Quảng Hàn cảnh, khác nhân giới. Nhân giới mặt trời mọc mặt trời lặn tuần hoàn, thành một người. Mà ở Quảng Hàn cảnh, trong một năm, nửa năm ban ngày, nửa năm là một màn đêm đen kịt. Đã trôi qua…hơn hai mươi mốt lần mặt trời mọc mặt trời lặn đi. Nghĩ như vậy, khóe miệng thỏ cong thành một nụ cười miễn cưỡng.
Chỉ là cười nhạt như thế, cũng tác động đến thân thể, lôi kéo dây xích hàn băng quấn ở trên người phát ra tiếng va chạm chói tai. Rất lâu chưa từng cảm thấy được đau đớn, làm thỏ hoảng hốt, suy nghĩ lại, thì ra, mình còn sống… Nước trong đầm băng lạnh thấu xương, thấm vào xương, rồi từ từ chết lặng. Thân thể giống như hợp thành một khối với hồ cùng xiềng xích, lâu dài, ngay cả hoạt động, cũng đã quên…
Mình bị khóa tại đây, đã bao lâu rồi…
Còn nhớ rõ ngày ấy, đã chuẩn bị vạn kiếp bất phục, hôi phi yên diệt, lại nhận được tuyên án ngoài dự đoán. Tiểu cô nương híp mắt mỉm cười, nhẹ nhàng phun ra ngôn ngữ lạnh lẽo tàn khốc.
“Con thỏ nhỏ, nếu như chỉ hồn phi phách tán, thì cũng quá đơn giản…”
“Cho nên…hình phạt của ngươi, là vĩnh hằng…”
Hình phạt của ngươi, ka2 vĩnh hằng. Vĩnh viễn, bị nhốt trong Quảng Hàn cảnh, không thể động, không thể rời khỏi, thậm chí không thể chết. Vĩnh viễn bị khóa bằng hàn băng nhốt trong hàn trì, nhận giày vò vĩnh viễn. Ngươi được phép nhìn thế giới này từ sinh tồn đến tử vong, từ phồn hoa đến suy tàn, nhưng mà ngươi cũng chỉ có thể nhìn, phải nhìn. Cảm nhận được các cảm giác của người khác, đau khổ, bi thương, sung sướng, ưu sầu, thế nhưng chính ngươi, lại chỉ có thể cảm nhận, không thể đụng vào…
Cô đơn đến hoàn toàn điên cuồng, sau đó tiếp tục cô đơn.
“Ai bảo ngươi hết lần này tới lần khác khiêu khích khế ước? Thậm chí còn đàm điều kiện với ta, xem thường sự tồn tại của quy tắc?” Tiểu cô nương nhướng mi cười nói, “Nếu có can đảm khiêu chiến, cũng không cần kháng nghị loại kết quả này nha, con thỏ nhỏ.”
Nước trong hồ lạnh đến xương, thỏ chưa bao giờ biết, thì ra mình cũng có một ngày, chết lặng với loại đau đớn thành thói quen này. Có thể, hết thảy mọi chuyện này, mình xác thực, đã xem thường khế ước…
Loại ngày tháng chết lặng này, trôi qua thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi thậm chí đã quên bản thân còn sống.
Rất xa, hình như là tiếng bước chân, từ màn đêm vắng vẻ đen kịt xa xa truyền đến. A… Lại bắt đầu nằm mơ sao? Thỏ tự giễu cười, trong Quảng Hàn cảnh, làm sao có thể có những người khác đến đây…
Bước chân từ xa đến gần, sau đó dừng trước chỗ hồ nước của thỏ. Tiếng quần áo ma sát nhau, có người ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng vén mái tóc dài màu bạc của thỏ. Thỏ khẽ ngẩng đầu, từ trong mắt phải, thấy được một bóng dáng quen thuộc.
“À… sao ngươi lại tới…” Nỗ lực muốn dùng giọng điệu trêu chọc thường ngày, lại phát hiện, chỉ có thể kéo ra âm điệu khô khốc, “Đã lâu… Không gặp…”.
Lang Vương cười nhạt, dùng tay áo nhẹ nhàng lau chùi vết máu trên mặt thỏ, ngón tay chạm vào xiềng xích đâm thủng xương sườn, khớp xương khẽ nhúc nhích, xiềng xích vỡ vụn, đều hóa thành bột phấn. Thỏ hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lang Vương.
“Ta và ma nữ giao hẹn, từ hôm nay trở đi, ta là người giám thị của ngươi.” Lang Vương giơ tay, ôm thỏ từ trong hồ ra, vì động tác này, máu tuôn ra khỏi vết thương vì xiềng xích đâm thủng trên người thỏ.
“Đã có người giám thị, thì không cần xiềng xích khóa ngươi.”
“Nhưng ngươi vẫn không thể rời khỏi Quảng Hàn cảnh, hình phạt của ngươi, vẫn tồn tại.”
“Nếu…” Đang xử lí vết thương của thỏ Lang Vương khẽ ngẩng đầu, nhìn vào mắt thỏ, “Ngươi nỗ lực đào tẩu…”
Thỏ nhìn thẳng vào mắt Lang Vương, hơi híp mắt, dịu dàng cười, “Thì sao?”
“Ma nữ nói, ta bất cứ lúc nào cũng có thể giết ngươi…” Lang Vương cong môi cười.”Từ nay về sau, ngươi, là tù phạm ta trông coi”
“Như vậy…” Thỏ hạ mi, cười nhạt
“Như vậy… ta cam tâm tình nguyện…”.
————–Hoàn———–