"Quân Đình... Về thôi." Lâm Quân Viễn bước đến đỡ bạn mình, liền bị đẩy ra.
"Cút ngay cho tôi!"
"Anh bị điên hả? Tôi là Lâm Quân Viễn."
Hắn đâu say đến nỗi không nhận ra Lâm Quân Viễn, chính vì là Lâm Quân Viễn hắn mới câm giận. Thằng em vừa đấm thì thằng anh xoa à? Hắn không cần sự thương hại.
"Anh em các người tránh xa tôi ra!"
Trác Quân Đình đập nát chay rượu vào đầu mình, máu đỏ chảy ra, hắn không thấy nó đau hơn cảnh tượng vợ cũ vui cười bên nam nhân khác, lại là công bố lấy chồng, quá chua cay rồi.
"Anh điên rồi hả?" Lâm Quân Viễn tiến đến liền bị đích chai thủy tinh cứ trúng tay, rít lên một tiếng: "Ách."
Trác Quân Đình chỉa chai nhọn về hướng Lâm Quân Viễn, mọi sự can dự đến nhà họ Lâm hắn điều căm ghét.
Phía xa trong góc tối, một người đàn ông trung niên với hàm râu quai nón, đang hút tẩu thuốc, thả khói cười hả hê nhìn thành quả của ông ta thu được...
"Mẹ kiếp... Tôi là đang lo cho anh đấy!"
"Mèo khóc chuột." Trác Quân Đình ép Lâm Quân Viễn xuống sofa. Choàng người giữ chặt người đối phương dưới thân.
Lâm Quân Viễn không động đậy được, khuôn mặt cũng đỏ lên kỳ cục.
Có một ống kính đã tranh thủ chụp lấy khoảnh khắc đáng giá này.
Nhân viên phục vụ giúp Lâm Quân Viễn thoát khỏi Trác Quân Đình, anh ta đánh ngất Trác Quân Đình vác ném lên xe.
"Mẹ nó... Thứ gì mà cứng đầu."
[...]
Cùng lúc này Trần Ly nhìn đống thiệp cưới đang điền dang dở trên bàn, trong lòng ngàng mối dăn tơ.
"Thật sự phải mời anh ta sao?"
- "Reng reng."
Bỗng điện thoại cô reo, giọng bên kia là của Lâm Quân Viễn.
"Trác Quân Đình... Tự tử rồi..."
Trần Ly giật mình: "Anh nói thật sao?"
"Tôi không đùa!" Lâm Quân Viễn kề điện thoại cho Trác Quân Đình đang nói mớ.
"Cẩm Tú Nhi... Tại sao?"
"Anh ấy đang ở đâu?"
"Biệt thự hoàng hôn..." Vừa dứt câu, máy cũng tắt ngang.
Cẩm Tú Nhi lập tức đón xe đến biệt thự riêng của Lâm Quân Viễn không thấy người đâu, biệt thự trống trơn.
"Em đến tìm anh trai của anh sao?" Lâm Quân Hạo trong bóng tối sân vườn đi ra, hai tay đạt trong túi quần âu cộm lên. Trần Ly có chút hoài nghi liệu có phải là súng ngắn.
"À... Là anh Quân Viễn gọi cho em."
"Ừ!" Lâm Quân Hạo kéo cô ngồi xuống ghế đá trong sân nói chuyện được một lúc, lập tức nhờ tài xế riêng đưa cô về.
Xe kia vừa đi, Lầm Quân Viễn ôm gáy đau bước ra.
"Lâm Quân Hạo... Tại sao em làm vậy?"
Lâm Quân Hạo cười xấu xa: "Anh hai chỉ cần im miệng là được, em nễ tình anh em nên không động tới anh."
20 phút trước tình báo của Lâm Quân Hạo đã đánh ngất Lâm Quân Viễn, đồng thời đem Trác Quân Đình ném xuống sông lớn.
"Em đúng là ác độc mà... Trác Quân Đình đâu?"
Lâm Quân Viễn tỉnh lại trong xe chỉ có một mình, nhìn quanh không thấy cậu bạn say xỉn đâu, vừa xuống xe thì thấy Trần Ly đã lên xe rời đi.
Lâm Quân Hạo giơ đoạn video tình báo quay gửi cho anh ta tin Trác Quân Đình đã thật sự rơi xuống sông.
Lâm Quân Viễn khụy xuống, anh không thể tin được, đứa em trai hiền lành mà lại tàn nhẫn đến vậy.
"Anh thương em, thì im mồm." Lâm Quân Hạo cúi người cảnh cáo anh trai, rồi hiên ngang lên xe rời đi.
Quả nhiên sáng hôm sau các mắt báo tung tin Trác Quân Đình say xỉn quan hệ đồng tính ở quán bar. Sau đó là thông tin Chủ tịch Tập Đoàn Trác Thị bỏ trốn do nợ nần.
Lâm Quân Viễn mang toàn bộ báo chí đó đến văn phòng làm việc của em trai.
- "Ầm."
"Nói đi... Em có thể bịa mọi thứ ra thế này ư?"
Lâm Quân Hạo chậm rãi cầm quyển tập chí lên xem, bỉu môi một cái.
"Báo chí đưa tính đúng mà!"
"Khốn nạn!" Lâm Quân Viễn xách cổ áo em trai, vung cú đấm vào mặt.
Lâm Quân Hạo bị ăn đòn tối tăm mày, máu trào ra khoé miệng.
"Mẹ kiếp... Em là em trai của anh đấy!" Lâm Quân Hạo quẹt máu ép anh trai vào tường, trừng mắt hung hãng.
"Mày còn biết bản thân là em ruột của tao đấy!" Lâm Quân Viễn phun một nhúm nước nọt xuống sàn tỏ vẻ khinh thường.
"Anh không chơi đồng tính thế đu theo Trác Quân Đình làm gì? Đúng chỗ ngứa nên nhảy dựng hả?"
- "Bốp."
Một cú đấm vào bụng, Lâm Quân Hạo trượt dài dưới sàn đập lưng vào bàn làm việc.
"Tao ngứa đấy! Là ngứa tay..."
Bên ngoài phòng nhân việc bu xem, nhưng không ai dám vào can ngăn.
Trần Ly từ xa bước đến bọn họ vội cúi chào. Cô nhẹ nhàng hỏi.
"Bên trong có việc gì sao?"
Cả đám nhìn nhau, run giọng.
"Không ổn lắm."
Trần Ly ngó vào thì thấy yên ắng, Lâm Quân Hạo đang ngồi châm chú làm việc, chả hiểu nói đám nhân viên này lo sợ cái gì?
Đám nhân viên nhìn vào cũng khá bất ngờ, họ luống cuốn chạy hết.
Trần Ly đẩy cửa vào Lâm Quân Hạo đóng tài liệu đang đọc lại, khuôn mặt bầm kì lạ, cô nhìn xuống sàn thấy những vệt đỏ có khô có ướt.
"Xảy ra chuyện gì hả anh?"
Lâm Quân Hạo tằng hắng vài đứng lên ôm chằm lấy cô an ủi: "Không có gì đâu vợ yêu, vài chuyện vặt vảnh ấy mà."
"Thế sao mặt của anh?" Trần Ly không ngốc đến nỗi không nhận ra đó là bị tác động vật lý.
"Ừ... Anh té."
Trần Ly cũng ậm ừ cho qua, cô đặt lên bàn báo chí mới hôm nay, rồi bất giác thấy có một tờ y chang đã nằm trong sọt rác, cô nhíu mày hoài nghi.