Cận Ngôn Châu đến đúng giờ.
Cậu đẩy cửa phòng ra, những người khác đã ngồi xung quanh bàn ăn.
Đổng Tư Gia thấy cậu cầm theo dù đi vào, hỏi: “Sao em lại mang theo dù vậy?”
Cận Ngôn Châu nhàn nhạt trả lời: “Dự báo thời tiết nói hôm nay có thể trời mưa ạ.”
Minh Hồng cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, cười nói: “Dự báo nói khả năng có mưa là 20%, chắc không mưa đâu.”
“Đàn em, mau ngồi xuống đi, mọi người đã đến đông đủ hết rồi, để tôi gọi phục vụ bưng đồ ăn lên!”
Vì Cận Ngôn Châu đến đúng giờ nên chỉ còn một ghế trống giữa Khâu Chanh và Sơ Hạnh.
Cậu chẳng còn sự lựa chọn nào khác, đặt chiếc ô sang một bên và bước tới ngồi xuống.
Sơ Hạnh đang cầm điện thoại di động nhắn tin cho bà ngoại, cảm giác được Cận Ngôn Châu ngồi ở bên cạnh, cô ngẩng đầu lên, rất lễ phép nghiêm túc chào hỏi cậu: “Hiii.”
Cận Ngôn Châu hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô, nhưng cô đã cúi đầu chỉnh sửa đoạn tin nhắn.
Thoáng chốc vừa rồi khiến cho cậu sinh ra một ảo giác — vừa rồi cô không phải đang nói chuyện với cậu, mà là khẽ thở dài.
Ăn tối Đại học không bao giờ chỉ đơn giản là ăn và uống.
Dưới lời đề nghị của Đổng Tư Gia, câu lạc bộ đủ bảy người, chơi trò chơi “Gặp ba phải qua”.
Quy tắc là vỗ tay mỗi khi đạt đến một số kết thúc bằng 3 hoặc bội số của 3 thì phải vỗ tay, không được phép lên tiếng.
Hình phạt của trò chơi là nếu phạm lỗi, sẽ phải uống một ly bia.
Sơ Hạnh bởi vì ban đầu chưa thích ứng được cách chơi nên liên tiếp uống hai ly bia.
Lớn như vậy, Sơ Hạnh chưa từng uống một giọt bia nào.
Đây là lần đầu tiên cô uống.
Bia lạnh mang theo hương thơm của lúa mạch, vị hơi đắng.
Đó không phải là hương vị mà Sơ Hạnh thích.
Hơn nữa…
Có lẽ vừa nãy uống nhanh, Sơ Hạnh nhanh chóng bắt đầu cảm thấy chóng mặt, mặt cũng trở nên nóng bừng.
Cô không biết, mặt cô đã ửng đỏ.
Đỏ au, giống như một trái táo đỏ.
Sau khi Minh Hồng hô “82”, một lần nữa đến lượt Sơ Hạnh.
Tác dụng của cồn làm cho thần kinh của Sơ Hạnh hưng phấn, nhưng phản ứng chậm chạp, bộ não của cô vẫn chưa kịp suy nghĩ, đã thốt lên: “83.”
“Ấy…. “Mấy người vỗ bàn cười ồn ào, “Sơ Hạnh em lại thua rồi!”
Đổng Tư Gia thần khinh thô*, vẫn không nhận ra Sơ Hạnh đã hơi say, lập tức rót đầy bia vào ly của cô.
*Thần kinh đại điều(神经大条): 1. Nghĩa xấu: người tùy tiện, cẩu thả; hành động không suy nghĩ; không tinh tế; không mẫn tiệp | 2. Người đơn thuần, hào hiệp; không tâm cơ; bộc trực, thẳng thắn.
Sơ Hạnh biết mình không thể uống được nữa.
Cô giơ tay lên ôm mặt, dùng lòng bàn tay hơi lạnh để giảm bớt cơn nóng trên má, sau đó chậm rãi nhẹ nhàng nói: “Em chóng mặt, không thể uống nữa.”
