Sơ Hạnh lập tức từ trên ghế sau nhảy xuống, ngọt ngào nói cảm ơn: “Cám ơn cậu nha!”
Cận Ngôn Châu chỉ “Ừ” một tiếng.
Trước khi vào ký túc xá, Sơ Hạnh giơ tay vẫy chào cậu: “Bye bye.”
Cận Ngôn Châu không lên tiếng, sau khi cô xoay người thu hồi ánh mắt, đạp xe rời đi.
Mà cảnh cậu đạp xe đưa cô xuống dưới lầu ký túc xá, vừa vặn bị cô nàng hoa khôi Điền Tư Nhã của Khoa Máy tính nhìn thấy.
Điền Tư Nhã nhìn bóng lưng Cận Ngôn Châu đang đạp xe, khó hiểu cau mày suy nghĩ.
Tình huống gì đây?
Chẳng phải từ trước tới nay Cận Ngôn Châu vẫn luôn từ chối quyết liệt những cô gái có hứng thú với cậu sao? Tại sao cậu lại đột nhiên chở cô gái đó về ký túc xá bằng xe đạp?
Là cô gái kia quá thủ đoạn, hay là…. Cận Ngôn Châu thích cô ấy và đang theo đuổi cô ấy?
Lúc trở về ký túc xá, Điền Tư Nhã nghiêm túc suy nghĩ suốt cả một đường, cuối cùng loại trừ khả năng thứ hai.
Chắc hẳn Cận Ngôn Châu không có khả năng chủ động theo đuổi người ta, nhất định cô gái kia giở trờ gì đó.
Điền Tư Nhã và Cận Ngôn Châu đều học Khoa Máy tính, hơn nữa lại cùng lớp.
Kể từ ngày khai giảng, khi nhìn thấy cậu, cô đã thầm mến cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nam sinh vừa cao vừa đẹp trai thì ai lại không thích được.
Sau đó, Cận Ngôn Châu được đẩy vào danh sách tuyển chọn Nam Vương của trường, số lần cậu bị thảo luận càng ngày càng nhiều.
Điền Tư Nhã cũng vì vậy mà dần dần biết được, cậu học cực kỳ giỏi, được tuyển thẳng vào Thẩm Đại với vị trí Á khoa trong tỉnh.
Còn nữa, gia đình cậu rất giàu có.
Cho nên người cô coi trọng, là một người học giỏi, con nhà giàu đẹp trai.
Và bây giờ cô muốn có được chàng trai trong tay, nhưng mà anh chàng đó lại chở cô gái khác về ký túc xá.
Trong lòng Điền Tư Nhã đột nhiên dâng lên nỗi ghen tị cùng sự không cam lòng.
Cô không thể rụt rè nữa, phải chủ động, phải thu hút sự chú ý của cậu.
———-
Sơ Hạnh vừa trở lại ký túc xá Dụ Thiển liền cười hỏi cô: “Hạnh Hạnh cùng em trai và Cận Ngôn Châu ăn tối thế nào?”
Sơ Hạnh nói: “Kỷ An vì chơi game mà cho chúng mình leo cây, chỉ mình và Cận Ngôn Châu ăn tối thôi.”
Ninh Đồng Đồng lập tức kinh ngạc nói: “Cận Ngôn Châu không đứng dậy rời đi ngay?”
Sau đó cô lại xúc động nói: “Đây là lần đầu tiên nghe nói cậu ấy ăn tối một mình với một cô gái.”
“Hạnh Hạnh của chúng ta thực sự rất hấp dẫn, hehehe.” Ninh Đồng Đồng xoa đầu Sơ Hạnh nói.
Dụ Thiển đột nhiên hỏi các cô: “Mình hơi đói, muốn đến căn tin ăn chút gì đó, mấy cậu có đi không?”
Ở mỗi trường đại học luôn có một căn tin như vậy, đến mười giờ tối mới mở cửa phục vụ.
Ninh Đồng Đồng và Hứa Âm đều nói không đi.
Sơ Hạnh vừa mới ăn tối về, sờ sờ bụng, nhẹ giọng nói: “Mình còn no căng bụng, không ăn được nữa.”
“Nhưng mình có thể đến nhà ăn cùng cậu.”
Dụ Thiển cảm thấy ấm áp trước hành động đi cùng của Sơ Hạnh, mỉm cười nói: “Không cần đâu Hạnh Hạnh, mình tự đi được.”
Đợi Dụ Thiển rời đi, Sơ Hạnh nhớ tới chuyện gì đó, cầm điện thoại lên, nhắn tin Q.Q hỏi Kỷ An:【Em đã ăn tối chưa? Nếu chưa ăn thì nhân lúc còn thời gian tới căn tin số 3 ăn gì đi.】
Kỷ An nhanh chóng trả lời cô:【Đang ở nhà ăn số ba.】
———
Sáng thứ Hai, lúc chín giờ bốn mươi.
Sau khi kết thúc hai tiết học đầu tiên, Cận Ngôn Châu cùng bạn cùng phòng bước ra khỏi tòa nhà dạy chung.
Cậu vừa mới mở khóa xe đạp, Điền Tư Nhã không biết từ đâu xuất hiện, đứng bên cạnh xe đạp của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cận Ngôn Châu, mắt cá chân mình không thoải mái, cậu có thể giúp mình được không, chở mình về ký túc xá với?”
Cận Ngôn Châu lạnh lùng nhìn cô, lời nói sắc bén: “Mắt cá chân khó chịu thì nên đi bác sĩ, không phải tôi.”
Một vẻ bối rối thoáng qua trong mắt Điền Tư Nhã.
Cô không muốn bỏ cuộc, vội vàng bình tĩnh nói: “Cậu có thể đưa mình đến phòng y tế của trường…”
Giọng Cận Ngôn Châu cứng rắn nghiêm túc hỏi: “Tôi rất rỗi đúng không?”
Sắc mặt Điền Tư Nhã thay đổi, cô cứng đờ đứng tại chỗ, chẳng biết nên phản ứng như thế nào.
Nói đi nói lại cũng là bạn học cùng lớp, cô thực sự không ngờ Cận Ngôn Châu lại vô tình như vậy.
Bên cạnh còn có những nam sinh khác.
Suy cho cùng Điền Tư Nhã là một cô gái, hơn nữa cô là hoa khôi của Khoa Máy tính ở trong nơi có nhiều cháo ít sư nhiều (cầu vượt quá cung), vả lại diện mạo vô cùng tươi sáng làm cho người ta hài lòng.
Có người thấy vậy liền cho Điền Tư Nhã bậc thang để đi xuống, hỏi: “Điền Tư Nhã, tôi cũng có xe đạp, muốn tôi đưa cậu đến phòng y tế không?”
Điền Tư Nhã vừa muốn mở miệng nói không cần, âm thanh không kiên nhẫn của Cận Ngôn Châu vang lên: “Có thể nhường một chút không?”
Điền Tư Nhã còn chưa lấy lại tinh thần, cơ thể đã theo bản năng di chuyển bước chân, ngượng ngùng nhường đường cho Cận Ngôn Châu.
Cận Ngôn Châu đẩy xe ra, đạp xe rời đi.
Điền Tư Nhã lúng túng mím môi nhìn chằm chằm cậu, tận mắt nhìn thấy cậu đạp xa mấy mét, rồi sau đó tốc độ chầm chậm trở lại.
Ba người bạn cùng phòng của cậu đang đi bộ.
Mà Cận Ngôn Châu đạp xe trên con đường bên cạnh họ với tốc độ chậm như ốc sên, bốn chàng trai trò chuyện rôm rả rồi cùng nhau trở về ký túc xá.
Cái này còn không rãnh nữa sao?
Điền Tư Nhã giận dữ xoay người.
Lúc Cận Ngôn Châu đạp xe đến chỗ bọn họ, Nghiêm Thành trêu Cận Ngôn Châu: “Anh Châu, dù sao người ta cũng là hoa khôi của khoa, cậu thật quá tàn nhẫn khi không nể mặt con gái người ta.”
Cận Ngôn Châu cau mày nói: “Thể diện của cô ấy không liên quan gì đến tôi.”
“Đỉnh!” Tiết Thần giơ ngón tay cái với Cận Ngôn Châu, sau đó nửa đùa nửa thật nói: “Anh Châu, cậu coi chừng không tìm được bạn gái đấy.”
Cận Ngôn Châu vô thức liếc nhìn Kỷ An đang cúi đầu chơi điện thoại di động, sau đó cậu quay đi, mạnh miệng nói: “Không thích.”
Kỷ An đã hẹn thời gian chơi game trong nhóm, nhưng chỉ nghe thấy câu cuối cùng của Cận Ngôn Châu là “Không thích”.
Cậu cất điện thoại, nâng mắt mơ hồ hỏi bọn họ: “Không thích gì đó?”
Tiết Thần cười cậu trong mắt chỉ có trò chơi, “Kỷ An cậu thực sự là một người nghiện game.”
Kỷ An vẫn hỏi: “Không thích cái gì thế?”
Cảm thấy tò mò.
Nghiêm Thành trả lời cậu: “Không thích có bạn gái?”
Sau đó lại muốn trêu cậu em nhỏ tuổi nhất này, hỏi: “Cậu thích không?”
Kỷ An chớp chớp mắt, vừa định nói thì Tiết Thần đã khoác vai cậu, cười nói: “Còn cần phải hỏi sao, nhất định Kỷ An không thích gì, chỉ mê game thôi.”
Kỷ An cười ha ha, từ chối cho ý kiến.
Cận Ngôn Châu nhớ đến cô gái đã cười với Kỷ An, rồi lại nhìn Kỷ An một lần nữa.
…..
Trước Lễ Quốc Khánh một ngày.
Khoa tiếng Trung có lớp học cuối cùng vào buổi chiều, vì vậy Sơ Hạnh đã đặt vé máy bay cho ngày 1 tháng 10.
Khoa Máy tính buổi chiều không có tiết, vì vậy Nghiêm Thành cùng Tiết Thần buổi chiều hôm đó liền trở về nhà sớm trước thời gian cho nghỉ.
Nhưng Kỳ An bởi vì phải chờ Sơ Hạnh đi cùng nên còn ở lại ký túc xá một đêm
Cận Ngôn Châu coi như là người bản địa, rõ ràng có thể mang theo hành lý rời đi, tuy nhiên cậu lại chậm chạp không chịu trở về, mà muốn kéo Kỷ An đến sân vận động chơi bóng rổ.
Trên đường đến sân bóng rổ, Kỷ An khó hiểu hỏi cậu: “Anh Châu, hôm nay cậu không về nhà à?”
Cận Ngôn Châu chuyển quả bóng trong tay nói “Ừm” một tiếng.
Kỷ An lại hỏi: “Tại sao? Nếu nhà tôi ở đây, tôi và Sơ Hạnh nhất định sẽ quay về ngay.”
Cận Ngôn Châu tùy tiện lấy đại lý do: “Dù sao có thể về bất cứ lúc nào, ngày mai về nhà cũng không muộn.”
Chốc lát, Kỷ An đột nhiên lên tiếng hỏi: “Anh Châu, không lẽ cậu muốn ở lại với tôi sao?”
“Cậu cũng quá….” coi trọng nghĩa khí quá đi!
Kỷ An chưa kịp nói xong, Cận Ngôn Châu đã ném quả bóng rổ về phía cậu, hừ nhẹ nói: “Cậu thật tự luyến.”
Kỷ An tiếp lấy quả bóng, động tác dứt khoát lưu loát xoay chuyển quả bóng, sau đó xoải bước, làm một động tác ném bóng giả.
“Anh Châu,” Kỷ An ở phía trước quay đầu hỏi Cận Ngôn Châu: “Chơi bóng xong thì đi ăn cơm tối, sau đó chúng ta trở về ký túc xá chơi game đi!”
Cận Ngôn Châu ngữ khí chán ghét: “Cậu chỉ biết chơi game.”
Liền từ chối: “Câu lạc bộ tôi có sự kiện, chắc trễ một chút.”
Kỷ An khó hiểu: “Những người không có tiết chắc hẳn đã về rồi chứ? Tối nay các cậu vẫn tiếp tục xem phim à?”
Thật ra Cận Ngôn Châu cũng không chắc chắn, nhưng chủ tịch câu lạc bộ không có thông báo trong nhóm là tối nay không cần đi.
———
Đêm đó, đã gần bảy giờ rưỡi.
Khi Sơ Hạnh đẩy cánh cửa lớp học hoạt động câu lạc bộ, bên trong chỉ có hai người.
Một là Cận Ngôn Châu, còn lại là Đổng Tư Gia.
Hai nam sinh ngồi hàng giữa có tầm nhìn đẹp nhất.
Cô bất ngờ hỏi: “Những người khác đâu? Tất cả đều về nhà rồi ạ?”
Đổng Tư Gia cười đáp: “Ừ, tối nay chỉ còn lại ba người chúng ta.”
Sau đó, anh lại vẫy tay với Sơ Hạnh, nói: “Em mau tới đây ngồi, tối nay xem phim tương đối thú vị, thích hợp cùng nhau ngồi xem.”
Bởi vì Đổng Tư Gia ngồi ở phía ngoài cùng, cho nên Sơ Hạnh đi vòng sang phía bên kia, ngồi xuống bên cạnh Cận Ngôn Châu và Đổng Tư Gia.
Sau đó Đổng Tư Gia đưa trà sữa và đồ ăn nhẹ đã mua đến trước mặt Sơ Hạnh.
Sơ Hạnh cười nhẹ lộ ra lúm đồng tiền, “Cảm ơn đàn anh.”
“Đã đủ người rồi,” Đổng Tư Gia đứng dậy đi đến máy chiếu trên bục, “Vậy chúng ta xem phim thôi.”
Sơ Hạnh phát hiện, tối nay bọn họ xem phim kinh dị.
Sơ Hạnh sợ ma.
Từ nhỏ đã sợ rồi.
Hồi bé sống nhà bà ngoại ở vùng quê, đường làng ngõ xóm vắng vẻ, cô sợ nhất là buổi tối ra ngoài một mình.
Đặc biệt sợ bước chân vào những con đường nhỏ hẹp chật chội, nhà cửa hai bên đường dột nát, không một bóng người ở.
Chó săn có đôi tai nhạy bén nghe được một chút gió thổi cỏ lay liền bắt đầu sủa điên cuồng, khiến cho hầu như tất cả con chó trong thôn đều kêu theo.
Trong bóng đêm yên tĩnh, vô cùng đáng sợ.
Ngay khi bộ phim bắt đầu, Sơ Hạnh lặng lẽ giơ chân lên, dùng chân giẫm lên thành ghế, thu mình lại thành một quả bóng.
Hôm nay Cận Ngôn Châu mặc một chiếc áo phông trắng, bên ngoài mang một chiếc áo khoác đen.
Cậu đi xe đạp, khi đến đây thì cảm thấy hơi nóng, bèn cởi tạm chiếc áo khoác ngoài.
Sau đó không nóng, cậu khoác áo lên vai, ao to rộng thùng thình, không mặc nữa.
Lúc này Cận Ngôn Châu đang dựa vào lưng ghế, có chút hứng thú nhìn chăm chú màn hình.
Đổng Tư Gia quyết định tối nay xem một bộ phim kinh dị, Cận Ngôn Châu cũng không biết gì.
Nếu như cậu biết, nhất định sẽ đề nghị đàn anh đổi thể loại phim khác.
Năm phút sau khi bộ phim phát, Đổng Tư Gia nhận được cuộc gọi tới, im lặng đi ra ngoài.
Thoáng chốc trong lớp học chỉ còn lại Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh.
Một người sợ hãi không biết nên nhắm mắt hay bịt tai, người kia thì vẫn như vậy, bình tĩnh thoải mái.
Ngay lúc Cận Ngôn Châu cảm thấy bộ phim này thật sự nhàm chán, Sơ Hạnh bên cạnh đột nhiên túm được ống tay áo rỗng của cậu.
Cô nhanh chóng lấy tay áo khoác của cậu che mắt lại, đồng thời hoảng sợ thét lên: “A a a a cứu mạng!”
Cận Ngôn Châu xoay mặt nhìn về phía Sơ Hạnh.
Cả người cô cuộn mình trong ghế, rõ ràng sợ điếng người, nhưng vẫn cực kỳ tò mò, không nhìn không được.
Âm nhạc kỳ lạ kinh dị vang vọng lớp học, cô chôn mặt vào đầu gối, thậm chí che tai bằng cả hai tay.
Ngay sau đó, giọng nói run rẩy mềm nhũn trầm thấp của Sơ Hạnh truyền ra: “Macabaka ah kawa Kamicamaka! Macabaka Abayaka Akaaka oh!” (1)
(1) Một bài hát trong bộ phim truyền hình thiếu nhi của Anh tên là [In the night garden].
Cận Ngôn Châu: “...”
Khóe môi cậu không khỏi muốn nhếch lên, nhưng lại mím chặt môi kìm chế lại.
Tiếp theo, chàng trai quay đầu sang chỗ khác, lén lút cười thầm.
Phim kinh dị có vẻ không quá nhàm chán.
Cho đến khi bộ phim sắp kết thúc Đổng Tư Gia mới quay trở lại.
Một lúc sau, bộ phim cuối cùng cũng chiếu xong.
Ngau khi Đổng Tư Gia bật đèn, Sơ Hạnh lặng lẽ buông ống tay áo của Cận Ngôn Châu xuống, sau đó thở phào nhẹ nhõm, như thể được tái sinh sau một thảm họa.
Cận Ngôn Châu, người không biết đã nghe cô đọc “Makabaka” hết bao nhiêu lần, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại hàng loạt bakabaka mà cô đã nói.
Cuộc thảo luận giữa ba người cũng rất tùy ý, Đổng Tư Gia yêu cầu họ nói về cảm xúc của mình, Sơ Hạnh vỗ ngực để giảm bớt nỗi sợ hãi rồi nói: “Đáng sợ! Thật đáng sợ!”
Đổng Tư Gia nhìn về phía Cận Ngôn Châu, hỏi cậu: “Như trên?”
Sỡ dĩ Đổng Tư Gia hỏi vậy, là bởi vì từ lần đầu tiên sinh hoạt câu lạc bộ, Cận Ngôn Châu mỗi lần đều chỉ nói hai chữ: “Như trên.”
Tuy nhiên, lần này cậu đổi hai chữ: “Thú vị.”
Đổng Tư Gia cười nói: “Xem ra đàn em rất thích xem phim kinh dị.”
Cận Ngôn Châu nhướng mày, không phủ nhận.
Thảo luận xong, Đổng Tư Gia dường như có việc phải làm, chào Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu rồi vội vàng rời đi.
Lúc Cận Ngôn Châu mặc áo khoác muốn cất bước rời đi, Sơ Hạnh đột nhiên vội vàng gọi cậu: “Cận Ngôn Châu!”
Nam sinh quay đầu, rủ mắt nhìn cô.
Sơ Hạnh nhìn cậu, đôi mắt trong veo như nước, nhẹ giọng thì thầm: “Mình muốn đi vệ sinh.”
Cận Ngôn Châu còn chưa lên tiếng, Sơ Hạnh đã chớp mắt hỏi cậu: “Cậu… cậu có thể đi cùng mình được không?”
“???”
Cận Ngôn Châu tựa như đã nghe nhầm, sững sờ tại chỗ.
Đi cùng sao?!
HẾT CHƯƠNG 11