• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khu vực trung tâm của thành phố, ở khu kinh doanh có một tòa nhà “Flame” hội tụ quán bar, sòng bạc … tạo thành một quần thể các phương tiện giải trí. Ra vào hầu hết là tầng lớp quyền quý, cảnh sát cũng rất ít khi kiểm tra đột xuất nơi này. Đó không phải vì nơi này thật ‘trong sạch’ mà ngược lại người bình thường dù không đi vào cũng có thể đoán được quy tắc ở đây. Ví như đi vòng quanh đó tìm hiểu rồi nghe đồn…

Có thể quang mình chính đại sống xa hoa trụy lạc về đêm, không coi ai ra gì tất nhiên là phải có hậu thuẫn. Mà ông chủ của Flame chính là hậu thuẫn của nó. Ông chủ tên là Thẩm Thân, gia cảnh không trong sạch lắm, lập nghiệp bằng chém giết, đến nay đã hơn 50 tuổi, hai phái đen trắng đều rất nể mặt, người đời tôn xưng là “ Tam gia”

Tam gia có thành tựu như ngày hôm nay tất nhiên là cũng có nguyên nhân. Những người ở tầng lớp trên phàm là đàn ông đều chọn đi Flame vì hệ thống giám sát người ngoài cực kỳ tốt. Người ngoài ở đây là chỉ phóng viên, thám tử tư, thậm chí là cảnh sát.

Tam gia có 3 quy tắc, người vào Flame tức là khách của hắn, giá cả của Flame tuyệt đối không thấp mà phục vụ không bao nhiêu, thực sự là giá trên trời, nhưng bù lại Tam gia hứa với khách là hắn sẽ không để người ngoài vào quấy nhiễu. Vì thế quán bar này chính là nơi đàn ông tụ họp tránh né những tay săn ảnh tìm vui nơi thiên đường, đồng thời cũng là nơi phóng viên và cảnh sát theo dõi con đường đen tối.

Thật sự có rất ít người đi đụng chạm đám người giết người không chớp mắt này, trừ Tô Tiểu Miêu.

Tô Tiểu Miêu chưa bao giờ cưỡng lại được sự hấp dẫn của đồng tiền.

Mà lúc này đây, bộ phận tin tức nhận được mật báo, tay họ Lý ở công ty XX hối lộ chính quyền để giành hạng mục mà chính phủ đấu thầu công khai. Đinh Đầu ra lệnh, ai làm được vụ này sẽ được tiền thưởng gấp ba.

Tô Tiểu Miêu lập tức bày tỏ thái độ: “Tôi muốn đi! ! Ai cũng không được phép! Ai giành tôi sẽ đánh người đó!” Có trời biết, trận này còn là vì để trả tiền cho Đường Kính, cô cũng nghèo sắp điên rồi.

Cứ như thế, Tô Tiểu Miêu được tiếp nhận vụ này.

Rất nhanh, Tô Tiểu Miêu liền phát hiện, Tên họ Lý này phi thường giảo hoạt, rất khó theo dõi. Hơn nữa người này thích đến Flame, mượn thế lực đen tối nơi đây che dấu giúp mình.

Nơi này, đối với tin tức chuyên nghiệp của phóng viên, Tô Tiểu Miêu dĩ nhiên biết là nơi trắng đen lẫn lộn. Nhưng không thể vì vậy mà không đi vào, nếu không tiền thưởng gấp ba của mình sẽ không cánh mà bay a.

Thế là đêm nay ở Flame xuất hiện một chàng trai thanh tú, tinh tế.

**** **** ****

Tóc ngắn gọn, T-shirt cùng quần jeans hiển nhiên là một chàng trai trẻ.

‘Hắn’ vừa tiến vào quán bar lập tức dấy lên không ít chú ý vì quán bar này đàn ông “săn sắc” rất nhiều, nhưng người thuần túy tinh khiết như thế không có đến vài người, chàng trai môi hồng răng trắng như thế không chỉ hấp dẫn ánh mắt phụ nữ mà ngay cả đàn ông cũng không ngoại lệ.

Tô Tiểu Miêu ngồi xuống ở mép quầy bar, lông mi dài dưới ngọn đèn khẽ chớp, tư thái phong lưu.

—— Vừa mới đến đã không quên đùa giỡn, thật sự là đến chết cũng không biết xấu hổ.

Mục tiêu của cô ở một chỗ sáng sủa ngay sảnh lớn, đang cùng một vị lãnh đạo của chính quyền lôi lôi kéo kéo, xung quanh có rất nhiều mỹ nữ trang điểm xinh đẹp tựa như hoa loa kèn, ngẫu nhiên còn có thể nghe được bọn họ nói.

Một người nói: “Tổng giám đốc Lý à, hiện tại thỉnh thoảng cùng phụ nữ, nếu muốn cũng có thể cùng đàn ông làm… làm…”

Một người nói: “Ha ha ngài nói là……. Nhanh! Kêu quản lí đến! nói anh hai muốn chọn đàn ông!”



Tô Tiểu Miêu thiếu chút nữa phun nước đầy mặt.

Chọn đàn ông? Ông coi đây là thời nhà Thanh hả!

Tô Tiểu Miêu thở dài trong lòng, thông đồng còn chưa tính lại thêm xấu xa lộ liễu như vậy, lão tử mà không đem tất cả các người viết ra, quả thực phải xin lỗi thẻ phóng viên của ta thôi.

Tô Tiểu Miêu là cao thủ theo dấu, không giống như những tân binh khác cứ nhìn mục tiêu chằm chằm.

Cô lười biếng nửa nằm ở mép quầy bar, tay phải khéo léo chống cằm, tay trái nhàn nhã đùa giỡn viên đá trong ly rượu, ngẫu nhiên ánh mắt bắn về phía mục tiêu một cái, Tô Tiểu Miêu hết sức làm mình nhìn qua có vẻ như một người khách bình thường.

—— nói bình thường có lẽ cũng không phải.

Tô Tiểu Miêu ngàn tính vạn tính lại tính sai bản thân bẩm sinh có gì đó. Ví như, khí chất.

Khí chất này, rất tuyệt. Tô Tiểu Miêu khi bình thường là phụ nữ cũng không xinh đẹp bao nhiêu, cùng lắm cũng chỉ là “tinh khiết, thuần túy” thôi, nhưng khi đã ngụy trang thành đàn ông thì loại khí chất này liền phát huy tác dụng vô cùng mạnh.

Hấp dẫn, rất hấp dẫn.

Bề ngoài nam tính vô tình lộ ra một tầng hơi thở mềm mại đáng yêu, nam nữ đều yêu thích.

Tô Tiểu Miêu không biết, khí chất bẩm sinh này lại mang đến cho cô phiền toái cực kỳ lớn.

Trong vòng 5 phút đồng hồ, Tô Tiểu Miêu của chúng ta bị người ta sờ mông ba lần. = =

Hai lần là phụ nữ, một lần là đàn ông, còn đưa ra lời mời tình một đêm với cô nữa chứ.

Phiên bản nữ tử giang hồ là thế này ——

Đầu tiên, dùng bộ ngực to lớn cọ cọ lên người Tiểu Miêu, sau đó liếm liếm môi hướng cô ám chỉ: ” đêm dài, không có tâm trạng đi ngủ…”

Bị tiểu công tử đến gần tán tỉnh, nhìn chằm chằm vào ngực, ánh mắt như nhìn bộ ngực trần trụi.

Thực ra tâm lý của Tiểu Miêu hoạt động như thế này: Bà nó, tại sao bộ ngực của cô ta có thể lớn như vậy! ! Lão tử ăn đường phèn, đu đủ nhiều năm như vậy cơ mà, rốt cuộc là tại sao, tại sao a! ! T____T

Cô ta tiếp tục dùng bộ ngực cọ cọ Tiểu Miêu, nói gì mà: “Hà do nhất tương kiến, diệt trúc giải la y…”

( “Hà do nhất tương kiến, diệt trúc giải la y” nghĩa: Vì sao vừa gặp lại, tắt nến cởi la y. Là một câu thơ ám chỉ sex trong bài Ký Viễn của Lý Bạch, “la y” là một loại quần áo vào thời cổ.)

Tô Tiểu Miêu ngay lập tức sợ hãi.

Từ khi nào thì giáo dục của Trung Quốc trở nên phổ biến như thế? Ngay cả một cô gái phục vụ chuyên nghiệp cũng có thể xuất khẩu thành thơ.

Tô Tiểu Miêu lúc này nghĩ: không được, lão tử không buột miệng ra thở cổ được như cô ta, nhưng hãy xem ta đây = =

Lập tức “Tô công tử” vươn hai tay bóp lên bóp xuống trên ngực cô ta. Ngực của cô ta lớn như vậy lại không phải là giả, làm cô đau lòng muốn chết.

Cô ta lập tức đen mặt. Tên đàn ông này nhìn qua thì nhỏ yếu như vậy, nhưng thực tế thì thật biến thái quá đi. = =

Hơn nữa con sói háo sắc này còn vừa sờ vừa nói: “Chúng ta cứ sờ một đêm như vậy nhé, em thấy thế nào?”.

Lúc này cô ta liền quay đầu bước đi, Tô Tiểu Miêu ở phía sau cô ta còn thật nhiệt tình tiếp tục kêu: “Ai nha, sao lại đi như thế, mau quay lại cho anh sờ tiếp nào…”

Tô Tiểu Miêu rất thất vọng sờ sờ đầu: không phải nói càng hạ lưu càng giống đàn ông sao? Chẳng lẽ biểu hiển của cô còn chưa đủ hạ lưu? = =

(Thông tin thêm: thật lâu, thật lâu về sau, khi Tô Tiểu Miêu rốt cục trở thành Đường phu nhân, cô cuối cùng cũng lý giải được thế nào gọi là đàn ông hạ lưu: đàn ông hạ lưu phải giống như Đường tiên sinh, bề ngoài quân tử nhưng bên trong chính là cầm thú…)

Về phần tên đang đến gần, càng xuất thần hơn.

