Long Đình thế gia có thể nói làm mọi cách che chở dung túng đối với vị tiểu thư dòng chính này, chưa từng có quá nhiều yêu cầu đối với việc nghỉ ngơi của Long Kiểu Nguyệt. Nhưng ngốc ở Long Đình thế gia mấy ngày, Tần Cúc Cự vừa mới thay thế nữ nhị trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], không nắm chắc lộ số của cha nàng, Long tông chủ, chỉ đành cân nhắc tập quán của cổ nhân, đại khái đều dựa theo sắc trời còn chưa sáng liền dậy sớm.
Tần Cúc Cự biết được kết cục bi thảm đại khái của Long Kiểu Nguyệt là bị vạn tiễn xuyên tâm, sợ tới mức hồn phi phách tán, cả ngày sốt ruột nghĩ biện pháp tránh kết cục cuối cùng, trong lòng lại vướng bận [Phệ tâm ma cổ] mở mắt trông mong nhìn ngắm trăng tròn, buổi tối thật ra ngủ cũng không an ổn.
Vốn đến Trường Lưu Tam Tư điện, Long Kiểu Nguyệt hi vọng có thể an ổn ngủ một đêm. Nhưng không biết vì sao, có lẽ do ngày có nghĩ suy đêm sẽ nằm mộng, nàng thế nhưng lại mơ thấy Bạch liên hoa nữ chủ đáng sợ, Hạ Nhược Hoa trên đầu gài hồ điệp trâm, Bạch Lộ "tiểu công chúa".
Nói Hạ Nhược Hoa "tiểu công chúa" đáng sợ thì cũng không hoàn toàn đúng. Chân chính đáng sợ là trư cước quang hoàn "nam nhân toàn thế giới đều yêu thương ta" tự mang trên người Hạ Nhược Hoa "tiểu công chúa".
Tần Cúc Cự mơ thấy là trước khi xuyên thành nữ nhị, mình còn đang tân tân khổ khổ thức đêm viết bản thảo. Dưới ngọn đèn hôn ám, quầng mắt thâm đen dưới gọng kính của nàng càng thêm trầm trọng. Phía sau đột nhiên có một tiểu cô nương đáng yêu mềm giọng ngọt ngào hô: "Tỷ tỷ!"
Tần Cúc Cự run lên, quay đầu nhìn lại. Tiểu cô nương kia búi hai búi tóc tròn đáng yêu, trên đầu lơ lửng vòng sáng thánh khiết sáng ngời làm cho người ta không dám nhìn thẳng, ngân hồ điệp hai cánh trạm rỗng trên mái tóc khẽ rung động như muốn bay, phiếm lên ánh sáng trong suốt tinh oánh.
Quang hoàn đáng sợ của nữ chủ chiếu sáng bản thảo trước mặt Tần Cúc Cự, chiếu sáng đôi mắt thâm quầng của nàng, thậm chí thắp sáng nhân sinh ảm đạm vô quang của Tần Cúc Cự. Quang mang thánh khiết lại mãnh liệt kia làm mắt cẩu của Tần Cúc Cự một trận đau nhức. Nữ chủ Hạ Nhược Hoa "tiểu công chúa" hai mắt hàm chứa lệ, tay ôm ngực, ngữ khí thiện lương mà thống khổ: "Long Kiểu Nguyệt, ta Hạ Nhược Hoa cùng ngươi không oán không cừu, vì sao ngươi lại phải hãm hại ta, hại ta cùng Lăng Thành mấy lần hiểu lầm chia lìa, ngươi rõ ràng, ngươi rõ ràng biết chúng ta yêu nhau nhiều đến mức nào!"
Nàng ấy quỳ dưới đất, hai tay ôm tim, dung nhan bi thương đầy lệ có thể làm cho nam nhân thiên hạ lâm vào điên cuồng, sẵn sàng liều mạng. Nàng ngẩng đầu rưng rưng nước mắt nói: "Cho dù ngươi là nữ nhân xấu xa tội ác tày trời lòng dạ ác độc như thế, ta cũng không nguyện ý hận ngươi......Ta tin tưởng ngươi có nỗi khổ......"
Cái gì gọi là tuyệt thế bạch liên hoa, cái gì gọi là thiện lương đơn thuần, này mẹ nó quả thực đến cực hạn! Tần Cúc Cự đầu tiên là nổi da gà, run rẩy nửa ngày một trận, vừa nghĩ lại những lời này là do chính mình viết, nhất thời ức chế nghẹn trong tim, lên cũng không được mà xuống cũng không xong, chỉ đành phun máu, che ngực thở hổn hển nói: "Vậy ngươi vẫn cứ hận ta đi!"
Dưới quang hoàn của nữ chủ, từ chỗ bóng ma bên cạnh đột nhiên xuất hiện mấy thân ảnh, người người cao lớn tuấn dật. Đám tuấn nam không nhìn rõ mặt kia, xúm lại dưới trư cước quang hoàn lãnh liệt, đau lòng không thôi đối với bộ dáng tiểu Hoa Hoa ôm ngực yên lặng rơi lệ, lại quay đầu về phía Tần Cúc Cự, giọng căm hận nói: "Cũng dám thương tổn Hạ Nhược Hoa Công Chúa/tiểu đoá hoa/ Bạch Lộ/ Nhược Hoa cô nương/ xxx [xưng hô yêu thương của các loại nam chính nam phụ x nữ chủ], nếu ngay cả nàng thiện lương tha thứ cho ngươi mà ngươi cũng có thể thờ ơ như thế, vậy để ta nói cho ngươi biết, loại ác phụ/phản đồ Trường Lưu/ bại hoại/ mật thám Ma giáo tội ác tày trời cùng hung cực ác như ngươi nên được trừng phạt thế nào!"
Mẹ nó, trừng phạt thì trừng phạt, nhưng mà Ma tôn, lão nương vừa nhìn thấy song hồng nhãn tình của ngươi, ngươi đm vừa rồi còn kêu ta là 'mật thám Ma giáo" là có ý gì, lão tử không phải do ngươi phái tới sao?! Ngươi tên này chỉ số thông minh bị vương bát* nuốt hả? Ngươi cái tên bị kéo xuống ngang tầm với toàn bộ vật hi sinh trên thế giới này rốt cuộc chỉ số thông minh bị rớt đến mấy con phố!
(*vương bát: con rùa)
Lão tử không phục!
Trời còn chưa sáng, Bạch Chỉ dựa vào tường ngủ đúng giờ Mão tỉnh dậy, thật cẩn thận xốc chăn lên vượt qua thân thể của Tần Cúc Cự ra ngoài, chuẩn bị thu thập xiêm y ở bên giường, đi đên Vọng Phong thai ở Tiên Xu phái để chỉ dẫn nhóm sư muội luyện kiếm.
Long Kiểu Nguyệt bị động tác khi rời giường của nàng làm bừng tỉnh, mạnh mẽ hất chăn lên ngồi dậy, ôm ngực thở hổn hển. Bạch Chỉ cũng bị phản ứng của nàng làm cho kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: "Gặp ác mộng sao?"
Long Kiểu Nguyệt phục hồi lại tinh thần, nhưng vẫn có cảm giác trên người bị tên nhọn đục vô số lỗ như tổ ong, không chỉ thịt đau, còn có gió lạnh xuyên qua lạnh lẽo.
Đáng sợ......đáng sợ......Thật sự chỉ vừa nghĩ đến sẽ kìm lòng không được run rẩy......Mẹ nó tên nam chủ hắc hoá, tên nam tam chỉ số thông minh rớt xuống mức âm, tên nam nhị nham hiểm, đm toàn một đám tra tấn người ta.
Bạch Chỉ ôn hoà hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Nàng vừa hỏi, vừa thay giáo phục Trường Lưu màu xanh trắng. Trời bên ngoài còn chưa sáng, qua cửa sổ nhìn ra, khu rừng trúc còn một mảnh đen kịt, giữa vô số cành trúc dày đặc trút xuống ánh trăng mông lung như sương mù.
Tần Cúc Cự uể oải lắc đầu, Bạch Chỉ lại hỏi: "Vừa rồi khi ta ngủ, từng nghe ngươi gọi tên một người, gọi là Bạch Lộ Hoa. Tên này nghe như tên nữ tử, là muội muội ở Long Đình của ngươi sao?"
Tần Cúc Cự "a" một tiếng, lại "nga" một câu, đáp: "Muội muội? Không tính. Chỉ là một...một người từng gặp mặt một lần, nghĩ ngày sau hẳn sẽ gặp lại."
Nếu dựa theo hướng đi của vở kịch, Hạ Nhược Hoa "tiểu công chúa" mười năm sau sẽ dưới sự hộ tống của Ma tôn, bái nhập Trường Lưu sư môn, làm sư muội của nàng!
Muội muội? Ta nào dám có một muội muội đáng sợ như vậy chứ! Đó làm sao có thể là muội muội của ta, quả thực chính là sát tinh, bùa đòi mạng mà!
Vừa nghĩ đến Hạ Nhược Hoa "tiểu công chúa" được bao phủ dưới trư cước quang hoàn cùng tên Ma tôn chỉ số thông minh bị vương bát nuốt mất, nàng liền một trận thịt đau.
Bạch Chỉ nghe nói nàng không sao, liền yên lòng, cái hiểu cái không gật gật đầu. Nàng cầm thanh kiếm trên bàn lên, như muốn xuất môn, suy nghĩ nửa ngày, lại quay đầu nói: "Thế tôn đã nói, Long thí chủ ở nhà thích ngủ trễ. Hắn cố ý dặn ta, đợi đến giờ Tỵ sẽ phái người đến Thanh Nhã Hiên đưa cơm cho Long thí chủ. Nay cách giờ Tỵ còn hai canh giờ, nếu ngươi mệt, còn có thể ngủ tiếp trong chốc lát."
Tần Cúc Cự thầm nghĩ Trầm Vọng Sơn này quả thật đúng là biết thương muội tử.
Cổ nhân tam thê tứ thiếp cũng coi như bình thường. Trầm Vọng Sơn tốt xấu gì cũng ngồi trên địa vị cao là Thế tôn của Trường Lưu, chỉ bằng diện mạo, lẽ ra cũng nên phong lưu không ngừng, nữ tử mộ danh tổ chức thành đoàn lên núi. Bất quá Tần Cúc Cự này vẫn có thể nhìn ra được sư môn ở Trường Lưu đối với Trầm Vọng Sơn đều kính yêu có thừa, nói không chừng người ta có thể khắc chế nội tiết tố xao động trong lòng, giữ mình trong sạch, toàn tâm toàn ý chờ đợi Long Kiểu Nguyệt được tiền nhiệm tông chủ của Long Đình thế gia chỉ phúc vi hôn.
Thật sự là.... si tình mà!
Kia thật đáng tiếc cho khuôn mặt tuấn mỹ phiêu dật này, trong một trăm tám mươi năm, khổ sở chờ đợi tiểu thí hài Long Kiểu Nguyệt, thật sự đúng là phí của trời.
Hết chương 11