Lang Vương ngồi một mình trên nóc nhà, tóc dài bị gió vén lên, sợi tóc lay động, nhìn về ánh lửa phía xa. Ngón tay nhẹ nhàng xoa khóe môi, như có điều suy nghĩ.
“Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ, nếu như trước hừng đông, ta vẫn chưa về, ngươi được tự do.” Lúc chạng vạng, thỏ cẩn thân hôn môi của hắn, một chút lại một chút, hôn từng tất da thịt của hắn, lưu lại câu này, đi ra cửa. Lang Vương không hỏi thỏ đi nơi nào, cũng không cần thiết.
Trên bàn bày xong cơm nước, hiển nhiên là thỏ vì Lang Vương chuẩn bị. Thỏ đi rồi, Lang Vương ăn hai cái, liền thả đũa xuống, cầm một bầu rượu tam hoa, nhảy lên nóc nhà. Rượu tam hoa, chưng cất bằng cây tam hoa. Thỏ thường ngày yêu thích uống rượu, lúc uống rượu thường dùng đôi môi thơm tinh khiết hôn môi Lang Vương. Lang Vương luôn hờ hững với thỏ, nhưng lại thích hương rượu khi hôn.
Sau khi thỏ nhạy bén phát hiện điểm này, liền thường xuyên mang rượu ngon về, cùng Lang Vương đối ẩm. Thỏa thích uống, lại nghiêng người hôn lên đôi môi mỏng tản ra hương rượu giống mình.
Hỏa hoạn bên kia, đã chay hơn một canh giờ rồi, không biết… Đã chết bao nhiêu người? Nhìn ánh lửa xa xa tận trời, âm thanh loáng thoáng, Lang Vương nhấp một ngụm rượu. Lại nói tiếp, con thỏ kia đi, cũng đã hai canh giờ.
“Chậc chậc chậc… Cái tên đuôi ngắn kia, thật đúng là không muốn sống.” Một đôi tay tinh tế trắng noản, từ phía sau vòng qua cổ Lang Vương, hương thơm lang tỏn, thuận tay cầm bầu rượu trong tay Lang Vương,cả người Lang Vương căng thẳng. Nắm lấy cánh tay mềm mại, vung tay, kéo nữ tử từ phía sau qua, ném sang một bên. Nữ tử nhẹ giọng kêu đau, nũng nịu trừng mắt sẵng giọng nhìn Lang Vương, “Ngươi cái tên dã lang thực sự là không biết thương hương tiếc ngọc.”.
Lang Vương nhìn lướt qua nữ tử, nhẹ nhàng cười nhạt, cầm bình rượu trong tay nữ tử, tiếp tục hờ hững nhìn phương xa.
Nữ tử cũng không để ý, sửa sang lại quần áo ung dung ngồi xuống, nhìn gò má Lang Vương, nở một nụ cười ngọt ngào.
“Ta được tên đuôi ngắn kia dặn dò, đến bảo vệ an toàn của ngươi, ta là Tô Dao.” đầu ngón tay Tô Dao chọt chọt mặt Lang Vương, hơi khiêu khích xoa, “Tiểu dã lang, ngươi cũng không nên lấy oán trả ơn nha.”
Lang Vương giống như không có nghe được, ngửa đầu, cầm bình rượu uống một hơi cạn sạch. Tô Dao dãn gân cốt một cái, tư thế mềm mại xinh đẹp, nhìn ánh lửa xa xa, tự lẩm bẩm.
“Cái tên đuôi ngắn… Ngươi thật đúng là không đem mình lăn qua lăn lại đến vạn kiếp bất phục liền không cam lòng mà…”