Đàn ông trong quán bar khá thoải mái, Tô Tiểu Miêu dù sao cũng là người ngoài nghề, vì thế càng thoải mái.

Trước mặt một tiểu công tử thật trực tiếp tự hào nói: “I am so long…”

Tô Tiểu Miêu của chúng ta kì thật muốn nói: mong rằng không cần nói tiếng nước ngoài với một người chỉ có trình độ tiếng Anh cấp 6 như cô, cảm ơn… (Tiểu Dương: Bằng tiếng Anh cấp 6 và cấp 4 ở Trung Quốc cũng gần như bằng C, bằng B ở Việt Nam.)

Ách, kiểu này thì nên nói như thế nào? Sớm biết thế thì lúc trước đã đọc nhiều sách xem nhiều phim rồi, đến lúc muốn dùng thế này lại hận là không có gì để nói.

Nghĩ nghĩ, đồng chí Tô Tiểu Miêu ỷ vào kinh nghiệm bốn năm đại học xem kịch hay, nói một câu thoại kinh điểm trong kịch: ‘Oh, come on!”. Nói vậy cũng đúng chứ?, nghĩ nghĩ xong lại lập lại lần nữa: “Come on! Baby!” Ừm, như vậy có đúng hơn không?

Người nước ngoài kia nghe xong hứng thú hẳn, lại hỏi lại: “How about you?”

Hắn đang hỏi cô là How long sao? = =

Tiểu Miêu rất thất vọng: bản thân vốn không có tâm nói dối, thật là tình thế bất đắc dĩ đó nhé…

but! Không thể dọa người! Hơn nữa sự tình này liên quan toàn thể nam tính toàn quốc, vấn đề thể diện, càng không thể thua!

Tô Tiểu Miêu vươn mười cái ngón tay: “Ten meters! !” Nghĩ nghĩ, đơn giản khoa trương một chút hù dọa chết tên quỷ tây dương này đi, “More! ! more than ten meters! ! !” ( sun1911: mình xem phim Trung Quốc hồi bị phương Tây xâm lược thấy người Trung Quốc hay gọi người phương Tây là Quỷ Tây Dương.)

Người nước ngoài quá bất ngờ, không kìm lòng nổi nhìn xuống nơi đó của cô.

Ách… Tô Tiểu Miêu hoàn toàn tỉnh ngộ: có vẻ khoa trương quá rồi … Có là siêu nhân thì cũng không được đến 10 m aaa… (chúng ta tha thứ cho đứa nhỏ này đi, cô ấy không hiểu rõ về siêu nhân đâu – -… Tôi nhớ hình như siêu nhân không có tiểu JJ – -) (Tiểu Dương: tác giả tế nhị không ghi rõ JJ là gì, mình chú thích: nó là bạn “tiểu đệ đệ” của boy đó :”>.)

Tô Tiểu Miêu nhanh chóng sửa miệng: “ten centimeters!! centimeters!!”

Người nước ngoài nhanh chóng rơi lệ: “Oh nononono! ! !” Hóa ra anh là 10 cm, người nước ngoài hạ kết luận: “so short!!” Sau đó, xoay người bước đi…

Tiểu Miêu buồn bực …

Đồng bào nam tính cả nước, thực xin lỗi, sai lầm nhỏ tôi tạo nên đã dẫn đến sai lầm to lớn rồi…

**** **** ****

Ngay khi Tô Tiểu Miêu hành động thật cẩn thận, vạn vạn không nghĩ tới chính mình đã bị người trên lầu nhìn thấy.

Ở chỗ rẽ trên lầu ba, quản lý quán bar hướng lãnh đạo trực tiếp bẩm báo.

“Tam gia, người khách ở bên kia, có vẻ gì đó không đúng…”

Người đàn ông ước chừng 50 tuổi, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm thân ảnh tuấn tú ở quầy bar, ý vị thâm sâu hỏi lại: “… Sao?”

Vương quản lí thấp giọng nói: “Máy quét hồng ngoại cho thấy trên người hắn có thiết bị theo dõi.”

Nghe vậy, tam gia lười biếng nhấc mắt: “Xác định?”

“Việc này, không xác định lắm, ” vương quản lí cúi đầu: “Hắn là lính mới, thân phận của hắn vẫn chưa rõ.”

Tam gia trầm tư.

Đã lâu rồi không có ai dám đến chỗ này ngang nhiên khiêu khích như thế.

“Dẫn hắn tới gặp ta.”

“Dạ.”

Vương quản lí lo lắng hỏi lại một câu: “Nếu chúng ta nghĩ sai thì sao?”

Tam gia hờ hững nhìn dưới lầu.

“Nếu nghĩ sai rồi, ta cũng có biện pháp khiến chúng ta có thể tiếp tục.”

Vương quản lí nở nụ cười : “Tam gia, tôi hiểu rồi.”

“Nếu chúng ta không tính sai…” Tam gia xoay người: “Vậy trực tiếp xử lý hắn, giết gà dọa khỉ.” (Người xưa dọa bọn khỉ bằng cách lấy máu gà bôi vào gốc cây nơi khỉ hay tụ tập, thế là khỉ không dám bén mảng đến phá rối nữa.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK