• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Bách Hưng thực ra đã nắm chắc chín phần người trước mặt chính là Từ Linh Phủ, nhưng ngại trước mặt huyện lệnh đại nhân nên không tiện nói thẳng. Không ngờ vừa nghe Khuất Nguyên Đình nói vị này là ân nhân cứu mạng, y lập tức kinh ngạc không thôi.

Y hé môi, định nói gì đó nhưng lại nghẹn lời.

Linh Phủ thầm tán thưởng trong lòng: Huyện lệnh đại nhân, quả là người trượng nghĩa!

Từ lúc bước vào công đường, Khuất Nguyên Đình đã cố ý hoặc vô tình chèn ép Từ Bách Hưng. Linh Phủ hiểu rõ thân phận của mình sớm muộn cũng bị lộ, sớm muộn cũng phải đối mặt với người bá phụ hèn hạ này. Nhưng chuỗi câu hỏi sắc bén vừa rồi của Khuất Nguyên Đình đã khiến Từ Bách Hưng không khỏi chột dạ, lại không ngờ hắn còn công khai nói Linh Phủ là ân nhân của mình.

Sự làm rõ mối quan hệ này sẽ có tác dụng không nhỏ về sau, Từ Bách Hưng e rằng khó mà làm gì được nàng nữa.

"Linh Phủ."

Từ Linh Phủ khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Khuất Nguyên Đình.

Đây là lần đầu tiên hắn gọi thẳng tên nàng, rõ ràng là cố ý để Từ Bách Hưng nghe thấy.

"Huyện lệnh đại nhân có điều chi dặn dò?" Linh Phủ cúi đầu đáp.

"Để hai vị sai dịch đưa ngươi về nhà báo bình an đi." Khuất Nguyên Đình nói với giọng quan tâm như bạn bè.

Linh Phủ lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng đáp: "Vâng."

Vừa ra khỏi nha môn, Từ Bách Hưng đã đuổi theo, vẻ mặt đầy khẩn thiết:

"Linh Phủ, đây là chuyện gì vậy?"

Linh Phủ dừng bước, hai vị sai dịch đi cùng cũng dừng lại. Một người sai dịch nhanh miệng hỏi:

“Từ huynh, hai người quen nhau sao?"

Từ Bách Hưng nháy mắt ra hiệu cho Linh Phủ bảo hai sai dịch tránh đi.

Linh Phủ chẳng buồn để ý, chỉ lạnh nhạt đáp:

"Từ tư hộ, ngài có chuyện gì sao?"

Từ tư hộ cau mày: Con nhãi c.h.ế.t tiệt, cố tình dùng chức vị để xưng hô là có ý gì đây?

Linh Phủ liếc mắt xem thường: Tất nhiên là để phân rõ ranh giới với ngươi rồi.

Với Từ Bách Hưng, Linh Phủ chẳng muốn phí thêm một câu. Y thấy nàng không chịu phối hợp, đành quay sang hai sai dịch mà nói:

"Hai người tránh ra một chút, ta có lời muốn nói riêng với nàng."



Sai dịch nha môn đều biết Từ Bách Hưng dựa lưng vào Tưởng huyện thừa, xưa nay vẫn là kẻ "cậy thế làm càn", họ cũng không muốn đắc tội, bèn lui ra xa.

Từ Bách Hưng nhìn Linh Phủ, thấy nàng thần sắc ung dung, không kiêu ngạo, không hèn mọn, hoàn toàn khác với dáng vẻ rụt rè vài ngày trước khi ở trong nhà y.

Y đã đánh giá thấp đứa cháu gái này rồi!

Y cố nén ngọn lửa trong lòng, cười gượng gạo:

"Linh Phủ, rốt cuộc là chuyện gì? Sao ngươi lại rời khỏi nhà, khiến bá phụ lo lắng. Ngươi làm sao quen được với Khuất huyện lệnh?"

Đối mặt với vẻ mặt giả tạo cười như không cười của Từ Bách Hưng, lòng Linh Phủ chỉ thấy ghê tởm.

Kiếp trước, nàng là một cô nhi, lớn lên trong trại mồ côi. Khi đi học, ra đời, nàng từng được cảm nhận sự ấm áp của thế gian, nhưng cũng không ít lần nếm trải lòng người hiểm ác.

Đối với những kẻ có ý đồ xấu, nàng luôn thẳng thắn, dùng thái độ rõ ràng để bảo vệ bản thân. Nhưng dù trải qua 23 năm ở kiếp trước, nàng cũng chưa từng gặp gia đình nào hiểm độc như nhà họ Từ.

Ở thế giới này, nàng cảm thấy mình còn cô độc hơn cả cô nhi. Không chỉ không có người thân để dựa vào, nàng còn chẳng hiểu gì về quy tắc vận hành của xã hội này, không có cách nào bảo vệ bản thân một cách hiệu quả.

Từ lúc xảy ra biến cố, nàng đã cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng chỉ có nàng biết bản thân đã gắng gượng thế nào để không sụp đổ.

Giờ phút này, nàng vẫn phải dùng thái độ ấy để bảo vệ mình.

"Từ tư hộ chẳng lẽ không biết vì sao ta phải rời khỏi nhà của ngài?"

Ánh mắt Từ Bách Hưng khẽ nheo lại:

"Ồ? Ta thực không biết, vì sao chứ?"

Linh Phủ mỉm cười nhạt nhẽo:

"Tất nhiên là vì chờ mãi vẫn không thấy ngài và đại bá mẫu thực hiện lời hứa, trả lại tiền thuê ruộng đã nợ nhiều năm. Vậy ta còn ở nhà ngài làm gì? Dĩ nhiên phải trở về chăm sóc mẫu thân cô độc không nơi nương tựa của ta rồi!"

Năm xưa, nhà Từ Đại bá đã cắt đứt quan hệ với mẫu thân nàng. Lần này, vì muốn tính kế Linh Phủ, quả thực bọn họ đã bỏ công sức.

Họ biết hoàn cảnh nhà nàng khó khăn, nên đã ngọt nhạt hứa hẹn với mẫu thân nàng sẽ trả tiền nợ, còn nói những lời tốt đẹp để mời nàng đến ở lại, nhằm kết thân với hai nữ nhi của họ.

Mẫu thân nàng tuy không ưa gì phu phụ đại bá, nhưng thấy nữ nhi cô độc một mình, họ hàng thân thích lại ngỏ lời, khó mà từ chối. Bà cũng thực sự mong phu phụ đại bá hồi tâm chuyển ý, trả lại chút tiền bạc để vượt qua khó khăn, nên đã đồng ý để nàng đến ở vài ngày.

Ai ngờ lòng dạ nhà họ lại hiểm độc đến vậy?

Từ Bách Hưng cứ nghĩ rằng Từ Linh Phủ sẽ tra hỏi chuyện xảy ra hôm trước. Nhưng chuyện ấy chưa thành, mà quản gia Tào thậm chí còn chưa gặp được mặt nàng.

Nếu Từ Linh Phủ dám lên tiếng, y liền có thể gán cho nàng tội danh vu khống trưởng bối. Dẫu sao, người biết rõ nội tình chỉ có vợ chồng y và con gái Từ Linh Kiều, tự nhiên sẽ không có ai làm chứng cho lời nàng. Như vậy, y lại càng dễ bề hành sự.

Thế nhưng, y không ngờ được rằng, nha đầu này lại mang chuyện nợ nần ra để nói. Nếu xét kỹ, đây là chuyện hắn đã chiếm đoạt gia sản của đệ đệ mình trước, tuy có thể kéo dài không trả, nhưng về lý lẽ lại dễ bị người đời chê trách.



Trong lòng đầy phẫn uất, nhưng vì giờ đây Từ Linh Phủ đã dựa vào huyện lệnh, y đành nén giận, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

“Linh Phủ, ngươi không quản chuyện nhà, nên không rõ lắm. Đại bá ta sao nỡ bội bạc tiền bạc của hai mẹ con ngươi. Chỉ là thời buổi khó khăn, nhất thời ta không lấy ra được…”

Linh Phủ liếc hắn một cái đầy khinh miệt:

“Thế nhưng vì sao hôm trước đại bá mẫu lại tới nhà, hứa với mẫu thân ta rằng sẽ sớm hoàn trả tiền thuê ruộng? Chẳng lẽ đó chỉ là lời dối gạt để lừa ta đến đây?”

“Tất nhiên là không phải…”

“Đại bá chớ nghĩ rằng ta nhỏ tuổi, không hiểu chuyện mà lừa gạt ta.” Nụ cười của Linh Phủ ngọt ngào nhưng mang theo ý châm chọc. “Ta ở lại nhà đại bá vài ngày, sinh hoạt của gia đình người ra sao, chính người rõ hơn ai hết.”

“Còn ta và mẫu thân, cơm canh đạm bạc, sống còn chẳng đủ, thì đừng lấy cớ thời buổi khó khăn ra mà nói nữa. Nhưng ta quả thật tò mò, trong cảnh nhà nhà lụn bại, dân tình đói khổ, vì sao nhà đại bá lại một mình hưởng phú quý an nhàn? Hay là… có bí quyết gì đặc biệt chăng?”

Linh Phủ cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Từ Bách Hưng, nhìn thấy sắc mặt y quả nhiên càng thêm khó coi.

Nàng không muốn dây dưa thêm:

“Mẫu thân chắc đang sốt ruột đợi ta, thứ cho Linh Phủ không thể lưu lại lâu hơn.”

Nói rồi, nàng không buồn liếc thêm Từ Bách Hưng một cái, xoay người rời đi.

---

Trong một ngôi nhà tứ hợp viện phía Tây Đôn Nghĩa Phường, mẫu thân của Linh Phủ – Cù thị, đứng dưới hiên nhà, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía cổng, tinh thần dường như sắp sụp đổ hoàn toàn.

Điền ma ma bưng một bát canh đến, nhẹ giọng khuyên nhủ:

“Phu nhân, uống chút canh đi. Từ hôm qua tới giờ người chưa ăn gì, cứ thế này thân thể sẽ suy sụp mất.”

Cù thị vẫn ngây ngẩn nhìn ra xa, miệng lẩm bẩm:

“Điền ma ma, ta sao lại ngu ngốc đến mức đồng ý để Linh Phủ qua đó ở vài ngày chứ? Ta…”

“Phu nhân.” Điền ma ma thở dài. “Giờ không phải lúc nói những lời này. Người cố uống bát canh này để giữ sức, lão nô sẽ cùng người nghĩ cách.”

Điền ma ma lo lắng nhìn về phía băng vải trên trán của Cù thị. Đó là vết thương lớn do đêm qua bà vội vã ra ngoài tìm Linh Phủ, không cẩn thận bị ngã, trán va phải vật cứng.

Ánh mắt bà ta lại dừng ở hai bà tử do Vệ thị phái tới. Từ sau khi Vệ thị dẫn theo bốn, năm gia nhân tới báo tin Linh Phủ mất tích, hai bà tử này đã bị để lại trong đây.

Điền ma ma ghé sát tai Cù thị, khẽ nói:

“Phu nhân, nghe lão nô khuyên một câu, chuyện Linh Phủ mất tích ắt có uẩn khúc khác.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK