• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói của Bùi Hoan đột nhiên ôn nhu hơn: “Thất Thất à, tôi và mẹ đều không hy vọng chị chuyển đi, chị lại cố chấp chuyển ra ngoài ở với đàn ông. Nếu có một ngày chị bị bỏ rơi, nhất định phải quay về!”

Có lẽ đây là lời nguyền rủa ác độc nhất rồi.

Bùi Thất Thất đã sớm quen hai mẹ con nhà này thỉnh thoảng lên cơn điên, duy nhất không quen là Lâm Cẩm Vinh ở đây.

Đối với cô mà nói, là chuyện không thể chịu nổi.

Lúc này cô hiểu rõ dụng ý của Chu Mỹ Lâm và Bùi Hoan, thêm nữa cô đã suy nghĩ cẩn thận vì sao Chu Mỹ Lâm thừa dịp cha nằm viện tống cô cho Chung tiên sinh, tất cả là vì Bùi Hoan và Lâm Cẩm Vinh.

Bùi Thất Thất nở nụ cười, mắt nhìn thẳng vào Bùi Hoan: “Hoan Hoan, em cũng vậy!”

Bùi Hoan tức đến mức nghiến răng, nhưng e ngại Cẩm Vinh vẫn còn ở bên cạnh nên không dám làm gì quá mức.

Nếu là bình thường, cô ta đã sớm lao lên xé miệng Bùi Thất Thất rồi.

Bùi Thất Thất nói cô ta giỏi giả bộ, nhưng Bùi Hoan thấy Bùi Thất Thất mới đúng là người giỏi giả bộ nhất, ở mặt ngoài thì giả băng thanh ngọc khiết, không phải bây giờ lên giường với đàn ông có tiền rồi sao?

Cô ta muốn châm chọc, cổ tay bị Lâm Cẩm Vinh nắm chặt: “Bùi Hoan, đủ rồi!”

Bùi Hoan nghiêng đầu nhìn anh ta, nhưng ánh mắt Lâm Cẩm Vinh lại nhìn về phía Bùi Thất Thất.

“Cẩm Vinh!” Bùi Hoan làm nũng.

Lâm Cẩm Vinh buông cô ta ra, không có động tĩnh gì, giọng nói trong veo mà lạnh lùng: “Nếu không còn chuyện gì, tôi đi về trước đây!”

Bùi Hoan giậm chân, nhưng không ngăn được anh ta.

Khi Lâm Cẩm Vinh đi ra ngoài, cũng chỉ hơi gật đầu với Chu Mỹ Lâm, còn Bùi Thất Thất, anh ta không nhìn nữa.

Chu Mỹ Lâm không hài lòng, cảm thấy Lâm Cẩm Vinh không đủ tôn trọng bà ta, nhưng nghĩ đến gia thế của anh ta, cũng nhịn xuống.

Đợi anh ta rời đi, Bùi Hoan quay trở về bộ mặt đáng ghét, liếc Bùi Thất Thất: “Khó chịu phải không? Bùi Thất Thất tôi nói cho chị biết, Cẩm Vinh đã lên giường với tôi rồi, chị không cướp được đâu.”

Bùi Thất Thất cầm lấy hành lý của mình kéo ra ngoài, lạnh nhạt nói: “Không ai cướp với em.”

Bùi Hoan gần như thét chói tai: “Chị đứng lại!”

Bùi Thất Thất quay đầu nhìn Bùi Hoan: “Bùi Hoan, nếu em không thu lại tính tình của mình, thứ em đạt được, sớm muộn gì cũng mất đi!”

Cô nói xong không quay đầu lại rời đi.

Bùi Hoan thở hổn hển ngồi bên cạnh mẹ mình, bộ dạng cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu tan: “Mẹ, con… Có chút lo lắng, suy cho cùng… Là con hạ dược Cẩm Vinh, anh ấy nguyện ý chịu trách nhiệm, nhưng trong lòng anh ấy vẫn thích con tiện nhân Bùi Thất Thất kia!

Chu Mỹ Lâm ngồi ở đằng kia, giọng điệu lạnh nhạt: “Con sợ cái gì, Cẩm Vinh lại không biết! Hơn nữa Bùi Thất Thất đã bị người đàn ông khác phá thân, người đàn ông kia và Cẩm Vinh còn có quan hệ thân thích, con cảm thấy bọn họ còn có khả năng sao?”

Bùi Hoan cười, đúng vậy, sau này cô ta trở thành thiếu phu nhân Lâm gia, mà Bùi Thất Thất cũng chỉ là tình nhân của Đường Dục, thân phận kém xa!

Chu Mỹ Lâm nói những lời thấm thía: “Sau này con gả đến nhà giàu, đừng suốt ngày hô to gọi nhỏ, tránh để Cẩm Vinh lại nói nhà chúng ta không có giáo dưỡng!”

Bùi Hoan ngoài miệng thì đáp lời, nhưng trong lòng lại nghĩ, thực ra không phải mẹ cũng như vậy sao?

Chu Mỹ Lâm lại nhìn bên ngoài, cười mỉa: “Tiện nhân Bùi Thất Thất kia không lật trời được đâu!”

Không nói huyết thcậu Đường gia còn đó, cho dù cha Đường Dục… Cũng không chấp nhận được Bùi Thất Thất gả đến Đường gia, sẽ trở thành trò cười trong giới thượng lưu mất.

Nhưng bà ta không nói những chuyện này với Bùi Hoan, Bùi Hoan trẻ tuổi thiếu nhẫn, bà ta sợ Bùi Hoan sẽ chịu thiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK