Nhưng vừa nhìn thấy mặt cô thì có chút mất hứng liền.
Một cái kính mắt dày màu đen, đủ để đánh mất hứng thú của nhiều người, càng không nói đến đôi môi tô son đậm kia.
Bùi Thất Thất đi qua, cẩn thận ngẩng đầu trộm nhìn thoáng qua Đường Dục, trên mặt anh vẫn không có quá nhiều biểu cảm.
Hơn nữa ánh mắt cũng rất lạnh lùng… Khác hoàn toàn khi lên giường với anh.
Cô suy nghĩ miên man, mặt có chút nóng, không dám nhìn tiếp nữa, cô đặt văn kiện trước mặt Tiếu Nhiên, Tiếu Nhiên nhìn thêm cô một lần, cảm thấy cô lạ mặt.
Bùi Thất Thất bỏ đồ xuống, hơi cúi người rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi cô hơi cúi người, không may vết hôn giấu trong áo lọt vào mắt Đường Dục.
Bỗng nhiên anh nheo mắt lại.
Anh chỉ cảm thấy cô có chút quen mắt, nhưng lúc này…
Anh nhớ rõ tối hôm qua anh hôn hơi dùng lực phía dưới cổ Bùi Thất Thất…
“Đợi một chút!” Giọng nam thanh nhã vang lên, Bùi Thất Thất hoảng sợ, mãi mà không dám nâng mắt lên nhìn.
Đường Dục duy trì động tác vừa rồi, giọng nói ngày càng lạnh nhạt hơn: “Ở phòng nào?”
Bùi Thất Thất không dám nói lời nào, sợ nói ra sẽ bị lộ.
Lúc này trái lại là Tiếu Nhiên nói giúp cô: “Là bộ phận nhân sự phái tới!”
Đường Dục nhìn thoáng qua Tiếu Nhiên, không có hỏi lại, chỉ lạnh nhạt nói: “Đi xuống đi!”
Bùi Thất Thất nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay mình đầy mồ hôi.
Cô đi về phía cửa, ánh mắt Đường Dục như có như không nhìn chằm chằm lưng cô…
Mạnh Thanh Thành ngầm cười, anh ta tin Đường Dục đã nhìn ra.
Chỉ là Bùi Thất Thất mặc bộ đồng phục kia, thật sự khiến người ta phun máu mũi… Không nhìn ra dáng người cô thật không tệ.
Đặc biệt là đôi chân kia, thẳng tắp, cộng thêm sức sống trẻ tuổi… Bỗng nhiên Đường Dục nhìn lướt qua anh ta, Mạnh Thanh Thành không dám cười tiếp.
Kế tiếp bầu không khí thoải mái hơn một chút, bởi vì… Rõ ràng tổng giám đốc hơi thất thần rồi.
Bốn giờ rưỡi, Đường Dục chủ động kết thúc cuộc họp này, mọi người đều rất bất ngờ, bọn họ vốn cho rằng cuộc họp hôm nay ít nhất phải đến tám chín giờ…
Có một số người đã gọi điện thoại về nhà xin phép rồi.
Mạnh Thanh Thành theo sau Đường Dục, có chút đê tiện nói: “Sinh viên mới tới làm part-time sao?”
Bỗng nhiên Đường Dục quay lưng lại, nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Thành.
Một lúc lâu sau anh cuộn văn kiện trong tay lại, đập mạnh vào Mạnh Thanh Thành một cái: “Biết rõ không báo!”
Nghe giọng điệu còn rất thoải mái, xem ra tâm tình không tệ.
Hai người sóng vai đi về phía thang máy, ở trong thang máy, ấn nút đi xuống, Đường Dục liếc mắt nhìn Mạnh Thanh Thành: “Sao cô ấy lại tới đây làm sinh viên part-time?”
Mạnh Thanh Thành bật cười: “Cô ấy kiếm sống!”
Đường Dục nhíu mày: “Cậu không cho cô ấy phí sinh hoạt sao?”
“Ừm, tôi cho rằng loại chuyện này cậu tự làm thì tốt hơn!” Mạnh Thanh Thành nháy mắt một cái.
Đường Dục không nói nữa, chỉ chỉnh tây trang của mình.
Thang máy dừng lại, anh đi thẳng ra ngoài, Mạnh Thanh Thành cũng đi theo sau: “Cậu… Không sợ cô ấy tới công ty là có mục đích à?”
Đường Dục không có dừng bước: “Mặc kệ là có hay không, cô ấy đều không đạt được.”
Đối với anh phụ nữ chỉ là vật phẩm chế thuốc, anh có thể cho cô tiền, thậm chí còn cho cô một chút sủng ái, nhưng những cái khác, anh sẽ không cho…
Lúc này Đường Dục thật sự không ngờ tới có một ngày, anh sẽ đưa tất cả mọi thứ của mình cho Bùi Thất Thất, không để lại chút nào.
Khi Bùi Thất Thất đi ra ngoài, chân gần như mềm nhũn, chống đỡ một lúc lâu mới miễn cưỡng chống đỡ cơ thể mình.