Không ngờ lại được dùng tới.
Chờ cô từ nhà vệ sinh đi ra, Cận Ngôn Châu lập tức đón cô.
“Bụng đau lắm à?” Anh hơi cau mày, giọng nói ân cần lo lắng.
Sơ Hạnh cắn môi, ấn vào bụng, sau đó thấp giọng nói: “Vẫn còn chịu đựng được.”
Anh lấy chiếc túi trên vai cô, thản nhiên thu lại dây túi rồi cầm trên tay.
Sau đó anh nắm tay cô, dẫn cô ra ngoài, nói: “Chúng ta quay lại trường học.”
Rời khỏi khu vui chơi, Sơ Hạnh được đưa thẳng lên chiếc taxi đậu bên đường.
Bây giờ cô mới biết trong lúc cô vào nhà vệ sinh anh đã gọi xe.
Cận Ngôn Châu mở cửa sau, để Sơ Hạnh ngồi vào.
Sau đó anh cúi người bước vào xe.
Trên đường trở về trường, bởi vì Sơ Hạnh cảm giác bụng dưới ngày càng đau dữ dội, khó chịu dựa vào ngực Cận Ngôn Châu.
Anh ôm cô, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, sự lo lắng trong mắt càng lúc càng đậm.
Sơ Hạnh dùng hai tay ấn vào bụng dưới nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Cô nắm lấy tay Cận Ngôn Châu, yếu ớt thì thầm: “Ngôn Ngôn, anh ấn giúp em đi.”
Tay Cận Ngôn Châu bị cô kéo lấy rồi đặt tay lên bụng mình.
Anh chưa từng ấn bụng cho bất kỳ ai, cũng không biết làm cách nào để cô bớt đau nên đành phải dùng lòng bàn tay hơi cứng xoa xoa cho cô.
Qua lớp áo phông mỏng, Cận Ngôn Châu có thể cảm nhận rõ ràng chiếc bụng của cô phẳng lì, cực kỳ mềm mại.
Lực quá nhẹ.
Sơ Hạnh trực tiếp ấn tay anh xuống.
Rất dùng sức rất dùng sức.
Sau đó, cô mới thở ra một hơi.
Dường như cơn đau bụng cuối cùng cũng thuyên giảm đôi chút.
Cận Ngôn Châu nhìn chung biết cô cần dùng bao nhiêu sức, sau đó cứ như thế mà ấn bụng giúp cô.
Sơ Hạnh nhắm hai mắt, tựa hồ sắp ngủ.
Trong xe taxi không một người nói chuyện, chỉ có đài phát thanh do tài xế bật đang phát bài hát.
Lời bài hát: “Anh chịu đựng ánh nắng mặt trời, chỉ muốn ở bên cạnh che ô cho em, em khẽ dựa vào bờ vai anh, hít thật sâu vì sợ sẽ quên mất.”
Cận Ngôn Châu nghiêng đầu nhìn cô gái đang dựa vào vai mình, vô thức ôm cô chặt hơn.
Một lúc sau, Sơ Hạnh có chút khó chịu rúc vào trong ngực anh.
“Đau à?” Anh hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.
Giọng Sơ Hạnh nhẹ nhàng: “Say xe, muốn ói.”
Lúc đến kỳ sinh lý cô luôn có phản ứng mạnh, sẽ cảm thấy buồn nôn muốn ói.
Bây giờ lại ngồi xe taxi, triệu chứng càng rõ ràng hơn.
Cận Ngôn Châu nắm lấy một tay của cô, ấn trên chỗ hổ khẩu* bàn tay cô một cái.
*Hổ khẩu (虎口) không phải là miệng hổ, mà là chỗ khe giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Sơ Hạnh cảm thấy nhoi nhói, theo bản năng muốn rút tay lại, đồng thời cau mày nhỏ giọng nói: “Đau.”
“Có thể giảm say xe,” Giọng của anh như dỗ dành, trầm thấp mềm mỏng: “Cố chịu một chút.”
Nói xong, Cận Ngôn Châu quay đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Sơ Hạnh như được anh an ủi, cũng không có ý định rút tay anh ra nữa.
Cứ như vậy ngoan ngoãn để anh bấm hổ khẩu trên bàn tay.
Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, nhưng sau hai mươi phút, Sơ Hạnh thật sự cảm thấy triệu chứng nôn mửa dần dần thuyên giảm.
Bởi vì kẹt xe, nên khi bọn họ đến cổng trường thì đã hơn chín giờ tối.
Sơ Hạnh cả người vô lực xuống xe, đi bộ cũng khó khăn.
Cận Ngôn Châu không nói một lời đeo túi của cô trên vai, ngồi xổm xuống cõng Sơ Hạnh trên lưng.
Anh cuộn chặt tay thành nắm đấm, chỉ dùng tay ôm chân cô.
Vẫn nhẹ như vậy.
Một chút sức nặng cũng không có.
Năm ngoái anh đã cõng cô ra khỏi phòng tập trong giờ thể dục, có lẽ khi đó cân nặng của cô cũng như lúc này.
Hơn nữa một năm qua, anh đã nhiều lần chở cô bằng xe đạp.
Mỗi lần đón cô, anh đều cảm thấy chẳng khác gì khi không chở ai cả.
Cô quá gầy.
Khi đến gần ký túc xá, Sơ Hạnh cố chịu đựng khó chịu, thấp giọng lẩm bẩm: “Em còn phải… mua băng vệ sinh và thuốc giảm đau nữa.”
Cận Ngôn Châu nhẹ nhàng cõng cô lên, nói: “Để anh mua, em về nằm trước đi.”
“Ừm.” Sơ Hạnh vâng lời đáp.
Anh vừa cõng cô đến tầng dưới ký túc xá nữ thì thấy Kỷ An và Dụ Thiển đang đứng trong một góc tối bên kia đường.
Dụ Thiển đem hết những suy nghĩ lo được lo mất trong năm ngày qua kể hết cho Kỷ An nghe.
Cô nói: “Em trai, dường như em rất thích anh cho nên cứ mãi suy nghĩ vẩn vơ, mỗi ngày khi em mở mắt là cảm thấy hoảng sợ, luôn sợ có một ngày anh sẽ nói anh rất hối hận, hối hận vì đã đồng ý hẹn hò với em.”
Kỷ An không biết Dụ Thiển lại thiếu cảm giác an toàn như vậy.
Anh cụp mắt xuống nhìn Dụ Thiển, không nói gì mà trực tiếp cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh chỉ chạm vào cô một cái, sau đó thoáng lui ra, hơi cúi người nhìn thẳng vào cô, trầm giọng nghiêm túc nói: “Anh không hối hận, em đừng suy nghĩ lung tung.”
“Anh rất thích em.” Kỷ An nói từng câu từng chữ cho cô nghe.
Anh vừa dứt lời, Dụ Thiển liền nghiêng người tới.
Cô giơ tay đặt lên bả vai anh, ngẩng mặt lên hôn anh, chủ động trêu chọc anh.
Kỷ An ngây người mở mắt, để cô hôn mình hoàn toàn quên đáp lại.
Dụ Thiển một bên hôn anh, một bên kéo tay anh, đặt nó lên vòng eo mảnh khảnh của cô.
Bây giờ Kỷ An mới tỉnh táo lại.
Anh lập tức ôm cô thật chặt, kéo cô vào trong ngực.
Dụ Thiển bị anh ôm eo, sau đó chàng trai chuyển từ phòng thủ sang tấn công, thiếu kinh nghiệm dựa vào bản năng của mình để hôn cô.
Không lưu loát, nhưng mạnh mẽ, càng lúc càng mất kiềm chế.
Sơ Hạnh vốn muốn rời khỏi người Cận Ngôn Châu, không ngờ vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy Dụ Thiển và Kỷ An đang hôn nhau say đắm.
“Gần quá đi.” Sơ Hạnh không khỏi cảm khái.
Cận Ngôn Châu: “...”
Anh đặt cô xuống, còn cô vẫn dán mắt nhìn Kỷ An và Dụ Thiển.
Dụ Thiển dáng người cao ráo, khoảng 1m68, khi hôn Kỷ An cao tầm 1m85, một người ngẩng mặt, một người cúi đầu, vừa vặn vừa phải.
Chẳng giống như Sơ Hạnh, cô muốn hôn Cận Ngôn Châu thì nhón chân lên cũng không đủ, nếu anh không cúi người phối hợp, cô sẽ phải nhảy lên hôn anh.
Cô thực sự ghen tị với chiều cao của Dụ Thiển.
Chợt, Sơ Hạnh thở dài, giọng tiếc nuối nói: “Ôi, đáng tiếc mình không có.”
Cận Ngôn Châu: “?”
Anh quay mặt nhìn cô Sơ Hạnh chăm chú, lông mày nhíu lại.
