"Làm tốt lắm!" Ả gọi điện khen đám xã hội đen gây ra vụ tai nạn xe.
[...]
Trung Quốc...
4 năm sau...
"Rốt cuộc em đã trốn đi đâu?"
Trác Quân Đình ngã người trên ghế mây, tay cầm ly rượu buôn thổng, rượu đổ khắp sàn.
"Quân Đình..." Hạ Vy đến gần vuốt ve nam nhân, hắn khó chịu gạt tay ả ra.
"Ai cho em vào đây? Ra ngoài..!"
Hạ Vy bị quát lớn, vung vằn bỏ ra ngoài.
4 năm rồi mà con nhỏ đó vẫn không biến khỏi tâm trí của Trác Quân Đình.
Người hầu phía xa sầm sì.
"Thân là kẻ thứ 3, mãi là kẻ phá hoại thôi."
"Đúng rồi... Tiểu tam!"
"Hứ! Các người câm miệng chưa?" Ả chỉ mặt cảnh cáo từng người nói xấu mình. Tất cả không hài lòng nhưng cũng phải câm nít với thân phận kẻ hầu người hạ...
"Ai đã nhúng tay vào chuyện này? Cẩm Tú Nhi, tại sao em bỏ đi?"
Trác Quân Đình nhớ rõ hôm tới phòng cấp cứu đã có một bệnh nhân che mặt lướt qua, mùi hương khi đó chính xác là của Cẩm Tú Nhi.
Bác Sĩ đã trách hắn không quan tâm vợ, cô ấy bỏ lại vật dụng điện thoại và chiếc nhẫn cưới. Nhìn vào trong phòng cấp cứu không còn bóng dáng cô vợ hờn.
Trong những năm dài hắn tìm kiếm tung tích cô hơn mò kim đáy bể...
Hắn vào nhà giam để xem Cẩm Tú Nhi có đến tìm cha không? Nhưng kết quả bị Cẩm Từ nắm cổ giáo huấn một trận:
"Đồ khốn, tại sao đối xử với con bé như vậy?"
Ông đem bao uất ức con gái tâm sự với mình dồn vào từng cú đấm vào mặt Trác Quân Đình.
Hắn đứng im cho ông trút cơn thịnh nộ.
- "Chát."
"Con bé, yêu mày, mày lại đem ả tình nhân về hành nó."
"Tại sao ông biết?" Trác Quân Đình ôm gò má đau gặn hỏi.
Cẩm Từ cười mỉa mai: "Tao đã sai lầm, khi giao con gái cưng cho tên máu lạnh như mày, mày không giống Trác Thành."
Bấy lâu Tần Thiên luôn thông báo tình hình con gái cho ông biết, từ ngược đãi như người hầu, đến tra tấn như tù nhân, thậm chí đưa cả tình nhân có thai về sống chung nhà, bắt con gái ông hầu hạ.
Trác Quân Đình nhận ra bản thân sai quá sai, cha hắn đã rất yêu thương mẹ hắn, cả đời ông vẫn chỉ tôn thờ có mình người đầu ấp tay gối...
"Thiếu gia, nước chanh giải rượu!"
Trác Quân Đình nhìn ly nước chanh, bỗng nhớ đến Cẩm Tú Nhi đã lo lắng cho mình mỗi lần say men trở về.
Ly nước chanh cuối cùng hắn nhìn thấy luôn in sâu trong tâm trí hắn.
Tần Thiên đặt ly nước chanh lên tủ đầu giường, quay người muốn rời đi, thì khựng chân lại nhặt giấy bút và mẫu thiết kế thời trang.
"Đây là...?"
"Đúng... đó là của Cẩm Tú Nhi thiết kế!" Trác Quân Đình khổ lòng nhìn vào mắt Tần Thiên.
Hắn biết mơ ước học thiết kế thời trang của Cẩm Tú Nhi, nhưng vì thù hận che mờ lý trí, hắn không cho phép nữ nhân học tiếp, giam cầm ước mơ của vợ.
"Thiếu gia, đã qua lâu rồi! Có lẽ thiếu phu nhân đã có một cuộc sống an yên."
"An yên..." Trác Quân Đình ghị vai Tần Thiên: "Ở bên tôi không an yên sao?"
Tần Thiên thấy bản thân lỡ miệng, nên im lặng vối tay lấy ly nước chanh đút cho Trác Quân Đình, nghĩ đợi chủ nhân giải rượu rồi nói chuyện tiếp.
[...]
"Lâm thiếu, theo tin tức, thì bên Trác Thị đang cần tìm một nhà thiết kế có tiếng."
Thư ký Lisa trình bản tài liệu về số nhà thiết kế mà cô chắt lọc.
Lâm Quân Hạo xoay xoay ghế tổng, miệng cắn bút suy nghĩ, mỉm cười:
"Cứ PR nữ thiết kế này!" Anh ta đại một nhà thiết kế, đôi mắt ánh lên tia thăm thúy.
Lâm Quân Hạo chỉ mới trở về nhận lại điều hành công ty truyền thông giải trí từ anh trai. Mọi hoạt động bấy lâu điều mang danh Lâm Quân Hạo, vì anh không muốn Trác Quân Đình nghi ngờ sự mất tích của Cẩm Tú Nhi liên quan tới anh.
"Quân Hạo, anh về rồi!" Trác Phi xuất hiện khiến Lâm Quân Hạo chỉ muốn tiếp tục chạy trốn.
"Anh đừng lo! Anh hai em không biết chuyện anh sang Anh Quốc đâu."
"Ừ."
Lâm Quân Hạo lạnh lùng trước cái ôm của Trác Phi. Cô không vui nhưng cũng không dám nổi giận, cô đã chờ rất lâu để được ở cạnh người mình thương, trở nên hiểu chuyện.
[...]
"Bên này!"
Hàn Giản Mạn vẫy tay đón một cô gái mặc vest dài sang trọng, đeo kính râm bước xuống sân bay.
Nhanh chống cả hai đã về đến căn hộ chung cư mới mua. Hàn Giản Mạn giúp cô gái sắp xếp mọi vật dụng cá nhân, xong việc ngã lăng ra giường uyên thuyên.
"Ly Ly, Cậu thấy căn hộ tớ mua tuyệt vời không?"
Cô gái mang đồ vào phòng tắm: "Mạn, cậu bớt nói lại."
"Hứ!" Hàn Giản Mạn lướt xem tin tức trên mạng xã hội, thấy Tập Đoàn Trác Thị, giật mình giấu điện thoại, sợ bạn mình thấy lại nổi cáo.
"Mai thật!" Hàn Giản Mạn thấy bạn mình đã tắm, thoải máy xem tiếp tin tức, không ngừng cảm thán Trác Quân Đình 4 năm rồi, không hề già đi tý nào? Oa!
"Anh ta vẫn phong độ nhỉ?"
Ly Ly kề sát tai bạn mình hỏi: "Cậu đang khen ai thế?"
"Um ờ... đâu có!" Hàn Giản Mạn vội dấu đi điện thoại, nét mặt đây gượng gạo.
Ly Ly không mấy quan tâm chuyện đó, cô mở máy tính lên chỉnh sửa bản thảo cho ngày triển lãm thời trang ngày mai.