Âu Dương Thần Đông cười tính tiền, Thích Hiểu khẽ mỉm cười, cũng để anh tùy ý thanh toán, dù sao một bản thiết kế của nhà thiết kế này thường đều có giá đến ngàn vạn, nếu là thiết kế cho nhãn hiệu cao cấp lại có giá hơn 1 ức, không thiếu chút tiền kia.
Người đàn ông này đúng là vô cùng vui vẻ, cũng rất hay nói, quả thực cùng Cố Nghị Quân là hai thái cực, từ lúc mới bắt đầu đến lúc mua váy dài, Âu Dương Thần Đông đều dùng hết các loại lý do để thanh toán, vừa thân sĩ cũng không khiến cho cô khó xử.
Chỉ là chẳng biết tại sao, nếu để cho Thích Hiểu lựa chọn, cô muốn tiếp nhận người đàn ông như Cố Nghị Quân, đại khái người nhanh nhẹn như Âu Dương Thần Đông không thích hợp với tính tình của cô.
"Mặc dù đại đa số mọi người trong chúng tôi đều sẽ thật sự vui vì Nghị Quân tìm được tình yêu mới, bất quá cô cũng phải học chấp nhận ánh mắt của người khác."
Âu Dương Thần Đông nhấn chân ga rời khỏi trung tâm mua sắm, Thích Hiểu phát giác được rõ ràng trong lời nói của đối phương có chuyện.
"Ý của anh là?"
"Chu Sảng là bạn gái bây giờ của Hồ Tuấn Anh, anh của Hồ Tuấn Hi là bạn thân của Tống Gia Nghiên, lúc trước hai anh em vì việc này cũng không vui với nhau, Tuấn Anh lại thật sự thích cô gái kia, đến lúc đó cô ấy có thể sẽ có chút ý kiến đối với cô."
Thích Hiểu cười nhạt một tiếng: "Yên tâm, tôi sẽ không để ý."
Cái dạng khó xử gì cô chưa từng trải qua? Nếu như chỉ là đối chọi trong lời nói, cô ngược lại không có yếu ớt như vậy.
Đối mặt với phản ứng của Thích Hiểu, Âu Dương Thần Đông không khỏi nhướng mi: "Không trách được tiểu tử kia đối với cô đặc thù như vậy, cô cùng Tống Gia Nghiên hoàn toàn khác biệt, nếu như là Tống gia nghiên, chắc chắn cần phải đem cơn tức này giải tỏa."
Khác biệt? Thích Hiểu cười cười không nói đúng sai, có lẽ vậy.
Mặc dù cô căn bản không có phát hiện Cố Nghị Quân rốt cuộc đối với mình đặc thù ở đâu.
Dù sao giống như cảnh ngộ, một người là ngày ngày phơi nắng gió, một người khác lại núp ở dưới sự bảo bộc của Cố Nghị Quân.
Cô không giống Tống Gia Nghiên là chính mình phải đem hết toàn lực để sống.
- -
"Tôi đã mang cô vợ bé nhỏ của anh lông tóc không tổn hao gì về." Âu Dương Thần Đông kéo Thích Hiểu sau lưng ra đứng ở trước mắt của Cố Nghị Quân.
Trong mắt anh hiện ra bóng dáng tuyệt đẹp, Thích Hiểu xấu hổ cùng e sợ cúi đầu xuống, phảng phất như một đóa hoa Bạch Lê nhỏ nở rộ, giống như vừa chạm vào sẽ vỡ, mang theo mỹ cảm tinh xảo dè dặt.
"Cũng không tệ lắm."
Cố Nghị Quân đè tình cảm trong nội tâm xuống, cố giả bộ lạnh nhạt mở miệng, lại bị Âu Dương Thần Đông tương giao nhiều năm nhìn thấu, anh không khỏi bĩu môi.
"Ba chữ cũng không tệ lắm là sự vũ nhục đối với nhà thiết kế như tôi, hiện tại nếu như tôi đem cô ấy đặt ở đầu đường, phỏng đoán giao thông con đường này sẽ phải tê liệt."
Cố Nghị Quân tường tận xem xét Thích Hiểu, không phải không thừa nhận Âu Dương Thần Đông nói không sai.
Vợ của anh, đích xác là vưu vật khó có được.
"Tống Gia Nghiên tại chúng tôi hiểu muội tử trước mặt tuyệt đối ngay cả cái cặn bã đều không thừa có hay không, đi, đi theo ca đi cật hương hát lạt."
Nghe được cái tên Tống Gia Nghiên này, Cố Nghị Quân khẽ nhíu mày, mây đen giăng đầy khuôn mặt tuấn mỹ.
"Nghị Quân, đi thôi."
Bàn tay ấm áp chợt nắm cánh tay nhỏ bé, Cố Nghị Quân cúi đầu, đối diện gò má như kiều nguyệt của Thích Hiểu, càng nhìn cô càng giống đôi mắt chăm chú nhìn chính mình.
Lần đầu tiên, chủ động đến gần.
Cố Nghị Quân tâm tình không giải thích được bắt đầu tung bay, phản tay nắm chặt lòng bàn tay non mềm của Thích Hiểu, cằm hướng phía Âu Dương Thần Đông.
"Đi, lái xe."
"Này, tôi là lái xe của anh?"
Âu Dương Thần Đông tức giận đến giơ chân, nhưng vẫn là bất đắc dĩ móc chìa khóa xe.
Được rồi, vì hạnh phúc của anh em, anh nhịn.
Hai người đàn ông tự cho là đúng hồn nhiên không có phát hiện trong mắt Thích Hiểu tràn trề tình thương của mẹ.
Không nghĩ tới Cố Nghị Quân là một thiếu niên từng chịu đủ lừa gạt như vậy, thật sự là anh quá đáng thương.
- -
Tiếng âm nhạc lớn ầm ĩ đinh tai nhức óc, ngọn đèn huyễn sắc đem sàn nhảy chiếu thành các loại bộ dáng kỳ quái, cả trai lẫn gái trẻ tuổi người đầy mồ hôi, tận tình để lộ thân thể tràn trề sức sống, đung đưa hò hét theo âm nhạc.
Thích Hiểu đứng ở cửa hơi có vẻ do dự, Âu Dương Thần Đông hướng phía Cố Nghị Quân nháy mắt ra dấu.
Xem ra, Thích Hiểu lần đầu tiên tới những nơi như thế này.
Cố Nghị Quân môi bờ nhếch lên, trong ngọn đèn mơ hồ lộ nụ cười không thể nhận ra.
Anh còn nhớ rõ bộ dáng lúc trước Tống Gia Nghiên tại trong quán rượu liền như cá gặp nước, mỗi lần trong sàn nhảy chập chờn dáng người đều khả năng hấp dẫn đến một nhóm lớn "Quang khách", Thích Hiểu giờ phút này do dự cùng bối rối, lại càng làm cho anh thưởng thức.
Dù sao không có người nào hi vọng vợ của mình ban đêm quen người lạ.
"Quán này là của tiểu tử Hồ Tuấn Hi, chúng tôi bao ghế ngồi ở trên lầu."
Âu Dương Thần Đông lời còn chưa dứt, thân thể không tự chủ được chếch đi, một mỹ nữ khí chất khêu gợi dáng người nóng bỏng hung hăng nắm lấy lỗ tai của anh.
"Hồn nhạt, khả năng lớn a, tại quán của Hồ gia cũng dám vào tán gái đúng không, thật coi tôi là người chết?" Mỹ nữ đẩy lấy một đầu tóc dài màu đỏ rực, mặt tinh xảo lại hoạt bát sinh động đường hoàng tùy ý dạy dỗ anh.
"Đau quá đau, đây là vợ của Cố Nghị Quân, tôi so với Đậu Nga còn oan hơn."
Thích Hiểu trừng mắt nhìn, Âu Dương Thần Đông vừa mới còn vui vẻ giờ phút này bị trị phải nghe lời, không có chút nào tính tình.
Hỏi thế gian tình là gì, không hổ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Không cần giới thiệu, đây nhất định chính là vợ của Âu Dương Thần Đông, hai người bọn họ trước khi cử hành hôn lễ cơ hồ làm chấn động toàn bộ châu Âu, nhà thiết kế tài hoa cùng nổi danh giống như Âu Dương, tính tình nóng nảy đang là vợ của anh.
Cô gái nghe vậy buông lỏng tay, nhìn Thích Hiểu từ trên xuống dưới, vẻ mặt xinh đẹp lộ ra xin lỗi, rồi sau đó vươn tay.
"Xin chào, tôi là Lăng Vi."