Sơ Hạnh không hề biết rằng anh đã hiểu lầm ý của cô.
Cô nhận lấy chiếc túi từ tay anh, vẫy tay chào tạm biệt rồi quay người chậm rãi bước vào ký túc xá.
Trước khi Cận Ngôn Châu rời khỏi ký túc xá nữ, anh liếc nhìn Kỷ An với Dụ Thiển, hai người vẫn đang hôn nhau nồng cháy.
Bé thỏ nhỏ lại thích hôn như vậy.
Cận Ngôn Châu trở về ký túc xá một chuyến.
Anh cầm lấy chiếc cặp màu đen thường mang rồi vội vã ra rời khỏi ký túc xá.
Để tiết kiệm thời gian nên Cận Ngôn Chây đạp xe đến siêu thị mua đồ cho Sơ Hạnh.
Đi tới trước kệ hàng, Cận Ngôn Châu nhìn các loại băng vệ sinh lập tức cau mày.
Anh không biết cô dùng nhãn hiệu nào nên dựa vào cảm nhận của mình mà chọn vài gói, sau đó anh đi chỗ khác lấy một túi đường nâu dành cho con gái và hai túi chườm ấm, cuối cùng chọn thêm vài thanh chocolate.
Lúc thanh toán những thứ mình mua, Cận Ngôn Châu nhanh chóng nhét băng vệ sinh vào túi, sau đó giả vờ bỏ những thứ khác vào ba lô xem như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi ra khỏi siêu thị, anh lên xe đạp đi đến phòng y tế của trường.
Cận Ngôn Châu mua thuốc giảm đau xong rồi đạp xe tới trước dưới lầu ký túc xá nữ, Dụ Thiển và Kỷ An vẫn ở đó ôm ôm ấp ấp như chốn không người.
Dụ Thiển đưa tay ôm cổ Kỷ An, Kỷ An ôm eo cô.
Cô nghiêng đầu tựa trong ngực anh, bám chặt anh không chịu buông tay, thỉnh thoảng cô lại ngẩng mặt lên chu môi, ý bảo Kỷ An hôn cô.
Cận Ngôn Châu đợi mấy phút.
Nhưng hai người này hoàn toàn không có ý định tách nhau ra.
Anh ho nhẹ một tiếng, cũng không quấy rầy đến bọn họ.
Cận Ngôn Châu chậm rãi đạp xe, tiến về phía hai người.
Anh dừng lại phía sau Kỷ An, bấm chuông xe.
Kỷ An rốt cuộc quay đầu nhìn lại.
“Anh Châu?” Kỷ An không thấy Sơ Hạnh, hỏi: “Sơ Hạnh đâu? Chẳng phải hai người đi công viên giải trí sao?”
Giọng nói Cận Ngôn Châu thờ ơ: “Đã về rồi.”
Sau đó anh nhìn sang hướng Dụ Thiển, xin nhờ đối phương: “Sơ Hạnh đau bụng, tôi mua thuốc giảm đau và túi chườm ấm cho cô ấy, làm phiền cậu cầm lên giúp tôi.”
Dụ Thiển mỉm cười nhận lấy cái cặp Cận Ngôn Châu đưa cho cô, “Được.”
Trước khi Cận Ngôn Châu đạp xe đi, vẫn không kiềm được mà dặn dò Dụ Thiển: “Bảo cô ấy uống thuốc, chườm ấm trước khi ngủ.”
Thấy Cận Ngôn Châu lo lắng Sơ Hạnh như vậy, Dụ Thiển khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ tận mắt nhìn cậu ấy uống thuốc rồi đặt túi chườm ấm lên bụng trước khi đi ngủ.”
Hai tai Cận Ngôn Châu nóng lên, để lại cho Kỷ An và Dụ Thiển một câu: “Các cậu tiếp tục.”
Sau đó đạp xe rời khỏi.
“Này! Anh Châu cậu đợi tôi với!” Kỷ An dứt lời, nhanh chóng hôn Dụ Thiển một cái, nói với cô: “Em mau lên đi, anh cũng về đây.”
Lập tức, anh chạy đuổi theo Cận Ngôn Châu vừa mới đạp xe cách đó vài mét, động tác thuần thục chạy đến ghế sau xe đạp ngồi xuống.
Kỷ An quay người vẫy tay với Dụ Thiển, cất giọng nói: “Bái bai, lát nữa về ký túc xá tìm em nói chuyện!”
Dụ Thiển bật cười, đưa tay chào Kỷ An, sau đó mang theo chiếc cặp Cận Ngôn Châu đưa cho cô quay trở lại ký túc xá.
Ninh Đồng Đồng nhìn thấy Dụ Thiển cầm ba lô nam đi vào ký túc xá, không khỏi tò mò hỏi: “Thiển Thiển, cậu xách gì về thế?”
“Cặp của Kỷ An à?”
Dụ Thiển cười lắc đầu giải thích: “Cận Ngôn Châu nhờ mình đưa cho Hạnh Hạnh, nói là thuốc giảm đau với túi chườm ấm.”
Ninh Đồng Đồng nhìn chiếc ba lô màu đen căng phồng, nghiêm túc nói: “To như vậy, chắc phải mua mấy cái túi chườm ấm lận đấy!”
Hứa Âm cười Ninh Đồng Đồng suy nghĩ quá đơn giản, nói: “Nhất định không chỉ túi chườm ấm thôi đâu.”
Chắc chắn có băng vệ sinh cho con gái nữa.
Dụ Thiển quay mặt gọi Sơ Hạnh đang đau đớn nằm trên giường: “Hạnh Hạnh? Hạnh Hạnh?”
Sơ Hạnh hơi động đậy, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng đáp lại: “Ưm….”
Dụ Thiển nói: “Cận Ngôn Châu nhờ mình bảo cậu phải uống thuốc, chườm ấm trước khi đi ngủ.”
“Để mình rót giúp cậu ly nước, cậu uống thuốc trước nhé?” Dụ Thiển nhẹ nhàng hỏi.
Sơ Hạnh trầm giọng, đầu gần như vùi vào trong chăn nói: “Mình xuống uống.”
Cũng đúng lúc cần vào phòng vệ sinh một chuyến rồi sau đó mới đi ngủ.
Một lúc sau, cô từ từ ngồi dậy, ốm yếu rời khỏi giường.
Dụ Thiển đã rót nước ấm cho cô rồi.
Sơ Hạnh mở khóa ba lô, vốn định lấy thuốc giảm đau, nhưng thuốc chìm xuống đáy, cô chỉ có thể lấy ra từng món đồ trong ba lô.
Vài gói băng vệ sinh khác nhau, hai bọc chườm ấm, một túi đường nâu, thêm mấy thanh chocolate và thuốc giảm đau anh mua cho cô.
Ninh Đồng Đồng nhìn thấy vậy, kinh ngạc nói: “Mình nói rồi! Túi chườm ấm đâu mà nhiều đến thế! Hóa ra hầu hết trong số đó là băng vệ sinh mua cho Hạnh Hạnh.”
“Không ngờ có một ngày Cận Ngôn Châu lạnh lùng lại mua băng vệ sinh cho con gái,” Ninh Đồng Đồng cười nói: “Thật sự chẳng nghĩ tới Cận Ngôn Châu vừa tỉ mỉ và vừa chu đáo như vậy, đồ dùng cần thiết trong thời kỳ kinh nguyệt đều được chuẩn bị đầy đủ cho Sơ Hạnh.”
Sơ Hạnh mở hộp thuốc, lấy ra mấy viên thuốc cho vào miệng, sau đó uống một ngụm nước rồi ngẩng đầu nuốt xuống.
Sau khi uống thuốc, cô chọn vài gói băng vệ sinh, tìm một gói phù hợp để dùng ban đêm, mở ra, lấy một miếng rồi bước vào phòng tắm.
Vài phút sau, Sơ Hạnh từ phòng tắm đi ra, mở một túi chườm ấm.
Ngay lúc cô xé ra rồi định dán lên sưởi ấm thì tay cô đột nhiên dừng lại.
Họa tiết thỏ ngọc trên bao bì túi chườm ấm này, quen quá.
Sơ Hạnh dán xong liền leo lên giường.
Cô đắp chăn, nhắm hai mắt mơ màng ngủ thiếp đi.
Sắp chìm vào giấc ngủ sâu hoàn toàn mất đi ý thức, một cảnh tượng đột nhiên xẹt qua đầu Sơ Hạnh.
Năm ngoái vào cái đêm kinh nguyệt đau đến nỗi cô phải nghỉ học thể dục sớm, cô đã để lại cặp sách cho Cận Ngôn Châu.
Ngày hôm sau khi Kỷ An trả lại cặp sách cho cô, trong túi có thêm một túi chườm ấm với hình vẽ con thỏ ngọc.
Giống hệt túi chườm ấm mà Cận Ngôn Châu đã mua cho cô tối nay.
Vậy thì… người lần trước cất túi chườm ấm vào cặp của cô… chẳng lẽ không phải là Kỷ An, mà là anh ấy sao?
Sơ Hạnh rất muốn tìm hiểu rõ, nhưng cô mệt quá, một giây sau thì ngủ say mất.
~~~
Sáng hôm sau.
Sơ Hạnh mở mắt đúng 6 giờ sáng.
Cô lim dim sờ vào điện thoại, phát hiện Cận Ngôn Châu gửi cho cô vài tin nhắn.
Hai tin nhắn tối qua dặn dò cô, chúc cô ngủ ngon.
Tin nhắn sáng nay vừa gửi hỏi cô đã dậy chưa.
Sơ Hạnh trả lời anh: “Mới tỉnh.”
Sau đó lại giải thích: “Tối qua em không kiểm tra điện thoại, ngủ quên.”
Anh đáp: “Ừ, anh biết.”
“JYZ: Bụng còn đau không?”
Sơ Hạnh thành thật trả lời: “Đau, nhưng triệu chứng đỡ hơn tối qua.”
Cận Ngôn Châu hỏi: “Vậy em tới căn tin ăn à, hay là anh đi cùng với em?”
Sơ Hạnh suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định cùng anh đến nhà ăn.
“CC: Đi ăn với anh nha.”
Cận Ngôn Châu nói: “Được.”
Trước khi ngồi dậy Sơ Hạnh gửi cho Kỷ An một tin nhắn.
“CC: Kỷ An, năm ngoái ngày chị tới đèn đỏ đau bụng quá nên để lại cặp sách cho Cận Ngôn Châu, em có để túi chườm ấm vào cặp của chị không?”
Kỷ An vẫn chưa tỉnh, hiển nhiên không trả lời Sơ Hạnh ngay lập tức được.
Mãi đến gần chín giờ sáng, Sơ Hạnh đã ăn xong bữa sáng trở về ký túc xá vẽ nốt nửa bức tranh còn lại, Kỷ An mới thong dong trả lời.
Kỷ An: “Không có, sao vậy?”
Kỷ An: “Lúc chị lấy lại cặp xách thì phát hiện trong đó có rất nhiều túi chườm ấm sao?”
Kỷ An: “Vãi lúa thiệt hả! Anh Châu thích chị sớm thế à?”
Sơ Hạnh: “Nếu như không phải em, vậy chắc chắn là anh ấy để vào rồi.”
Hơn nữa, túi chườm ấm Cận Ngôn Châu mua cho cô đêm qua lại giống hệt túi chườm ấm bỗng dưng xuất hiện trong cặp xách của cô năm ngoái.
Siêu thị trong trường bán rất nhiều túi chườm ấm với hàng loạt hình vẽ bao gồm mèo, thỏ, gấu, chó, tất cả đều có.
Nhưng hết lần này tới lần khác, toàn là thỏ.
Cận Ngôn Châu thích thỏ nhất.
Sơ Hạnh vô thức cong môi mỉm cười.
Nhất định là anh.
Ngày 15 tháng 9.
Khóa huấn luyện quân sự cho tân sinh viên năm 2011 đã kết thúc, [Bách Đoàn Đại chiến*] cũng bắt đầu cùng ngày.
*Có nghĩa là các câu lạc bộ của trường chính thức tuyển thêm thành viên mới.
Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh với tư cách là chủ tịch và phó chủ tịch câu lạc bộ điện ảnh, gánh vác nhiệm vụ quan trọng là tiêm máu tươi vào câu lạc bộ.
Ăn cơm trưa xong, Sơ Hạnh trở về ký túc xá chợp mắt một lát.
Lúc cô tỉnh dậy đi tìm Cận Ngôn Châu, anh đang ngồi dưới lều, bị một số nữ sinh năm nhất chưa thay đồng phục huấn luyện quân sự tra hỏi.
Một nữ sinh cao ráo xinh đẹp mỉm cười hỏi Cận Ngôn Châu: “Đàn anh, gia nhập câu lạc bộ sẽ làm những gì ạ?”
Cận Ngôn Châu lạnh lùng nói: “Xem phim.”
“Chỉ xem phim thôi sao?” Cô gái chớp mắt hỏi.
Cận Ngôn Châu lười nói nhiều, chỉ “Ừ” một tiếng.
Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa khác hỏi: “Anh thường xem thể loại phim nào?”
