ngay khi Tô Tiểu Miêu đang phân vân không biết giải quyết thế nào, thì có một mùi máu tươi nhè nhẹ bay tới từ phía sau.
Dày đặc, mùi máu tươi dần lan tỏa trong không khí. Trong không gian đen tối đó, thị giác mất đi công năng, cảm giác liền trở nên sắc bén dị thường.
Toàn thân Tô Tiểu Miêu chợt lạnh.
Đúng, từ nhỏ cô đã gây chuyện thị phi, từ nhỏ đã to gan lớn mật, từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, nhưng chưa từng có kinh nghiệm chân thật chứng kiến cảnh tượng đẫm máu nào.
Tô Tiểu Miêu xoay người, lặng lẽ lấy đèn pin từ trong ba lô ra, nhấn vào nút chiếu sáng.
——
Một người đàn ông.
Cả người là máu, vết thương thâm tím.
Thậm chí cô không biết anh ta sống hay chết.
Lần đầu tiên anh xuất hiện trước mặt cô, mang một tư thái tuyệt đối là của kẻ yếu.