"Nha đầu?"
"Nha đầu?"
Lúc Khang Viêm gọi cô lần thứ ba, Thích Hiểu mới như ở trong mộng tỉnh lại, toàn thân run một cái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng giống như mới vừa chạy Marathon xong, "Ách? A? Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Khang Viêm đưa tay, xem xét trán của cô, cảm giác ấm áp đột nhiên tới làm cho Thích Hiểu rụt về sau, có chút khó có thể thích ứng.
"Không có, không có việc gì, chính là... Học trưởng, hắc hắc, em ăn no rồi, chúng ta về đi?” Môi đỏ mọng khẽ mở, Thích Hiểu hết sức thành thật nói.
Trong lòng lại lo sợ bất an, nếu là hiện tại không về, xem chừng cô không vào nhà được?
Bất quá... Cố đại Boss, khi nào thì bắt đầu quản cuộc sống riêng tư của cô rồi?
"Ăn no?" Khang Viêm nhìn đĩa gan ngỗng còn không ít trên bàn, vuốt ve khuôn mặt của cô.
Thích Hiểu quýnh một chút, cô còn có lựa chọn khác sao? Trong lòng sớm đã đem người nào đó nguyền rủa trăm ngàn lần, sau đó cái đầu nhỏ gật một cái vạn phần khẳng định với Khang Viêm.
Từ nhà hàng Tây đi ra, Thích Hiểu vốn định tùy ý bắt một chiếc tắc xi để về nhà, nhưng Khang Viêm lại chủ động muốn đưa cô về, Thích Hiểu không tiện từ chối, chỉ có thể giống như là ốc sên, kéo dài theo ở phía sau, dưới đèn đường mờ mờ, hai người một trước một sau, bóng lưng thon dài in trên mặt đất.
Vì Thích Hiểu mang giày cao gót, lúc chân vấp vào cục đá suýt nữa té, Khang Viêm chợt quay đầu lại, ôm đầu cô vào lòng.
Cô cả kinh, còn chưa kịp mở miệng đã rơi vào lòng bàn tay ấm áp, Khang Viêm sảng lãng cười nhẹ, "Đã qua lâu như vậy, sao vẫn qua loa giống như thời đại học?"
Miệng Thích Hiểu lầu bầu, không nói gì, cảm giác thấy động tác của hai người có chút lạ quái, cô như vậy có phải là đang ngoại tình hay không?
Thích Hiểu âm thầm ảo não, muốn rút tay của mình ra, Khang Viêm giống như hoàn toàn không có phát hiện ra, lòng bàn tay ấm áp hoàn toàn đem cô bao vây, sau đó dắt cô từng bước từng bước đi về phía trước.
"Chờ một chút, học trưởng."
Thích Hiểu bước đi chậm, nếu đi thêm đoạn nữa chính là nhà của cha mẹ cô, "Trang viên Lam tước" hiện đang là biệt thự lớn số một ở thành phố A, Khang Viêm đã từng rất nhiều lần đưa cô về nhà, chỉ là lần này, rất không trùng hợp chính là, phòng cưới của cô cùng Cố Nghị Quân là "Thanh Viên" vừa vặn cách không xa "Trang viên Lam tước". Thích Hiểu thừa nhận, cho đến tận lúc này cô vẫn không có dũng khí nói cho Khang Viêm biết cô đã không còn là em gái đồng học đơn thuần như trước kia, cô đã kết hôn!
"Học trưởng, đưa em đến đây thôi, anh mau đi trở về đi."
Ánh mắt Thích Hiểu né tránh, làm cho Khang Viêm nhận ra một tia khác thường, ánh mắt của Thích Hiểu trước kia luôn tươi cười trong suốt và sáng rỡ, mà hôm nay lại luôn luôn kỳ lạ làm cho anh không đoán biết được.
"Nha đầu, em có việc gạt anh sao?"
Thích Hiểu chỉ lo dùng ánh mắt u oán nhìn thoáng qua ánh đèn còn sáng trong biệt thự xa hoa cách đó không xa, lúc lấy lại tinh thần mới nhớ đến chính mình vẫn không trả lời câu hỏi của Khang Viêm, khẽ cười đẩy anh ra, "Đừng nghĩ nhiều a, học trưởng, anh vừa mới từ nước ngoài trở về, nhất định còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, em cũng không thể liên tục làm phiền anh?"
Thích Hiểu hướng mắt nhìn lên trời, ung dung nói, "Hơn nữa, anh nhất định còn chưa có về nhà gặp bác trai bác gái, không sợ bọn họ lo lắng cho anh sao?"
Đẩy Khang Viêm cách chính mình một khoảng, Thích Hiểu hơi nhẹ ngẩn đầu nhìn Khang Viêm, sau đó xê dịch bước chân, hướng anh phất tay, "Học trưởng, lần sau gặp!"
Lúc nói ra những lời này, trái tim nhỏ lại như trút được gánh nặng.
Thích Hiểu hướng về sau đi vài bước, nhưng sau đó xoay người, đưa tay bắt một chiếc taxi ở ven đường, đúng lúc có một chiếc vừa đi qua đèn đỏ sau đó dừng ở trước mặt của cô.
"Học trưởng, nhanh lên xe đi." Cô lần đầu tiên như vậy khẩn cấp hi vọng anh có thể mau chóng rời đi, cũng là lần đầu tiên chủ động đưa tay đẩy anh ra.
Lúc Khang Viêm đi tới trước xe, anh lại ngừng lại, Thích Hiểu không biết phát sinh chuyện gì, quay đầu đi đến, bất ngờ Khang Viêm đột nhiên xoay người, sau đó cánh tay dài đem cô hung hăng kéo vào trong ngực của anh.
"A!"
Bộ ngực mềm mại vừa vặn đụng vào một khối cơ ngực cứng rắn, Thích Hiểu đau nhe răng nhếch miệng, nhưng là so với kinh ngạc càng giật mình hơn, miệng khoa trương mở to thành hình chữ O, hai tay không có vòng lên ôm eo Khang Viêm, ngược lại là luống cuống giơ trên không trung.
Khang Viêm lực đạo rất lớn, ôm rất chặt không có một khe hở, mà Thích Hiểu nghĩ thầm, anh nhất định mệt chết đi, Khang Viêm thuận thế tựa đầu trên vai của cô, mà mặt của anh thì dán chặt mái tóc của cô, ngửi mùi thơm thanh nhã trong mái tóc của cô.
Đây là hương vị anh liên tục khát vọng trong hơn một ngàn ngày đêm.
Lúc Khang Viêm duỗi ngón tay thon dài vuốt sợi tóc mềm nhẵn của cô, tim Thích Hiểu giống như đánh trống, chỉ là vừa ngẩn đầu bắt gặp tài xế xe taxi đang dùng vẻ mặt thương cảm nhìn hai người, cô vội vàng đưa tay đẩy anh.
"Học trưởng, đi nhanh đi!"
"Nha đầu, làm bạn gái của anh đi!" Đỉnh đầu, xác thực trầm thấp và khàn khàn thở dốc.
Lần này, Thích Hiểu bối rối, "Gì?"