“Phim kinh điển.” Cận Ngôn Châu dường như ép buộc làm kinh doanh vậy, đối phương hỏi một câu thì anhlời ít mà ý nhiều đáp lại một câu.
Cô gái xinh đẹp cuối cùng cũng lấy hết can đảm, đỏ mặt, nhẹ giọng ngượng ngùng hỏi Cận Ngôn Châu: “Đàn anh, có tiện cho em thông tin liên lạc của anh không? Khi nào nghĩ kỹ em sẽ liên lạc với anh… “
Cận Ngôn Châu không đợi cô nàng nói xong đã cau mày từ chối thẳng: “Không có.”
“Câu lạc bộ chỉ tuyển những người thực sự yêu thích phim ảnh.” Anh lạnh lùng nói.
Ý chính là, khuyên bạn nên rời đi.
Cận Ngôn Châu nói xong cũng nghiêng đầu qua nhìn về phía Sơ Hạnh.
Anh nhìn cô, khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng vì ngủ, giọng nói lạnh lùng thường ngày dịu đi một chút, hỏi cô: “Có nóng không?”
Ba tân sinh viên đã quay người rời khỏi đây rồi.
Sơ Hạnh ngồi xuống bên cạnh anh, gật đầu nói: “Trời nóng quá.”
“Nhiệt độ hôm nay cao thật.” Cô thở dài, cầm tờ giấy quảng cáo trên bàn lên quạt.
Cận Ngôn Châu lấy ra một chiếc quạt mini cầm tay từ túi giấy bên cạnh.
Chiếc quạt mini màu hồng còn có hai tai nhỏ.
Anh bật công tắc, giơ chiếc quạt nhỏ lên để thổi gió cho cô.
Đôi mắt Sơ Hạnh chợt sáng lên, cô cầm lấy chiếc quạt nhỏ, sờ đôi tai màu hồng, ngạc nhiên nói: “Anh lấy đâu ra vậy? Còn có tai nữa nè, dễ thương quá đi!”
Thấy cô thích như vậy, khóe môi Cận Ngôn Châu hiện lên một nụ cười.
Anh không nói gì, chỉ đưa tay xoa đầu cô.
Sơ Hạnh tự thổi mình một lúc rồi cầm một chiếc quạt nhỏ hong gió cho anh.
Cô thực sự rất thích chiếc quạt cầm tay này.
Một lúc sau, Sơ Hạnh quay lại hỏi Cận Ngôn Châu: “Anh còn nước không? Em khát.”
“Nãy vội ra ngoài nên quên mang theo chai nước.”
Cận Ngôn Châu cầm chai nước khoáng đã uống hết nửa chai, dễ dàng mở nắp đưa cho cô.
Sơ Hạnh ngẩng mặt lên, miệng chạm vào mép chai, uống vài ngụm.
Ánh mắt Cận Ngôn Châu dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Cô đang uống nước anh đã uống.
Giống như hôn môi gián tiếp vậy.
Yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống, mắt anh như dán chặt vào môi cô, không thể rời đi.
Chốc lát, Sơ Hạnh uống xong, trả lại nước cho anh.
Cận Ngôn Châu không nhận.
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm mặt cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe miệng ẩm ướt của cô vài lần, như thể lau vết nước còn đọng lại trên môi cô.
Nhưng ánh mắt của anh…
Sơ Hạnh và anh nhìn nhau, như thể họ đã rơi vào vòng xoáy của những cảm xúc vô cùng ấm áp sâu lắng.
Từng vòng xoáy rơi xuống.
Anh nghiêng người xít lại gần.
Ngay lập tức, một nụ hôn nhẹ nhàng chạm xuống môicô.
Chiếc quạt nhỏ trong tay Sơ Hạnh vẫn thổi về phía cô, gió lùa vào cổ, thổi tung mái tóc rối bù của cô.
Cũng làm nhịp tim của cô gián đoạn.
Sơ Hạnh kinh ngạc chớp mắt rồi từ từ nhắm mắt lại.
Cận Ngôn Châu chỉ mới lướt qua.
Ngay lúc anh muốn lui ra, trong đầu bỗng nhiên vang lên những lời cô nói vào đêm hôm ấy.
“Gần quá, đáng tiếc mình không có.”
Đôi mắt Cận Ngôn Châu đầy gợn sóng.
Anh chợt không muốn buông cô ra.
Tuy nhiên, trước khi anh kịp làm gì thì có hai người đã đến dưới lều của hai người.
Là đàn em khóa dưới muốn gia nhập câu lạc bộ.
