• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh nằm dưới!" Thanh âm thở gấp làm cho người ta suy nghĩ, lão gia tử đứng ở cửa đang chuẩn bị tìm cháu nội tâm sự bỗng nhiên ngừng bước, nhìn bốn phía không có người nào, liền lặng yên đứng ở góc tường bắt đầu nghe...

"Cô dưới."

"Không được, đêm nay tôi muốn ở phía trên!"

"Tùy cô."

Yên lặng thỏa hiệp tiết tấu?

Là người từng trải, trong nháy mắt trong đầu Cố lão lộ ra vẻ mặt ngạo kiều của cháu nội, bộ dáng không tình nguyện nằm ở trên giường mặc người ta chém giết, cười hắc hắc, xoay người rời đi.

Vốn định cùng Nghị Quân thảo luận sớm đem chắt trai nâng lên chương trình hội nghị, miễn làm cho ông trước mặt chiến hữu không ngốc đầu lên được, không nghĩ tới tên này đã bắt tay vào làm kế hoạch, không hổ là cháu nội tốt của ông.

Mà giờ khắc này trong phòng, Thích Hiểu đem gối đầu ôm vào trong ngực, tận lực núp ở góc giường.

"Như là đã nói, hôm nay anh chỉ có thể ngủ dưới đất, anh nếu là dám đi lên, tôi liền..."

Trên thảm dưới đất Cố Nghị Quân lạnh lùng nhìn lại, sau khi tắm sợi tóc hơi có vẻ tán loạn làm tăng thêm vài phần gợi cảm, gương mặt đó hết lần này tới lần khác lãnh khốc.

"Yên tâm, tôi còn không có bụng đói ăn quàng như vậy."

Thích Hiểu nghiến răng nghiến lợi giá giá quả đấm: "Vậy thì tốt!"

Nếu như không phải là ông nội bắt bọn họ ở nơi này, cô cần gì cùng người đàn ông này ở cùng một chỗ, còn có ánh mắt khi dễ kia là thế nào.

Trên đầu Thích Hiểu mơ hồ, trong đầu tràn đầy oán giận đối với người nào đó, phải nói lúc trước nếu như không phải là vì cứu vớt Thích gia, cô sao phải kết hôn với người đàn ông không nhân tính này.

"Đi tắm rửa trước đi."

Nhìn Thích Hiểu dùng chăn mền đem chính mình cuốn thành quả cầu, Cố Nghị Quân đột nhiên vén chăn lên, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chính là mặt đỏ ửng của Thích Hiểu.

"Tại sao."

Giọt nước trên sợi tóc của anh lơ đãng rơi vào hai gò má, mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt, Thích Hiểu thẹn quá hoá giận lau khô hai gò má, khuôn mặt đỏ ửng lại từ từ sâu hơn.

Đáng chết, ngày thường cho dù bộ dáng thiên hạ vô liêm sỉ kia của Cố Nghị Quân cũng có thể đưa tới một đám ong bướm, bộ dáng hiện tại này quả thực như vương tử yêu tinh trong đêm tối, mang theo lực hấp dẫn trí mạng.

"Tắm rửa, cô bây giờ đang nằm ở trên giường của tôi."

Một cái tay chống đỡ bên gối Thích Hiểu, tay kia cầm sợi tóc bên tai cô, làm như tình nhân thân mật cúi đầu xuống nhẹ nhàng ngửi ngửi, trong miệng lại không khách khí chút nào ném dao nhỏ xuống.

"Đều bẩn."

Pằng!

Gối đầu mềm mại hung hăng đập vào hai gò má anh, Thích Hiểu tức giận đến ngồi dậy.

"Bằng không phải sợ anh xâm phạm tôi, tôi đã sớm đi gội sạch."

Cô rõ ràng ngày ngày có tắm rửa, ánh mắt ghét bỏ như vậy chính là nháo loại nào, thiệt thòi cho cô mới vừa rồi còn cảm thấy Cố Nghị Quân rất đẹp mắt, tuyệt đối là ảo giác, tên khốn kiếp này!

"Xâm phạm cô?" Cố Nghị Quân giễu cợt: "Nghĩ tốt lắm!"

Thích Hiểu: "..."

- -

Tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm, bóng dáng cô xuất hiện ở giữa kính mờ, mặc dù cách một tầng hơi nước, lại càng phát ra hấp dẫn.

Lúc trước tự mình đi tắm hồn nhiên chưa phát giác ra, Cố Nghị Quân nheo mắt lại, rốt cuộc biết sau khi mình đi ra mặt Thích Hiểu ửng đỏ kia là thế nào.

"Cố Nghị Quân, anh cái đồ biến thái, xoay người cho tôi!"

Trong phòng tắm truyền đến một tiếng thét chói tai, như đã phát giác được anh cử động, Cố Nghị Quân lạnh lùng hứ một tiếng, chuyển qua đầu.

Chỉ là trong đầu thủy chung hiện lên bóng dáng linh lung kia, cùng với vừa mới tiếp cận hương thơm nhàn nhạt bên người cô.

Một tiếng chuông duyên dáng cắt đứt suy nghĩ của Cố Nghị Quân, anh nhíu mày quay đầu lại, điện thoại di động vỏ ngoài màu hồng phấn của Thích Hiểu nằm ở trên giường đối diện.

Cố Nghị Quân tiện tay lấy ra nhìn, vốn chuẩn bị trực tiếp tắt, ghi chú của cô lại làm cho chân mày anh hơi nhíu lại.

"Học trưởng."

Đằng sau còn dẫn theo một cái trái tim, ngôn ngữ tâm tư yêu thương của nữ sinh nhỏ, điểm này làm cho Cố Nghị Quân đột nhiên nhớ lại thời đại học của chính mình, thư tình chất thành chồng kia, cùng với mặt không ít nữ sinh đối với mình lúc nhẹ giọng nỉ non hai chữ học trưởng.

Tại nào đấy loại xúc động mình cũng nói không rõ, ánh mắt Cố Nghị Quân lóe lên, đè xuống nhận nghe.

"Hiểu nhi, ngày mai chúng ta đi xem phim đi, gần đây có một bộ phim phim tình cảm mới chiếu, có diễn viên em thích."

Thanh âm Khang Viêm ôn nhuận từ điện thoại truyền vào trong tai Cố Nghị Quân.

Đại não anh nhanh chóng vận hành từ một câu nói ngắn ngủi nhanh chóng đoán được thân phận tình địch của đối phương.

Mời xem phim, giải thích rõ có ý theo đuổi, mà giữa hai người lại tương đối quen thuộc.

Xem phim tình cảm mặc dù bại lộ ý đồ, lại cũng nói rõ là còn chưa thành công.

Trọng yếu nhất, biết rõ diễn viên Thích Hiểu thích, xem ra thời gian quen biết đã lâu.

Khang Viêm hồn nhiên không biết chính mình nói một câu ngắn ngủi, thế nhưng thể hiện ra nhiều tình huống như vậy, nghe trong điện thoại không có tiếng trả lời, còn khéo hiểu lòng người bổ sung: "Ngày mai anh đến nhà đón em, dù sao đã lâu không gặp chú."

Xem ra mối quan hệ của hai người thân mật hơn so với trong tưởng tượng của mình?

Nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, bờ môi Cố Nghị Quân hiện lên nụ cười lạnh.

Một cành hồng hạnh xuất tường?

Vậy anh sẽ phải đem tường xây cao thêm mười lớp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK