Ánh trăng trong trẻo như nước, chiếu lên người nữ tử cao gầy mặc xiêm y màu lam trắng trước mặt. Bóng của thân ảnh đơn bạc kia kéo dài trên mặt đất, Long Kiểu Nguyệt vừa vặn dẫm lên bóng người ấy.
Nàng nhìn cái bóng kia lúc gần lúc xa, theo cước bộ thân ảnh của Bạch Chỉ mà mơ hồ bất định, chỉ đành thật cẩn thận cách xa một khoảng, giữ bước chân mình ngoài bóng nàng ấy.
Bạch Chỉ tựa hồ phát hiện, quay đầu liếc bóng mình, vẻ mặt bình tĩnh, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Long Kiểu Nguyệt rất thành thật đáp: "Không có gì, chỉ là muốn tránh đạp phải bóng của ngươi thôi."
Bạch Chỉ dừng chân, quay người lại, nhìn về phía Long Kiểu Nguyệt: "Vì sao? Vì sao phải né tránh bóng của ta?"
Nữ tử mảnh mai thon dài như trúc, thẳng tắp như tùng, đứng trên bậc thềm đá trước mặt, thân mình hơi cúi xuống, thần sắc ẩn sau bóng tối do ánh trăng hắt lại từ sau lưng, nhìn không rõ biểu tình.
Long Kiểu Nguyệt làm một động tác hoàn toàn không phù hợp với thân phận thiên kim tiểu thư nhà giàu của mình, nàng giống một tên ngốc, gãi gãi đầu, thành khẩn đáp: "Ở quê ta, không được đạp lên đầu bóng của người khác. Bởi vì đạp lên đầu bóng của người khác, người kia sẽ không cao được nữa."
Nàng hồi tưởng lại chiều cao vô cùng thê thảm của mình kiếp trước, lại bổ sung thêm một câu: "Ngươi xem ta hiện tại không cao, phỏng chừng do trước kia bóng bị tiểu hài tử nhà khác đạp nhiều quá."
Bạch Chỉ tựa hồ bị lý do này của nàng chọc cười, trong thanh âm mang theo một tia nhẹ nhàng: "Thì ra là thế, ta thật ra chưa bao giờ nghe lời đồn như vậy."
Nàng vươn tay ra, vuốt vuốt trán Long Kiểu Nguyệt: "Ngươi có thể yên tâm. Ta đã qua niên kỷ cao lên, ngũ hành mạch lạc gân cốt đã định hình, sẽ không biến hoá nữa."
Chợt nhận thấy mình thất lễ, Bạch Chỉ như bị điện giật, thu tay về, chẳng qua dưới ánh trăng như tuyết, con ngươi sáng ngời như ngọc nhìn Long Kiểu Nguyệt: "Long thí chủ còn trẻ, ngày sau có lẽ chiều cao còn có thể hơn Bạch Chỉ một bậc."
Long Kiểu Nguyệt gật gật đầu: "Nếu như vậy thì tốt rồi."
Dù sao kiếp trước cũng bởi vì chiều cao mà trúng không ít thị phi...
Bạch Chỉ xoay người tiếp tục đi trước. Căn nhà nhỏ dấu trong rừng trúc dĩ nhiên đã lộ ra một góc lấp ló đằng sau bụi trúc xanh ngắt. Bạch Chỉ đi tới, lại hỏi: "Xin thứ cho Bạch Chỉ hỏi nhiều, xin hỏi Long thí chủ, rốt cuộc vì nguyên nhân gì lại không muốn cùng Bạch Chỉ ngủ chung một căn phòng? Theo lý mà nói, Bạch Chỉ có thể chiếu cố..."
Long Kiểu Nguyệt suy tư một lát rồi đáp: "Bởi vì buổi tối ta thích nghiến răng, nói mớ lại hay đá chăn. Tóm lại, sẽ ảnh hưởng đến ngươi."
Bạch Chỉ đẩy cửa ra, thắp sáng ngọn đèn bàn, rồi mới thấp giọng nói: "Nhưng đêm qua Bạch Chỉ ngủ cùng Long thí chủ, cũng đâu phát hiện Long thí chủ khi ngủ say có thói quen đó."
Nói vô nghĩa, ta vốn không có mà.
Long Kiểu Nguyệt vừa định nói đây là bởi vì ngươi chỉ ngủ cùng ta một đêm, ta còn chưa kịp phô bày thiên phú chanh chua nghiến răng, nói mớ hay đá chăn, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, một cơn đau nhói đột nhiên ập tới trong bụng.
Đến đây, đến đây, nỗi thống khổ sống không bằng chết, muốn sống không được chết không song, phiên bản trải nghiệm như hít độc x trong truyền thuyết!
Không kịp giải thích, mau chóng giải toả hiện trường!
Mẹ nó, đau quá đau quá, cmn, cái này quả thực đau như khi "dì cả" đến phóng đại lên một vạn lần! Tứ chi bách hải, thiên đao vạn quả, muốn sống không được, muốn chết không xong!
Dưới cơn đau đớn, Long Kiểu Nguyệt chỉ đành một tay ôm bụng, miễn cưỡng cắn răng nói: "Ngươi đi ra ngoài!"
Bạch Chỉ ngẩn ra, thấy sắc mặt người kia không ổn liền vội vàng tới đỡ: "Làm sao vậy?"
Lý trí cùng những lời giải thích của Long Kiểu Nguyệt đã sắp bị cơn đau kịch liệt thế tới rào rạt như núi đổ cắn nuốt hết. Nàng gắng gượng chống tay, xuất ra một tia lý trí cuối cùng, nén đau đớn, khàn khàn nói: "Đến, đến quỳ thuỷ*, ngươi đi ra ngoài trước đi. Ta, ta không muốn ngươi nhìn thấy..."
(*là tới tháng, tới kỳ kinh nguyệt)
Bạch Chỉ ngẩn ra, lại duỗi tay ra đỡ nàng. Long Kiểu Nguyệt cắn răng, tàn nhẫn hất tay người kia. Mẹ nó, ngàn tính vạn tính, tính hết tất cả, chẳng qua cơn đau này không phải tiến hành tuần tự, mà là trực tiếp ập tới!
*! Sớm biết độc phát nhanh như vậy, ta còn cần gì to đầu đi kiếm điểm hảo cảm làm gì, nói nhiều với Bạch Chỉ như thế làm chi! Cơn đau này quả thực tàn phá lòng người, làm cho kim tiễn quan, ái tình quan, nhân sinh quan* đều bị một lần đả kích mang tính huỷ diệt! Đau, đau đau đau đau đau quá!
(*quan điểm về tiền bạc, quan điểm về ái tình, quan điểm về cuộc sống)
Bạch Chỉ hoảng sợ đẩy cửa đi ra, nhân tiện đóng cửa lại. Nàng ở bên ngoài bất an hỏi: "Long thí chủ, Long thí chủ, ngươi có cần gì không? Long thí chủ, Long thí chủ?"
Long Kiểu Nguyệt cắn môi, gắt gao cuộn thành một đoàn. Không thể lên tiếng, không thể lên tiếng, ai đến ngày "dì cả" tới lại kêu rống la hoảng bao giờ? Nếu như bị Bạch Chỉ vọt vào cửa phát hiện mình trúng [Phệ tâm ma cổ], kia chẳng phải Tần Cúc Cự còn chưa kịp tiêu sái hai ngày sẽ trực tiếp đi thẳng tới kết thúc vở kịch sao?
Cho dù không bị Bạch Chỉ phát hiện trong người mình có [Phệ tâm ma cổ], nếu nàng ấy không yên lòng Long Kiểu Nguyệt, tuỳ tiện tiến vào nhìn thấy mình cả người run rẩy, hai mắt trắng bệch, phỏng chừng cũng sẽ lập tức bay đi bẩm báo thế tôn, kia mình còn không phải sẽ lòi ra, còn không phải sẽ đưa Long Kiểu Nguyệt tới điểm kết thúc toàn vở kịch sao?
Trong miệng đã có vị máu, nhưng Long Kiểu Nguyệt đã không thể nhận ra hương vị vừa đắng vừa chát trong miệng. Cỗ tanh ngọt hết một lần lại một lần trào lên cổ họng, bị nàng chật vật cố đè ép xuống.
Đại não Long Kiểu Nguyệt trống rỗng, [Phệ tâm ma cổ] trong bụng tranh nhau chui vào trong nội tạng phế phủ của nàng, há to miệng cắn xé mỗi một tấc huyết nhục.
Long Kiểu Nguyệt cuối cùng cũng hiểu loại độc x này lợi hại cỡ nào, giờ phút này nàng đã hoàn toàn mất đi quyền khống chế khối thân thể này. Nếu ai có thể lúc này đưa giải dược cho nàng, hoặc là ma tôn xuất hiện cho nàng uống một giọt huyết, đừng nói làm trâu làm ngựa, cho dù muốn nàng hiện tại lao ra giết Bạch Chỉ, khối thân thể này cũng có thể trực tiếp vượt qua ý thức của Long Kiểu Nguyệt, đơn giản lưu loát vung tay chém xuống.
Không biết khi nào, thanh âm Bạch Chỉ ngoài cửa đột nhiên im bặt. Có một đôi tay lạnh như băng vặn mở cái đầu Long Kiểu Nguyệt đang cứng ngắc rúc vào ngực, dùng sức cạy mở miệng nàng, một giọt máu đỏ tươi từ bên khoé môi mất hết huyết sắc của nàng chui vào, rơi xuống bụng đang ruột gan đứt từng khúc.
Đợi đến thời điểm Long Kiểu Nguyệt tỉnh lại, theo cửa sổ có thể nhìn thấy vầng trăng tròn sáng ngời. Dưới cơn đau nhức, mỗi giây mỗi phút đều làm cho nàng cảm tưởng sống một ngày bằng một năm. Nàng còn tưởng đã qua mấy ngày mấy đêm, nhưng trên thực tế, cũng chỉ mới qua mấy canh giờ. Viền tròn giống như minh nguyệt kia, vẫn còn treo trên bầu trời đêm tối đen.
Nàng cứng ngắc quay đầu nhìn hắc y nam tử trước mặt, cặp đồng tử như hoả tựa hồ đang thưởng thức nỗi tuyệt vọng của con mồi này.
Long Kiểu Nguyệt thầm nghĩ, mẹ nó, đồ khốn kiếp, tiện nhân, thằng nhãi ranh x đại gia nhà ngươi, fuck!
Nếu nàng có khí lực, thật sự sẽ gom tất cả những từ ngữ mắng chửi người mà mình có thể nghĩ ra trong đầu, lấy ma tôn làm trung tâm, lấy mười tám đời tổ tông nhà hắn làm bán kính, nhiệt tình thay hắn ân cầm thăm hỏi toàn bộ một phen!
Nhưng nàng lại chỉ có thể giật giật môi, tuyệt vọng thều thào: "Cho ta chết thống thoái đi."
Nhãn tình hoả hồng của ma tôn quét tới quét lui trên mặt nàng, rốt cục mỉm cười nói: "Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không lên Trường Lưu. Bản tôn vốn không tính đến Trường Lưu, chẳng qua nghe đám tiểu yêu xung quanh Trường Lưu nói, tiểu thư dòng chính của Long Đình thế gia lên núi. May cũng chưa muộn, ngươi không bị đương trường tra tấn chết."
Chưa muộn, chưa muộn?
Trên mặt Long Kiểu Nguyệt chậm rãi chảy xuống hai hàng thanh lệ, nghĩ đến mình ở trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] an bài cho Long Kiểu Nguyệt cơ hội lên Trường Lưu như vậy, lòng lại một trận quặn đau. Ta mẹ nó vì sao phải viết cho nữ nhị cái loại tình tiết này? Ta rốt cuộc vì cái gì hả?
Ma tôn nửa ngày sau còn nói thêm: "Nữ tử mặc y phục của Trường Lưu ở ngoài kia, tựa hồ có giao tình không ít với ngươi? Nàng là gì của ngươi?"
Long Kiểu Nguyệt hấp hối hỏi: "Ngươi làm gì nàng?"
Ma tôn cười, nhãn tình hoả hồng như quỷ mỵ nửa đêm: "Giết."
Long Kiểu Nguyệt ngẩn ra, tự giễu cười cười, trên mặt lại nhịn không được chảy xuống hai hàng thanh lệ. Ma tôn "chậc chậc" hai tiếng, lạnh lùng nói: "Ngươi thế mà lại tình thâm nghĩa trọng. Giỡn với ngươi thôi, chẳng qua là đánh ngất."
Long Kiểu Nguyệt lại một trận mắng thầm đại gia nhà ngươi, cái này bà nó không buồn cười chút nào. Thấy nàng lặng yên lui thành một đoàn, ngừng nước mắt, không biết đang suy nghĩ gì, nhãn tình hoả hồng của ma tôn lia tới lia lui trên người nàng: "Ngươi nhưng thật ra thành thật nghe lời, nói người tới Trường Lưu, liền ngựa không dừng vó đi tới. So với bộ dáng hung dữ cứng đầu chống đối trước kia, cũng thật không quá giống."
Tần Cúc Cự liếc xéo hắn một cái, đáp: "Bởi vì ta rất sợ chết, được chưa."
Ma tôn "à" một tiếng, như có hứng thú, âm trầm cười cười: "Nữ tử bên ngoài kia thật ra có vài phần tư sắc, đạo hạnh cũng không thấp. Vừa rồi nếu không phải nàng quá quan tâm ngươi nên mất tập trung, rối loạn chừng mực thì ta thật sự cũng không thể tuỳ tiện khiến nàng ta hôn mê như thế. Nếu không phải không thể kinh động ba lão thất phu của Trường Lưu, bản tôn nhất định sẽ đưa nàng đi, tử tế sủng ái một phen."
Long Kiểu Nguyệt nội tâm phỉ nhổ một trận, ngươi cái tên mắt hồng sb*, thôi cứ đi mà xuất sinh nhập tử vì Tiểu Hoa Hoa của ngươi đi. Sủng ái, ai mẹ nó hiếm lạ cái thứ sủng ái biến thái của ngươi chứ?!
(*ngu ngốc)
Ma tôn dặn dò hai câu, sắc trời bên ngoài đã dần sáng, hắn liếc mắt xem xét một cái, tự cho là tiêu sái phong lưu đi mất. Long Kiểu Nguyệt ôm đầu gối cuộn mình, chỉ cảm giác bên người nổi lên một trận yêu phong, thổi đến lạnh lẽo tận xương.
Bên ngoài căn phòng trúc đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập, Bạch Chỉ vội vàng hỏi: "Long thí chủ, Long thí chủ ngươi sao rồi?"
Đại não trống rỗng của Long Kiểu Nguyệt cũng hồi phục được hai phần, khàn khàn cổ họng đáp: "Không sao cả..."
Không biết Bạch Chỉ dùng sức quá mạnh hay sao, đột nhiên cánh cửa bằng trúc dưới một chưởng của nàng nhất thời tứ phân ngũ liệt mở ra. Có lẽ chính Bạch Chỉ cũng không ngờ lực trên tay mình lại lớn đến vậy, nhìn cánh cửa ầm ầm sụp đổ, Bạch Chỉ vẻ mặt mộng bức, ngây ra đứng đó, một lúc sau mới phản ứng lại, vội vã đi về phía người kia.
Long Kiểu Nguyệt còn cuộn mình dưới cái bàn, Bạch Chỉ nâng nàng dậy, thấy sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, không khỏi tay càng thêm ôn nhu. Nhưng Bạch Chỉ vẫn có chút ngượng ngùng nhìn nhìn phía dưới y bào màu xanh của người kia.
Long Kiểu Nguyệt thấy nàng mặt cười nóng lên, hai bên tai cũng đỏ lên nhìn xuống nửa người dưới của mình, chỉ đành phất phất tay: "Lần đầu đến quỳ thuỷ, hẳn ngươi hiểu."
Bạch Chỉ đỏ mặt, lập tức xoay mặt đi. Long Kiểu Nguyệt trong lòng một trận sầu khổ, lại bổ sung thêm một câu: "Chớ nói cho người khác."
Người khác, khẳng định bao gồm cả thế tôn.
Bạch Chỉ chỉ cho là nàng ngượng ngùng tiểu nữ nhi, gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều. Long Kiểu Nguyệt trong lòng lại hối hận, aish, ta vì sao lại phải viết tình tiết bắt buộc đó chứ, tội tình này thật sự không muốn phải chịu đựng lần thứ hai!
Chất độc nghiện x thật sự không phải là thứ con người có thể chịu nổi đúng không? Nàng nhất định phải, nhất định phải tìm được biện pháp giải độc!
Hết chương 15