Nhìn dáng vẻ giống như một đôi tình nhân nhỏ.
Sơ Hạnh lập tức đặt chai nước trong tay xuống, mặt đỏ bừng nhìn cho bọn họ.
Sau đó, cô trở lại chỗ ngồi, một tay tựa lưng vào lưng ghế, tay kia cầm một chiếc quạt nhỏ thổi lên má đang nóng bừng.
Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch đến mức màng nhĩ rung chuyển.
Ánh mắt anh nhìn cô, đầy ham muốn.
Sao lại nóng thế này.
Sơ Hạnh không khỏi điều chỉnh số, tăng sức gió của chiếc quạt nhỏ.
~~~
Tối hôm sau, Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh đã xác định được thành viên tham gia câu lạc bộ rồi gọi các bạn đến ăn tối làm quen tìm hiểu nhau.
Thành viên câu lạc bộ điện ảnh cũng không nhiều.
Ngoài Cận Ngôn Châu cùng Sơ Hạnh, chỉ có tám thành viên mới.
Một cặp đôi, các cô gái trong ký túc xá nữ và hai nam sinh ở cùng ký túc xá.
Lúc ăn tối, mọi người vừa gia nhập câu lạc bộ mới biết Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu là bạn trai bạn gái.
Một nam sinh trong đó nói: “Đây chẳng phải là lúc kính trọng tiền bối sao?”
Cậu ấy nói, dẫn đầu đứng lên: “Ly này mời chủ tịch và phó chủ tịch của chúng ta.”
Bạn cùng phòng của cậu ấy không quá coi trọng chuyện đó mà còn nói đùa: “Trăm năm hòa hợp!”
Sơ Hạnh bị hai nam sinh trêu đỏ mặt.
Cô gái tham gia câu lạc bộ cùng bạn trai cười nói: “Hai cậu làm như chúng ta đang dự tiệc cưới của chủ tịch và phó chủ tịch vậy.”
Anh chàng dẫn đầu nâng ly chúc mừng đầu tiên chọc: “Đừng lo, lần sau tôi sẽ nâng ly chúc mừng cậu với bạn trai cậu.”
Bạn cùng phòng của cậu ấy giống như một kẻ dở hơi, ngay sau đó liền nói tiếp: “Vĩnh kết đồng tâm!”
*永结同心(yǒng jié tóng xīn): chúc 2 vợ chồng đồng tâm gắn kết với nhau.
Các cô gái trong ký túc xá nữ rất thích thú, một trong những cô gái hướng ngoại kịp thời khuyên bảo: “Được rồi hai cậu! Đừng đi quá xa nhé!”
Cận Ngôn Châu sau đó mới mở miệng nói: “Chào mừng các bạn gia nhập.”
Sơ Hạnh cong mắt mỉm cười, lúm đồng tiền hiện lên mặt cô, vô cùng dễ thương.
“Hy vọng mọi người có thể hòa hợp vui vẻ trong năm tới!” Cô mỉm cười.
Bữa ăn này quyết định sinh hoạt chung câu lạc bộ, cũng chính là thời gian xem phim mỗi tuần.
Vẫn là 7 giờ tối thứ Năm hàng tuần.
Bởi vì cô rất vui vẻ, hơn nữa còn có Cận Ngôn Châu ở đây, Sơ Hạnh tự tin uống mấy ly bia.
Sau đó… quả nhiên đã say.
Tan cuộc, Cận Ngôn Châu nắm tay cô trở về trường học.
Trăng đêm nay rất tròn, rất sáng.
Là trăng tròn.
Làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua khiến cả người cảm thấy dễ chịu, mát mẻ.
Sơ Hạnh ngoan ngoãn để cho Cận Ngôn Châu kéo tay, cùng anh đi về phía trước.
Đột nhiên, cô vấp ngã.
Cũng may Cận Ngôn Châu đỡ kịp thời nên không có ngã.
Dây giày ở chân trái Sơ Hạnh tụt ra, mỗi khi cô bước một bước, dây giày cứ quét tới quét lui.
Chính vì giẫm phải dây giày nên cô bị vấp, suýt ngã.
Nhưng cô vẫn không nhận ra điều đó.
Cận Ngôn Châu kéo cô lại, bảo cô đứng yên tại chỗ.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm hai dây giày rối tung rối mù buộc lại cho cô.
Sơ Hạnh theo anh ngồi xổm xuống.
Cô đặt tay lên chân, mỉm cười hai má lúm đồng tiền hiện ra, nét mặt ngây thơ hồn nhiên nhìn anh.
Cận Ngôn Châu nói cô: “Đã đô yếu mà còn uống bia.”
Sơ Hạnh rất vô tội trả lời: “Vốn dĩ ban đầu em không muốn uống, nhưng bọn họ chúc chúng ta trăm năm hòa hợp đó!”
Cô cười khúc khích, khao khát nhìn anh, ánh mắt tha thiết, giọng nói cũng dính lại: “Ngôn Ngôn, em cũng muốn ở bên anh mãi mãi.”
Tim Cận Ngôn Châu đột nhiên ngừng đập.
Họ ngồi xổm bên ngọn đèn đường.
Ánh đèn đường rực rỡ buông xuống, để lộ khuôn mặt đỏ bừng và đôi tai đang nóng hổi của anh.
Sơ Hạnh nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ rực của anh, không rời mắt được.
Cô đưa tay ra, lần lượt nhéo tai trái và tai phải của anh rồi chạm nhẹ vào đó.
Lỗ tai anh mềm mại, lại có chút nóng nóng, khiến Sơ Hạnh hài lòng thở dài: “Sờ vào thật thoải mái.”
Cận Ngôn Châu nhìn cô chăm chú mà không nói một lời.
Cô vẫn vô tư nghịch tai anh, không để ý rằng ánh mắt của thiếu niên trước mặt đã thay đổi.
Ngay từ lúc cô nói muốn ở bên anh mãi mãi.
Trước khi anh kéo tay cô xuống, cô buông tay trước.
Sơ Hạnh ôm gò má mình, tủi thân nói nhỏ, giọng điệu khó chịu: “Hừ… Ngôn Ngôn, mặt em nóng quá.”
Vừa nói, cô vừa nắm lấy vai anh, chủ động tiến tới, áp mặt mình vào một bên mặt anh.
Trong miệng vẫn nhẹ nhàng thì thầm: “Ôm ôm.”
Giây tiếp theo, Cận Ngôn Châu rút tay cô ra.
Anh kéo cô lên, không một lời giải thích đưa cô dưới ánh đèn đường.
Sau đó, Sơ Hạnh dựa lưng vào cột đèn, quay lưng ra đường.
Anh đỡ người cô, cúi xuống hôn cô.
Lần đầu tiên, nụ hôn nồng nàn mãnh liệt, không hề dừng lại trong giây lát.
Miệng cô rất mềm rất ngọt, mùi mạch nha của bia vẫn còn lưu lại giữa môi và răng.
Sơ Hạnh chưa bao giờ thử nụ hôn nồng nàn sâu đến thế.
Cô có chút hoảng sợ trừng mắt, quầng sáng đèn đường trên đầu tán loạn, mọi thứ trong tầm nhìn của cô hiện lên như một hình ảnh kép mờ ảo.
Nụ hôn chàng trai tuy liều lĩnh lỗ mãng, nhưng không phải không có cảm xúc.
Tim cô đập không kiểm soát, hoàn toàn rơi vào sự quyến rũ mà anh dành cho cô.
Hồi lâu, nụ hôn kết thúc.
Sơ Hạnh choáng váng dựa vào ngực anh, thở gấp bình tĩnh lại nhịp tim.
Trong thoáng chốc, cô nghe thấy anh thì thầm: “Lần này em cũng có.”
Sơ Hạnh mờ mịt, ngẩng mặt lên nhìn anh, không hiểu hỏi: “Em có cái gì cơ?”
Rõ ràng tối không uống quá nhiều, nhưng có vẻ anh lại rất say.
Nếu không tại sao cơ thể không tự chủ được mà muốn hôn cô, hôn cô lần nữa.
Anh ôm mặt cô, cúi đầu hôn lên miệng cô, giọng nói đầy gợi cảm khó tả: “Em nghĩ sao?”
Sơ Hạnh bỗng mỉm cười, lúm đồng tiền hiện ra.
Cô ôm lấy eo anh, kiễng chân lên, tựa cằm lên vai anh rồi nói một cách nghiêm túc: “Này… em biết rồi!”
“Là em có anh!” Sơ Hạnh nhẹ giọng nói, cực kỳ vui vẻ.
Cận Ngôn Châu xúc động ôm cô, trân quý khóa côtrong vòng tay.
Sau đó, anh ghé sát vào tai cô, thấp giọng trầm trầm nói ba chữ.
“Anh cũng muốn.”
Anh cũng muốn, cùng em trăm năm hòa hợp.