Nữ nhân bên trong vườn phù dung, càng quyến rũ hơn hoa, ung dung hoa quý.
“Tâm trạng Võ nương nương hôm nay có lẽ không tệ?” Thỏ nhẹ phe phẩy quạt giấy, đi theo sau nữ tử mặc hoa phục, giơ tay ngắt một cãnh hoa mẫu đơn, đặt ở mũi ngửi.
Nữ tử đi ở phía trước quay đầu lại cười, khóe mắt hơi rủ xuống làm cho gương mặt tinh xảo càng thêm quyến rũ. Da thịt bảo dưỡng rất tốt, gần như nhìn không ra dấu vết năm tháng.”Sao? Nguyệt Hàn vì sao lại nhìn ra tâm trạng bổn cung hôm nay không tệ?”
“Nương nương hôm nay, càng xinh đẹp quyến rũ động lòng người, nên ta đoán như vậy.” Thỏ nhẹ nhàng bẻ gẫy cành hoa trong tay, cánh hoa bị móng tay nghiền nát, ở đầu ngón tay để lại vết hồng nhè nhẹ, “Ngay cả những đóa hoa này, vì suy nghĩ nông cạn của tôi, đều phải thất sắc…”
“Ha ha ha…” Nữ tử không khỏi cười nói, lại có một chút thái độ hào sảng, “Nguyệt Hàn, miệng của ngươi, thực sự là càng ngày càng ngọt, làm bổn cung không thể nào không ưa thích ngươi?”
Thỏ híp mắt cười, phong tình vạn chủng, “Đây là vinh hạnh của tại hạ.”
Nhìn xuyên qua người thỏ, nữ tử rõ ràng đã chú ý tới Lang Vương đi theo sau lưng thỏ hồi lâu, “Là người phương nào?”.
Thỏ híp mắt cười mà không nói. Nữ tử thoáng nghi ngờ nhìn thỏ vài lần, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là thế.” Tinh tế quan sát Lang Vương từ trên xuống dưới, khóe miệng lộ ra nụ cười khen ngợi, quay về phía Lang Vương khẽ hé đôi môi đỏ mộng, “Ngươi tên gì?”
Lúc đầu Lang Vương không có bất kỳ phản ứng nào, cho đến khi nữ tử lại hỏi một lần, mới phát hiện đối phương hình như là đang nói chuyện với mình, đợi hiểu rõ câu hỏi, không khỏi sửng sốt. Tên? Lang Vương nhíu mày.
“Lang Vương…”
Nữ tử vừa nghe cũng hơi sửng sờ, “Sao gọi tên này?” Nói xong, nghi ngờ nhìn về phía thỏ. Thỏ mở quạt, đôi mắt xoay chuyển, cười nhạt, “Nhũ danh mà thôi. Hắn cùng họ với ta, tên một chữ Phàm.”
“Hoa Phàm…” Nữ tử thấp giọng đọc lần thứ hai.
Lang Vương rất bình tĩnh, giống như chưa từng nghe được hai người nói chuyện, chỉ là nhìn chăm chú vào bụi hoa bên cạnh, vẻ mặc hờ hững.
Thầm đọc mấy lần, nữ tử gật đầu, lập tức nhìn thỏ mỉm cười, “Lại nói, Nguyệt Hàn cũng không tên của ngươi.”.
Thỏ cười nhạt gật đầu, “Đúng là như thế.” Nhìn nữ tử cham chú nhìn mình, ánh mắt thỏ xa cách, “Nhưng mà, biết cũng như không biết, không có gì khác nhau, Võ nương nương, cũng không cần cưỡng cầu tại hạ.”.
Nữ tử hơi lộ ra thất vọng, nhưng là vẫn không tiếp tục truy hỏi, gật đầu, “Như vậy.” Sau đó thở dài, thoáng suy nghĩ một chút, “Chuyện ngươi nhờ vả nhân huynh đã làm xong, thứ ngươi muốn, ta cũng cho ngươi làm. Ngươi cũng chớ vội đi, ta sai người đưa cho ngươi, ngươi lưu lại, chúng ta ôn chuyện.” Dứt lời, sâu xa nhìn thỏ.
Thỏ hơi chần chờ cười theo, “Nương nương, cái này… Chỉ sợ không tốt.” Dứt lời, nhìn về phía Lang Vương.
Nữ tử rõ ràng cũng hiểu ý thỏ, hơi nhíu nhíu mày, “Ai, quả nhiên, quên đi, Bổn cung cũng không làm khó ngươi…”.
Thỏ khẽ vuốt càm, “Tạ nương nương.”
Mặt trời chiều ngã về tây, Lang Vương đi theo phía sau thỏ ra cổng thành to lớn, nhìn cơ thẻ thỏ được bao phủ bởi ánh chiều tà, giật giật cổ họng, rốt cục nhịn không được mở miệng, “Nàng kia là người phương nào? Ngươi và nàng…”.
Thỏ không quay đầu lại, nhưng giọng nói hơi trêu tức, “Ngươi tò mò, là vấn đề trước, hay vấn đề sau?”
Lang Vương không có lên tiếng. Thỏ cong khóe miệng thành một nụ cười cười nhạt
“Hoàng thái hậu hiện nay, nhân xưng Võ Hậu, Thái Tông từng ban tên cho, Võ Mị.”
“Về phần ta và nàng… Ngươi cho là thế nào, chính là thế đó.”
Thỏ che miệng, mị nhãn như tơ cười.