Đêm qua, Từ Linh Phủ tận mắt chứng kiến Khuất Nguyên Đình trong tình cảnh vô cùng bất lợi vẫn có thể đơn độc đối địch bọn cướp. Nàng không quá lo lắng việc hắn đối phó đám sai dịch này, dẫu sao cùng lắm thì lộ thân phận ra thôi. Nhưng trên người hắn có vết thương, nàng vẫn quyết định để ý một chút.
Khi đám sai dịch vừa tới gần, kẻ cầm đầu đưa tay định chộp lấy n.g.ự.c áo hắn. Khuất Nguyên Đình khẽ nghiêng người tránh, tay chưa bị thương nhẹ nhàng đè lên mu bàn tay kẻ đó, đồng thời gập khuỷu tay xuống, tiến một bước về phía trước, xoay người giữ c.h.ặ.t cánh tay trái của gã, xoắn cổ tay một cái, khiến gã không kịp phản ứng mà bị khống chế.
Thấy chiêu thức gọn gàng dứt khoát như vậy, Linh Phủ thầm tán thưởng một tiếng.
Những sai dịch còn lại lập tức định xông vào tấn công tập thể.
Là tùy tùng của huyện lệnh, nàng không thể cứ đứng bên mà ngắm nhìn nữa.
Vậy nên nàng lao lên như tên bắn, tung một cước khiến một sai dịch loạng choạng, tiếp đó lướt người vòng ra phía sau gã. Hai tay nàng chộp lấy tay gã, đầu gối mạnh mẽ thúc vào lưng khiến gã lập tức ngã sấp mặt xuống đất, không động đậy được. Sau đó, nàng nhìn Khuất Nguyên Đình gật đầu ra hiệu.
Chỉ trong nháy mắt, những kẻ khác cũng bị Khuất Nguyên Đình đá ngã lăn lóc.
Mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp, khiến đám đông xung quanh còn chưa kịp hoàn hồn thì tên sai dịch cầm đầu đã lớn tiếng gọi:
“Chạy mau về gọi thêm người!”
Hai tên sai dịch cuống cuồng bò dậy, lao nhanh về phía bắc.
Từ Linh Phủ nhìn Khuất Nguyên Đình, môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Khuất Nguyên Đình ngẩn ra: “…”
Tùy tùng hữu danh vô thực này của hắn, thực sự khiến người ta không khỏi bất ngờ! Không ngờ nàng còn biết võ nghệ, lại dám ra tay giữa đường mà chẳng chút kiêng dè!
Tên sai dịch bị Khuất Nguyên Đình khống chế hậm hực hừ một tiếng:
“Các ngươi… hai kẻ dân đen to gan lớn mật…”
Chưa kịp dứt lời, Khuất Nguyên Đình và Từ Linh Phủ đồng loạt ra tay, nhưng hiển nhiên Khuất Nguyên Đình nhanh hơn một bước, nắm lấy cằm tên sai dịch bẻ mạnh một cái, khiến gã lập tức á khẩu, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn họ.
Từ Linh Phủ không nhịn được, khóe môi khẽ nhếch lên, vị huyện lệnh này, thoạt nhìn nho nhã tuấn tú, nhưng khi ra tay lại chẳng hề do dự!
Nơi này cách huyện nha không xa, hai tên sai dịch kia vừa chạy về đã lập tức gọi thêm người. Lần này do một vị Tư pháp tá dẫn đầu, mang theo hơn mười tên nha dịch, tay cầm gậy gộc, vây kín cả một góc phố.
Vị Tư pháp tá kia chừng bốn mươi tuổi, tiến lên gần, tay chỉ vào Khuất Nguyên Đình quát lớn:
“Kẻ nào dám làm loạn ở đây? Không mau buông tay chịu trói!”
Khuất Nguyên Đình vẫn giữ c.h.ặ.t tên sai dịch kia, tay còn lại từ trong áo lấy ra một vật, nhẹ nhàng tung mở ra trước mặt.
Vị Tư pháp tá sững người, ngập ngừng bước tới định cầm xem, nhưng Khuất Nguyên Đình khẽ nghiêng tay tránh, không để gã chạm vào.
Dẫu vậy, gã đã nhìn thấy rõ tờ bổ nhiệm và đại ấn của Lại bộ. Trong khoảnh khắc, đầu óc gã trống rỗng, hai gối mềm nhũn liền quỳ sụp xuống:
“Hạ quan, Tư pháp tá Trương Khâu của huyện Sở Ấp, tham kiến huyện lệnh đại nhân!”
Một lời này thốt ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trương Khâu vội quay đầu, quát lớn với đám nha dịch:
“Còn không mau bái kiến tân huyện lệnh!”
Đám nha dịch đồng loạt quỳ rạp xuống hành lễ. Khuất Nguyên Đình lúc này mới buông tay, thả tên sai dịch cầm đầu.
Tên sai dịch ấy giờ cũng hoảng hốt, không ngờ người hắn gây sự lại chính là huyện lệnh. Muốn xin tha vài câu cũng không thốt nổi, chỉ biết liên tục dập đầu cầu xin, trong lòng than khóc không ngừng.
Những người trước đó bị nha dịch bắt nạt thấy tình thế thay đổi, lập tức quỳ xuống kêu oan, cố gắng để tiếng mình át đi tiếng ồn ào xung quanh:
“Xin minh xét, huyện lệnh đại nhân, chúng tôi oan uổng quá!”
Khuất Nguyên Đình nghiêm nghị nói:
“Đứng lên cả đi. Các ngươi theo bổn quan về huyện nha, có nỗi oan gì, cứ đến trước mặt mà trình bày.”