"Sao cô ngủ trên giường tôi?" Trác Quân Đình tỉnh dậy thấy Cẩm Tú Nhi ôm mình, liền tỏ ra khó chịu đẩy nữ nhân té xuống giường.
Hắn đứng dậy chỉnh chu là quần áo, rời khỏi phòng...
[...]
"Ê... Tôi thấy anh quá đang quá Quân Đình!" Lâm Quân Viễn gác tay lên vai Trác Quân Đình nhấp ly rượu vang đỏ.
Quán rượu đèn màu nhấp nháy, Trác Quân Đình quét mắt qua một lược gian phòng:
"Ý anh là gì?"
"'Tôi thấy Cẩm Tú Nhi vô tội, mà anh cũng không ác. Làm gì dày vò người ta vậy?"
Trác Quân Đình cười khẩy: "Thế Lạc Uyển làm gì anh, mà anh bắt người ta làm tình nhân cho mình."
Trác Quân Viễn đối tác kinh doanh với Trác Quân Đình, lúc trước nghịch nhau, nhưng hiện tại đã thành bạn hữu.
"Tôi khác anh!"
"Ừ khác! Anh coi nhốt thằng em trai của mình lại đi! Lơ mơ tôi cho hắn liệt luôn đấy!"
Lâm Quân Viễn cười châm chọc: "Anh ghen với em trai tôi à?"
"Ghen!... Nực cười."
Trác Quân Đình dộng ly rượu mạnh xuống bàn, rời khỏi quán rượu về nhà, bước vào phòng khách. Hạ Vy ăn mặc xinh đẹp ngồi sẵn đợi hắn.
"Chuyện gì mà em đến đây?" Hắn ngồi xuống sofa liếc qua một lượt độ quyến rũ của siêu mẫu, đúng là làm cho bao đàn ông đắm chìm.
"Quân Đình, cha em về rồi. Ông rất mong muốn chúng ta nhanh chóng kết hôn."
- "Xoảng."
Họ quay nhìn gian bếp. Cẩm Tú Nhi đơ người như tượng đá, dưới chân vương vải thủy thinh vỡ.
Trác Quân Đình vô thức đứng dậy muốn xem vợ có sao không. Hạ Vy níu lại ôm lấy hắn.
Cô nhìn ra thấy thế tim càng thêm đau nhói. Tự mình cúi nhặt mảnh vỡ, những giọt nước mắt nhiễu lên chúng..
"Sao hả? Thấy rồi... Anh Quân Đình đầu thèm quan tâm cô."
Hạ Vy tựa cửa gian bên chăm chọc Cẩm Tú Nhi đang băng vết đứt ở ngón tay.
"Còn chưa chịu buông tha Quân Đình!"
- "Chát."
"Cấm Tú Nhi!! Cô dám tát tôi!"
Cẩm Tú Nhi không thèm ngó ngàng ả, bưng món ăn dọn lên bàn. Cô biết đêm rồi chắc Trác Quân Đình chưa ăn gì.
Trác Quân Đình sau khi tắm xong trở xuống nhà ăn, nhìn qua loạt mĩ vị trên bàn, rồi chú ý vào ngón tay đứt của Cẩm Tú Nhi, lạnh giọng nói:
"Lần sau cẩn thận, tôi không thích ăn máu bẩn của cô."
Hạ Vy thuốc nước: "Đúng đấy, thứ thấp hèn bẩn thỉu."
Trác Quân Đình dộng bàn một cái rầm. Hạ Vy căm nín ngồi xuống vuốt ve hắn: "Em xin lỗi!"
Cẩm Tú Nhi nhìn cử chỉ tiểu tam chiều chuộng chồng mình, trong lòng ấm ức vô cùng. Thật sự cô muốn xông qua nắm đầu ả tống ra ngoài...
Đến đêm Trác Quân Đình đang ngủ. Cẩm Tú Nhi đi từ ngoài vào, trên tay là cây kéo nhọn, rón rén đến gần chồng. Cô vương vật sắt lém đó lên không trung.
Tiếng kim đồng hồ tít tắc... điểm số 12...
Trác Quân Đình giật mình mở mắt ra, kinh ngạc: "Cô muốn giết tôi à?"
"Quân Đình... Em xin anh đừng li hôn được không?" Cẩm Tú Nhi kề mũi kéo chạm động mạch cổ mình.
Nhìn thấy vợ muốn uy hiếp mình hắn trầm giọng: "Cô muốn náo loạn cái gì hả? Hạ Vy là người tôi cưới, cô chỉ là thay thế. Muốn ép tôi cái gì?"
"Em mới là người ký hôn thú với anh, là người anh dùng xe hoa rước về!"
"Thế thì sao? Tôi không yêu cô... Cô cũng đâu yêu tôi!"
"Em..." Cẩm Tú Nhi ngập ngừng.
"Tôi cho cô biết đừng dùng mạng sống rẻ tiền uy hiếp tôi!"
"Anh thả cha em ra, em sẽ chết đền tội giết cha anh."
Trác Quân Đình ép Cấm Tú Nhi vào tường, giật lấy kéo đâm xước qua cổ cô cấm vào tường: "Cô nghĩ dễ chết thế hả?"
"Cô bày trò này nửa! Tôi sẽ cho người đánh chết cha cô ở trong tù đấy!"
[...]
Cùng lúc này bên biệt thự Lâm Gia.
"Anh nói em bao nhiêu lần rồi! Tránh xa Cẩm Tú Nhi ra!" Lâm Quân Viễn tựa ban công phòng em trai, dạy dỗ đứa em cãi lời gia tộc. Hủy bỏ liên hôn Lâm Trác.
"Em không yêu Trác Phi."
"Hôn ước này cha rất kỳ vọng, em muốn cha tức chết à!"
Lâm Quân Hạo không thích hôn nhân sắp đặt, càng không muốn cưới em gái của tình địch. Anh trai có nói gì anh cũng bỏ ngoài tai.
Lâm Quân Viễn ngoài mặt không thể hiện tình cảm, chứ thật chất anh ta rất thương em trai. Cha của họ là một người đàn ông độc đoán, những gì anh ta gằn em trai, là muốn tốt cho nó.
"Thế anh hai... Thế em đi..."
"Nhảy ranh." Trác Quân Viễn đúng là bị chọc gan, xoay người bỏ ra ngoài.
Lâm Quân Hạo nhếch mép đắt ý...
[...]
"Quân Đình, ông nội không muốn tình trạng này lặp lại."
Ông nội ném số bức ảnh Trác Quân Đình qua lại với Hạ Vy. Ông không hiểu thằng cháu trai nghĩ gì mà quay lại với người con gái đã bỏ rơi mình ngay trong hôn lễ.
"Ông nội, tại sao ông cho người theo dõi cháu?"
"Con bé Tú Nhi là người con gái tốt, con đừng để mất đi rồi hối tiếc như cha con."
Trác Quân Đình nhớ về mẹ, người phụ nữ đẹp, cũng khổ vì kẻ thứ 3 phá hoại, từ chính thất thành người thừa.
"Ông nội... Con biết rồi ạ!"
[...]
Trác Quân Đình đặt cặp vé máy bay du lịch. Đặt trong tập tài liệu trên bàn làm việc.
Hạ Vy trong thời gian chờ đợi Trác Quân Đình tắm xong, ả ta vô tình thấy chúng, trong lòng nghĩ Trác Quân Đình muốn đưa mình du lịch hâm nóng tình cảm.
Lúc này có tiếng gõ cửa phòng vang lên. Hạ Vy mở cửa phòng VIP khách sạn. Thấy Cẩm Tú Nhi, ả có chút bất ngờ, giờ này đáng lẻ Cẩm Tú Nhi. đang ở trường học chứ?
"Sao cô biết chỗ này?"
Cẩm Tú Nhi bước vào phòng ngồi xuống sofa, lúc này Trác Quân Đình quấn khăn tắm bước ra. Vậy là cô lại một lần nữa bắt gặp chồng ở riêng với nhân tình.
Trác Quân Đình cũng không giải thích, chỉ ngồi cạnh nhìn cô.
Hạ Vy không hiểu sao Cẩm Tú Nhi bình thản đến vậy. Lẽ nào muốn dùng chiến thuật vợ hiền tha thứ.
"Chiều nay có bữa cơm tại nhà ông nội, anh chơi chán rồi thì về sớm đi!"
Lời nói này rõ ràng đã kịch tiểu tam. Hạ Vy nghiến răng. Muốn mở lời nhưng Cẩm Tú Nhi nhanh thế đã quay đi.
Trác Quân Đình chẳng quan tâm mấy chuyện ăn cơm, nhưng cái hắn cần là vợ nổi giận. Hạ Vy nhận thấy tình cảm của Trác Quân Đình dành cho Cẩm Tú Nhi không đơn giản là trả thù.
"Em tự về sau!" Trác Quân Đình ném lại tấm chi phiếu.:===
"Anh Quân Đình..." Hạ Vy chạy theo níu tay nam nhân, nhưng vô ích..