Bùi Thất Thất nhạy bén cảm giác được anh nắm lấy tay mình, không chút để ý, mang theo loại ý vị thong thả ung dung.
Cô nhắm hai mắt muốn giả bộ ngủ, nhưng bên tai lại vang lên một giọng nam mát lạnh: “Tỉnh?”
Tiếp tục giả bộ liền không được, Bùi Thất Thất nín thở nghiêng đầu nhìn qua, bắt gặp một đôi mắt lạnh nhạt.
Cũng may, anh có mặc áo choàng tắm.
Cô khẽ thở ra, nhưng cũng rất nhanh ý thực tình trạng bất kham của bản thân —— váy trên người cô biến mất.
Cô giữ nguyên tư thế không động đậy, cho đến khi ngón tay anh rời đi, mà trong khoảnh khắc đó, biểu tình của anh cũng có biến hóa nhỏ.
Nếu vẻ mặt bình thường của anh có thể dùng từ “lạnh lẽo” để hình dung thì lúc này, khuôn mặt đó gần như làm người khác khó có thể thân cận, toàn thân tỏa ra mùi vị xa cách mà người ta thường gọi là cảm giác cấm dục.
Bùi Thất Thất gian nan gật đầu, chân vừa cử động, cô lập tức thấp giọng kêu lên một tiếng.
Tuy đã qua một ngày, nhưng lần này tỉnh dậy cô vẫn cảm thấy rất đau.
Có lẽ cảm nhận được biểu tình của thay đổi, ánh mắt của anh đi xuống, dừng lại ở cái chăn trên người cô……
Cô có thể khẳng định, nếu tầm mắt có thể nhìn xuyên thấu, vị trí lúc này anh đang nhìn nhất định là…… chỗ đó.
“Đêm đó, chúng ta đã làm năm lần!” Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói, cũng coi như là giải thích tại sao cô lại cảm thấy đau như vậy.
Bùi Thất Thất hiểu rất rõ ý tứ của anh, đêm đó…… ai là người chủ động, cô không quên.
Cô cũng nhìn trộm anh…… Hôm đó cô có cắn anh một cái, không biết…… có chảy máu hay không?
Bùi Thất Thất không nhìn đến chỗ đó, càng không dám phóng túng đi kiểm tra.
Đường Dục liếc cô, cười nhạt, có lẽ cũng đoán được tâm tư của cô.
Cô gái nhỏ!
Kỳ thật, tuổi cô nhỏ đến mức…… làm anh không ngờ được.
Mới hai mươi tuổi!
Anh biết cô còn đang đi học…… Trong lòng anh không khỏi khẽ thở dài!
“Em từng có bạn trai không?” Đường Dục bỗng nhiên mở miệng, đi theo nửa ỷ trên đầu giường, bàn tay tùy tiện tìm kiếm ở mép giường, rất nhanh đầu ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, chỉ là anh không châm thuốc.
Nhưng tư thái như vậy cùng ngũ quan tuấn tú kia cũng đủ làm cô thất thần trong giây lát.
Bùi Thất Thất nghiêng đầu nhìn anh, lắc đầu
Có lẽ biểu tình thất thần của cô lấy lòng anh, Đường Dục cong môi, bỗng nhiên ôm Bùi Thất Thất vào lồng ngực mình.
Tiếp xúc như vậy làm cô cảm thấy hơi thẹn thùng, bởi vì hai thân thể trực tiếp dán vào nhau.
Cái cằm tinh xảo bị nắm lấy. Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của anh khóa chặt vào cô, thân thể Bùi Thất Thất không khỏi run rẩy, cảm giác cả người cô đều bị anh nắm trong lòng bàn tay.
“Tôi yêu cầu sự trung thành.” Anh giam cô ở trong ngực, sau đó liền cúi người xuống hôn cô.
Nụ hôn này không được ngừng lại đúng lúc, nó dẫn đến lửa nóng toàn thân……
Tay nhỏ của cô bất lực khoác trên vai anh, không biết làm thế nào mới tốt.
Cô biết rõ, lúc này cô hẳn nên đáp lại anh, làm anh sung sướng, nhưng…… cô sẽ không làm vậy.
Cô chỉ có thể mặc anh hôn, mặc anh đòi hỏi. Theo nụ hôn của anh, thân thể của cô trở nên cứng đờ, không cử động được.
“Thả lỏng!” Môi anh dán trên khóe miệng cô nỉ non, giống như đang an ủi cô, nhưng động tác hôn cô hoàn toàn không dừng lại.
Cô run rẩy đến kỳ quái, mà anh cường thế, kiên định……
Bỗng nhiên, anh dừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
Bùi Thất Thất ổn định lại hồi lâu, rồi mới mở đôi mắt mờ mịt nhưng được phủ kín một tầng hơi nước, xinh đẹp đến kỳ lạ.
Cô ngơ ngác nhìn anh, khuôn mặt ửng hồng, môi đỏ hồng trơn bóng…… Dáng vẻ đó làm người muốn ăn cô ngay lập tức.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vỗ về đôi môi đỏ bừng kia, giọng nói trở nên khàn khàn: “Hôn tôi!”
Cô nhìn chăm chú vào mắt anh, ánh mặt đi xuống một chút, dừng lại trên môi của anh.