“Có thể thay đổi hình phạt không ạ?” Cô ngước mắt lên, đôi mắt nai hết sức trong suốt, người nhìn đều cũng cảm thấy trái tim mềm nhũn.
Không ai có thể từ chối một cô gái đáng yêu như vậy đang trông mong nhìn mình.
Đổng Tư Gia vừa định nói với Sơ Hạnh là không phạt cô nữa, thế mà cô nữ sinh Tiêu Dung đã nói: “Hay là… Sơ Hạnh cậu tìm người giúp cậu uống hết ly này đi? Nhưng thay người khác thì phải uống liền ba ly mới được, chỉ cần có người sẵn lòng uống giúp cậu, coi như cậu đã vượt qua vòng hình phạt này.”
Bầu không khí vốn thoải mái dễ chịu vào giờ phút này đột nhiên rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Sơ Hạnh mờ mịt chớp chớp mắt, ánh mắt quét qua sáu người còn lại, không biết nhờ người nào uống hộ mình.
Ngay trước khi Khâu Chanh muốn thay cô nàng đáng yêu này uống ba ly bia, người bên cạnh cô bỗng nhiên lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng, lạnh nhạt nói: “Tôi uống thay cô ấy.”
Mặt Cận Ngôn Châu không một chút thay đổi nhìn thẳng vào Tiêu Dung, giọng nói lạnh lùng không thể nghe thấy bất kỳ cảm xúc nào, chỉ hỏi: “Tôi uống giúp cô ấy, được chứ?”
Tiêu Dung ngay lập tức cảm nhận được một cảm giác áp bức vô cùng sắc bén.
Có chút chột dạ, cô ấy không dám nhìn Cận Ngôn Châu nữa, thoáng chốc cúi đầu xuống, gật đầu.
Đổng Tư Gia cũng nói: “Có thể có thể, đương nhiên là được rồi.”
Cận Ngôn Châu uống một hơi hết ly rượu trong ly của mình, sau đó uống thêm hai ly nữa, uống cạn không một chút do dự.
Sơ Hạnh chẳng nói lên lời mà nhìn cậu, ngay sau đó bởi vì mí mắt nóng lên không nhịn được bèn chớp chớp mắt.
Nam sinh lúc uống bia hơi ngẩng đầu, hầu kết trên cổ họng không ngừng trượt lên trượt xuống.
Không hiểu sao, rất gợi cảm.
Ánh mắt Sơ Hạnh đang chậm rãi thu hồi, đột nhiên dừng lại.
Cô phát hiện ra rằng có một nốt ruồi rất nhỏ nằm ở chính giữa xương quai xanh bên trái của cậu.
Lúc cậu đặt ly rượu xuống, Sơ Hạnh vô cùng chân thành cảm ơn, lời nói dịu dàng mềm mại: “Cận Ngôn Châu, cảm ơn cậu.”
Cận Ngôn Châu rủ mắt, mặt không chút thay đổi “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Khâu Chanh ngồi phía bên kia của Cận Ngôn Châu thu hồi ánh mắt đầy ẩn ý, mỉm cười gần như không thể nghe thấy, ”chậc” nhẹ một tiếng.
Khi bữa ăn kết thúc, bên ngoài trời đang mưa.
Hơn nữa ngày càng to, xem ra không tạnh ngay được.
Nhưng Đổng Tư Gia đã gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của mình và nhờ bạn cùng phòng mang tất cả dù trong ký túc xá đến, sau khi cúp điện thoại, anh ấy nói với mọi người: “Đợi chút nữa rồi đi, bạn cùng phòng của tôi sẽ mang dù đến đây.”
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn cầm ô chậm rãi tiến đến trong màn mưa.
Sau đó, Sơ Hạnh nghe thấy Khâu Chanh vui mừng hô to: “Anh Trình!”
Lời còn chưa dứt, Khâu Chanh đã chạy xuống bậc thang, lao vào màn mưa.
Trong nháy mắt, cô đã trốn dưới ô, được một nam sinh đẹp trai ôm thật chặt.
Thu Trình nhìn về phía này, nở nụ cười dịu dàng nói lời tạm biệt với Đổng Tư Gia và Cận Ngôn Châu mà anh ấy đã quen biết, sau đó ôm bạn gái của mình dọc theo đường đi bước về phía trước.
Một giây sau, điện thoại di động trong túi của Sơ Hạnh vang lên.
Cô nhìn thoáng tên người gọi, là mẹ cô, Sơ Nhạn.
Sơ Hạnh đi đến bên cạnh nghe điện thoại.
Cận Ngôn Châu có dù, cũng không cần phải đi cùng bọn họ ở đây chờ người mang ô đến.
Cậu lễ phép chào Đổng Tư Gia cùng với Minh Hồng: “Anh chị, em về trước.”
Cậu vừa nói xong, Tiêu Dung, cô gái ở trên bàn ăn lúc nãy đề nghị Sơ Hạnh tìm người uống thay đi tới bên cạnh cậu, giọng điệu thận trọng lộ ra sự mong đợi không thể che giấu, hỏi: “Cận Ngôn Châu, mình đi cùng với cậu được không?”
Cận Ngôn Châu nhíu mày, âm thanh tràn đầy sự phản kháng lãnh đạm: “Không tiện đường.”
Tiêu Dung lúc này vẻ mặt xấu hổ đứng tại chỗ.
Cô ấy còn chưa kịp lùi lại, điện thoại di động của Cận Ngôn Châu vang lên.
Người gọi điện đến là — Kỷ An.
Mà Kỷ An biết cậu và Sơ Hạnh cùng tham gia câu lạc bộ phim ảnh.
Cận Ngôn Châu mơ hồ đoán được cái gì đó.
Cậu vừa ấn nghe máy, Kỷ An nói luôn: “Anh Châu, bên ngoài trời mưa, nếu như Sơ Hạnh không mang theo ô thì nhờ cậu đưa chị ấy về ký túc xá ha.”
Cận Ngôn Châu: “….”
Quả nhiên.
Cậu không kiên nhẫn nói: “Tại sao tôi lại phải thay cậu đưa cô ấy về?”
Cô ấy đâu phải là người của cậu.
Kỷ An giống như một người em trai bắt đầu làm nũng: “Giúp tôi đi mà anh Châu, tôi đang chơi game, không đi được!”
“Cậu giúp tôi đưa chị ấy về, tôi sẽ mua thiết bị trò chơi cho cậu!” Kỷ An dụ dỗ Cận Ngôn Châu.
Cận Ngôn Châu khinh thường hừ lạnh một tiếng, đáp: “Mua ba món trang bị cao cấp quý hiếm.”
Kỷ An vốn tưởng rằng Cận Ngôn Châu sẽ từ chối, nhưng không ngờ rằng người mở miệng lại là sư tử há rộng mồm*.
*Sư tử đại khai khẩu – 狮子大开口 – shī zī dà kāi kǒu (sư tử há rộng mồm; hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham).
Nhưng đối với Kỷ An mà nói, ba trang bị khan hiếm cấp cao cũng chẳng thành vấn đề gì.
Cậu lập tức đồng ý: “Được được được, ba món thì ba món.”
“Anh Châu, phiền cậu đưa Sơ Hạnh về ký túc xá!”
Sau khi Cận Ngôn Châu cúp điện thoại, xoay mặt đi tìm bóng dáng Sơ Hạnh.
Tiếp đó liền phát hiện cơ thể cô nhỏ nhắn trốn trong góc vắng người, một tay đang cầm điện thoại đưa lên bên tai phải, tay còn lại che lỗ tai kia, trên mặt hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt
Cận Ngôn Châu bước tới, thấp giọng nói với cô: “Kỷ An nói cậu đi cùng tôi.”
Trong lòng Sơ Hạnh cũng muốn rời nhà hàng càng sớm càng tốt.
Chủ yếu là cô vẫn đang trò chuyện qua điện thoại với bố mẹ, sảnh nhà hàng quá ồn nên cô rất khó nghe bố mẹ nói gì.
Sơ Hạnh không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi đi về phía trước với Cận Ngôn Châu.
Nam sinh mở ô trước khi bước xuống bậc thang, rồi cùng Sơ Hạnh bước trên nền đất ẩm ướt.
Bởi vì cô còn đang nghe điện thoại, Cận Ngôn Châu không muốn lên tiếng quấy rầy, im lặng cầm dù đi về phía trước.
Nhưng cổ họng đột nhiên ngứa ngáy khó hiểu, nhịn không được quay đầu ho khan mấy tiếng.
Bố Kỷ Lâm Viễn đầu dây bên kia lập tức cảnh giác hỏi: “Hạnh Hạnh bên cạnh con có con trai à?”
Sơ Hạnh thành thật trả lời: “Có ạ, là bạn cùng phòng với Kỷ An, cậu ấy đưa con trở về ký túc xá.”
Có lẽ là bởi vì bia, giọng nói Sơ Hạnh so với ngày thường cao hơn một tí, nghe giống như đang nũng nịu vậy, lại có cảm giác khiến cho lòng người ngứa ngáy.
Kỷ Lâm Viễn bất mãn nói: “Thế tên nhóc Kỷ An đang làm gì? Sao nó không đi đón con mà để cho người khác đưa con về?”
“Bố, bố không cần lo lắng đâu.” Lời nói Sơ Hạnh tràn ngập hào tính tráng chí (lý tưởng hào hùng), cô vô cùng nghiêm túc, giọng điệu trở nên trầm bổng: “Cận Ngôn Châu là một người rất tốt! Đặc biệt thích giúp đỡ người khác!”
Lúc nói những lời này, Sơ Hạnh còn giơ tay lên vỗ nhẹ cánh tay của cậu.
Cận Ngôn Châu đột nhiên nghe thấy tên mình từ miệng cô, đột nhiên bị cô vỗ vào cánh tay, thậm chí còn bị cô gọi là “lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui”, cả người không thể giải thích được, trong mắt cậu hiện lên một tia kinh ngạc khi nhìn cô.
Chính bản thân cậu còn không biết mình hay giúp đỡ người khác.
Cận Ngôn Châu không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: Mới hai ly rượu mà đã say như thế rồi?
Kỷ Lâm Viễn cũng không yên tâm về con gái lắm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng thành khẩn dặn đi dặn lại Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh à, năm nay con mới 17 tuổi, vẫn còn nhỏ, chưa trưởng thành đâu, không được yêu sớm đấy.”
Sơ Hạnh cười khanh khách, còn chưa trả lời bố, Sơ Nhạn đã lấy điện thoại từ Kỷ Lâm Viễn, ở đầu dây bên kia căn dặn Sơ Hạnh: “Ngày mai là Tết Trung thu, Hạnh Hạnh nhớ gọi điện cho bà ngoại nha con, bà nhớ con lắm đó.”
Khi còn nhỏ Sơ Hạnh sống cùng bà sáu năm, mấy năm nay với ông ngoại cũng rất thân thiết.
Sơ Hạnh ngoan ngoãn đáp: “Con biết rồi mẹ.”
Sau đó, giọng điệu giống như một đứa trẻ đang cầu xin lời khen ngợi, nói: “Tối nay con đã nhắn tin cho bà!”
Khi Cận Ngôn Châu nghe thấy cô gọi “Mẹ” bằng giọng điệu thân mật và quen thuộc như vậy, đôi môi mỏng của cậu gần như vô hình mím lại trong giây lát, rồi nhanh chóng buông ra như không có chuyện gì xảy ra.
Trước khi cúp điện thoại, Sơ Hạnh có lòng nhắc nhở bố mẹ: “Bố mẹ ngày mai nhớ ăn bánh trung thu nhé.”
“Con chúc sớm, bố mẹ ăn Tết Trung thu vui vẻ nha! Hi hi, con là người đầu tiên chúc bố mẹ Tết trung thu vui vẻ!”
Dưới tác dụng của cồn, Sơ Hạnh cười lên mang theo sự ngây thơ không thể giải thích được.
Cận Ngôn Châu đưa Sơ Hạnh đến cổng ký túc xá.
Trên người cô hầu như không bị dính mưa, quần áo đầu tóc đề khô ráo.
Sơ Hạnh: “Cảm ơn cậu nha!”
“Lần này mình mời cậu cái gì mới được đây…” Cô suy nghĩ hỏi.
Cận Ngôn Châu nhàn nhạt nói: “Không cần cậu cảm ơn, coi như tính vào em trai cậu rồi.”
Sơ Hạnh vui mừng, lộ ra hai lúm đồng tiền dễ thương, đồng ý: “Được.”
Sau đó, Cận Ngôn Châu xoay người.
Cậu vừa tiến lên một bước, cô gái phía sau đã cất giọng gọi cậu lại: “Cận Ngôn Châu!”
Nam sinh dừng lại, quay đầu.
Cô đứng trên bậc thang, đèn trên đỉnh đầu sáng bóng.
Sơ Hạnh đắm chìm trong vầng sáng rực rỡ, mắt cong cong mỉm cười nhìn cậu che ô đứng dưới màn mưa, lời nói mềm mại ngọt ngào: “Chúc cậu đón Tết Trung thu vui vẻ! Ngày mai nhớ ăn bánh trung thu đấy!”
Cận Ngôn Châu hơi ngẩn người.
Cuối cùng, cậu không nói gì, im lặng rời đi.
Đi được một đoạn, Cận Ngôn Châu từ từ dừng bước.
Cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tìm số điện thoại di động của mẹ, cứ như vậy cầm ô đứng dưới mưa, bắt đầu soạn tin nhắn bằng một tay.
Năm phút trôi qua, Cận Ngôn Châu rốt cuộc cũng đem tin nhắn soạn đi soạn lại gửi đi.
Chỉ một câu ngắn gọn: 【Mẹ, Tết Trung Thu vui vẻ.】
Từ lúc này cho đến khi vào ký túc xá, Cận Ngôn Châu thường xuyên nhìn vào điện thoại của mình.
Nhưng không có tin nhắn mới nào đến.
Cậu đặt chiếc ô dính nước mưa ở hành lang, vừa bước chân vào phòng ký túc xá, cậu cởi ngay chiếc áo phông đã ướt sũng một nửa.
Trước khi lấy quần áo sạch vào nhà vệ sinh tắm rửa, Cận Ngôn Châu lần đầu tiên phá lệ không bật chế độ im lặng.
Khoảng hai mươi phút sau, cậu khoan khoái nhẹ nhàng bước ra, trực tiếp cầm điện thoại lên.
Rồi lại mím môi đặt xuống.
Cận Ngôn Châu quay lại phòng tắm, lơ đãng giặt quần áo.
Một lúc sau, cậu đang vò quần áo cho đến khi tay đầy bọt thì đột nhiên nghe thấy âm thanh thông báo tin nhắn từ điện thoại di động.
Động tác của Cận Ngôn Châu dừng lại, cả người cứng ngắc tại chỗ, gắng gượng không nhúc nhích.
Cậu rủ mắt xuống, mím môi tiếp tục giặt quần áo.
Chỉ là tốc độ vò quần áo trở nên nhanh chóng vội vàng.
Chốc lát, cậu phơi quần áo lên, thậm chí không lau khô tay mà cầm điện thoại lên.
Tin nhắn từ mẹ cậu Tân Đồng được phản chiếu rõ ràng trong mắt cậu.
【Con trai ngốc, ngày mai mới là Tết Trung thu.】
Cận Ngôn Châu kiềm chế không cong khóe miệng, lại áp chế ý cười trong mắt.
Trong đôi mắt hoa đào đen láy của cậu có một tia sáng mỏng manh lan tỏa, giống như bầu trời đêm trong veo đầy ánh sao lấp lánh.
Cận Ngôn Châu nhanh chóng trả lời mẹ: 【Ồ, con nhớ nhầm rồi, ngày mai con sẽ chúc mẹ lại.】
HẾT CHƯƠNG 7