Hạ Vũ Thiên lùi ra phía sau mấy bước, buông Lâm Viễn ra, anh tự châm một điếu thuốc thản nhiên trả lời, “Lâm Viễn, cậu thật ra cũng khá thông minh.”
Lâm Viễn nhíu mày nhìn Hạ Vũ Thiên. “Thế thì sao?”
“Nhưng hồ đồ một chút vẫn hơn,” Hạ Vũ Thiên biếng nhác nói tiếp. “Hồ đồ một chút là coi như không rõ chuyện cả.” dứt lời, anh ta kéo áo Lâm Viễn xuống.
“Này!” Lâm Viễn túm chặt áo. “Làm gì thế?”
“Diễn.” Hạ Vũ Thiên tỉnh bơ phán. “Tý nữa sẽ có một ông chú tới, họ Tôn, tên đầy đủ là Tôn Nghĩa Cường, bọn tôi hay gọi là Tôn bá phụ, tôi muốn để ông ấy thấy tôi với cậu…” nói tới đây, Hạ Vũ Thiên lại gần tai Lâm Viễn thủ thỉ, “S-E-X.”
Lâm Viễn nhướn mày, đưa mắt nhìn Hạ Vũ Thiên.
Không đợi anh nói thêm, Hạ Vũ Thiên khoát tay. “Đừng lo, tôi không làm thật đâu, chỉ cần phụ hoạ với tôi thôi.” anh kéo cửa lá sách trước cánh cửa kính lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ.
Hạ Vũ Thiên ngồi trên ghế sau bàn, mở chân ra rồi gọi Lâm Viễn, “Ngồi lên đây.”
Lâm Viễn nhăn nhó lề mề không muốn tới, Hạ Vũ Thiên cười nói, “Xong việc sẽ cho cậu về, không thì hôm nay khỏi đi đâu.”
Lâm Viễn vênh mặt dang chân ra ngồi lên đùi Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên đưa tay cởi áo Lâm Viễn, vén lên cao, hai tay ôm vòng qua eo anh.
“Lạnh bụng!” Lâm Viễn cự tuyệt. Hạ Vũ Thiên hơi chau mày. “Lại đây, đừng có phản kháng! Kẻo tôi làm thật đấy!”
Kéo Lâm Viễn tới gần, Hạ Vũ Thiên sờ soạng khắp người Lâm Viễn, ngẩng đầu lên răng khẽ day day tai anh. Cơ thể từ trên xuống dưới đều bị kích thích, chỉ biết là do Hạ Vũ Thiên giở trò, chẳng còn cách nào khác Lâm Viễn đành nhắm mắt giả chết…
Lúc này, thang máy bên ngoài mở ra, có người đang đi đến ngay trước cửa văn phòng. Lâm Viễn cảm giác động tác Hạ Vũ Thiên càng kịch liệt, anh khổ sở vùi đầu vào cổ anh ta, còn mặt mũi đâu mà gặp người khác!
Hai người trong phòng vật lộn cả buổi, cuối cùng, Hạ Vũ Thiên ngừng lại lãnh đạm nói, “Được rồi.”
Lâm Viễn thở phào mặt ửng đỏ, cơ thể mơ hồ có phản ứng, nhưng may mà… không rõ ràng lắm. Ngước lên thấy nét mặt hờ hững của Hạ Vũ Thiên, anh ta đang nhìn anh chằm chằm, mặt không biến sắc, cười nhếch mép. “Cậu cũng không ngây thơ như vẫn oang oang tự nhận nhỉ.”
Lâm Viễn ngượng ngùng. Hạ Vũ Thiên ngay cả hơi thở vẫn đều đều, đúng là chỉ diễn trò mà thôi.
Anh đứng bật dậy, chỉnh lại quần áo, muốn chạy nhưng Hạ Vũ Thiên đã bước lại.
“Tôi cùng cậu xuống dưới.” Hạ Vũ Thiên bá vai Lâm Viễn nói.
Hai người cùng ra tới cửa thang máy.
“Tối nay tôi không về, có mình cậu thôi, nhớ ngủ trên giường của tôi đấy.”
Lâm Viễn lẳng lặng gật đầu.
Cửa thang máy mở ra, Hạ Vũ Thiên cùng Lâm Viễn xuống dưới lầu. Ra vẻ ga lăng, Hạ Vũ Thiên đưa anh đến tận cửa, ân cần mở cửa xe cho anh, trước khi đi còn hôn lên đầu anh. Thấy Lâm Viễn ngơ ngác bèn cười. “Sao thế, không cười một cái với tôi được à?”
Lâm Viễn ngẩng lên, nhìn khuôn mặt Hạ Vũ Thiên, ý cười mờ nhạt không quá rõ nét, đôi mắt lạnh lùng không gợn sóng… Học anh ta, hơi nhếch khoé miệng xong Lâm Viễn liền chui tọt vào trong xe đóng cửa lại.
Xe chuyển bánh, Hạ Vũ Thiên đứng tại chỗ, nhớ lại nụ cười của Lâm Viễn vừa mới lướt qua. Khẽ chau mày, gạt bỏ mọi suy nghĩ, Hạ Vũ Thiên quay đầu đi vào công ty lên phòng họp lầu hai.
Bên trong, Âu Dương Mậu đang nói chuyện phiếm với một người đàn ông đã ở vào tuổi ngũ tuần nhưng thoạt trông vẫn phong độ chán. Hạ Vũ Kiệt cũng ở đây.
“Anh hai.” Hạ Vũ Kiệt thấy Hạ Vũ Thiên thoáng thở phào. “Chậm thế, để Tôn bá phụ chờ lâu.”
Người được gọi là Tôn bá phụ nói, “Chà chà, thanh niên là vậy, không sao, không sao… Ha ha ha, ta cũng đã từng là thanh niên trai tráng mà.”
Hạ Vũ Thiên xấu hổ cười cười… Nụ cười bẽn lẽn này như một cú đánh trực diện khiến cả Âu Dương Mậu và Hạ Vũ Kiệt mắt chữ O mồm chữ A. Hạ Vũ Thiên đi đến bên bàn ngồi xuống, bắt đầu bàn công chuyện.
…
Người lái xe chở Lâm Viễn tên A Thường, Lâm Viễn thường gọi anh là anh Thường. Vì đã từng ăn phở xào với nhau cho nên đối với anh, Lâm Viễn không có ác cảm. Ngồi trong xe, Lâm Viễn phờ phạc cả người, Hạ Vũ Thiên làm vậy vì mục đích gì, tại sao phải nhọc lòng giả bộ cho người ta coi? Lâm Viễn nghĩ nát óc cũng không ra, thôi khỏi nghĩ nữa cho rồi. Nhưng giờ mà về Hạ gia, Lâm Viễn càng phiền não hơn, anh bèn hỏi anh lái xe, “Anh Thường, gần đây có trường đại học nào không?”
Anh Thường hơi sửng sốt. “Có, có một cái.”
“Anh lái xe đến đó đi!” Lâm Viễn nói.
Anh Thường ngây người. “Để tôi gọi điện cho vệ sĩ phía sau đã. Cậu đi làm gì?”
Lâm Viễn dẩu môi – cứ làm như anh là nguyên thủ quốc gia ấy.
“Em muốn đi thăm thú mấy quán ăn vặt gần trường học.”
Anh lái xe ngạc nhiên, bấm di động cho đám vệ sĩ phía sau, thực tế vệ sĩ không có quyền can thiệp hành động của Lâm Viễn, gọi cho có mà thôi. Xe chuyển hướng đưa Lâm Viễn lên vỉa hè gần một trường đại học, ngoài cổng trường đương nhiên phải có hàng quán rồi.
Lâm Viễn bước xuống, tính xả hết oán khí trong bụng ra cho bằng sạch nên quyết định càn quét bốn phương tám hướng – ăn thật lực, ăn thoả thuê, ăn không hết thì đem về!
Vì thế anh một tay xiên nướng một tay màn thầu kẹp thịt, bắt đầu tác chiến, mấy vệ sĩ đi theo giương mắt nhìn nhau, Lâm Viễn còn hào hiệp mời bọn họ một chén ma lạt năng, bánh mỳ thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ với bánh mỳ Ấn Độ…
Khi ấy vốn chưa đến giờ cơm nhưng đã là sinh viên thì giờ giấc ăn uống đâu có cố định, nên trên đường vẫn tụm năm tụm ba mấy cậu sinh viên đang nạp năng lượng.
Lâm Viễn mới hơn hai mươi tuổi, lại hay quanh quẩn xó nhà đâm ra trông anh cứ như sinh viên. Người mặc đồ hàng hiệu, phía sau còn có hai Men in Black đi theo cộng thêm chiếc Limousine ven đường đang chực chờ khiến không ít người chú ý tới anh.
Khi Lâm viễn xì xụp canh màn thầu thịt dê, bỗng có người đến bên ngồi xuống.
“Cậu học khoa nào?” người kia hỏi.
Lâm Viễn đang nhá miếng thịt dê ngửa mặt lên, nhìn thấy một cậu nước da màu đồng, mặc cái áo thể dục màu trắng tay cầm túi bóng rổ đứng trước mặt.
Lâm Viễn nuốt miếng thịt dê xuống, dáo dác nhìn xung quanh, xác định cậu này đang nói chuyện với mình liền ngây ngô, “Cậu hỏi tôi?”
“Đúng thế.” Người kia gật đầu. “Cậu là sinh viên năm nhất à? Trước kia chưa từng gặp cậu bao giờ!”
Lâm Viễn cười gượng, sinh viên năm nhất kia đấy, ông đây tốt nghiệp từ lâu rồi! Nhưng anh không đáp mà tiếp tục ăn.
Người này thấy Lâm Viễn không trả lời bèn nói, “Tôi là giáo viên trong trường.”
Lâm Viễn hơi giật mình – giáo viên gì mà mặt búng ra sữa thế!
“Cậu là giáo viên mới ra trường? Dạy Thể Dục?”
Cậu ta hơi xấu hổ đáp, “Đúng, tôi chỉ muốn nhắc cậu, ở trường không nên huênh hoang quá!”
Lâm Viễn kinh ngạc chớp mắt mấy cái nhìn cậu giáo viên kia, cậu ta còn lên giọng, “Trong trường loại người nào cũng có, quanh đây còn xuất hiện trộm cướp, hôm nay cậu mang người theo nên họ không dám động đến nhưng sẽ nhớ kĩ mặt cậu. Nếu ngày nào đó cậu đi một mình sẽ gặp nguy hiểm. Đừng phô trương nữa, biết không?”
Lâm Viễn ngậm thìa mặt đần ra nhìn cậu giáo viên kia, lòng thầm cảm động – đời còn nhiều người tốt, không ngờ còn có giáo viên Thể Dục nhiệt huyết tốt bụng như vậy. Tự dưng anh lấy lại lòng tin đối với sự nghiệp giáo dục.
Thấy Lâm Viễn không nói gì, cậu ta nghĩ anh đã hiểu liền khuyên, “Mau về đổi trang phục giản dị một chút, đừng quá mắc tiền, nếu gặp chuyện cứ đến văn phòng tìm tôi, nói muốn gặp thầy Lâm.”
“Cậu cũng họ Lâm?” Lâm Viễn lắp bắp. “Lâm gì?”
“Tôi không họ Lâm.” cậu giáo viên cười. “Tôi họ Tôn, Tôn Lâm, nhưng gọi thầy Tôn khó nghe làm sao ấy, tôi thích người ta gọi tôi là thầy Lâm hơn.”
“À há.” Lâm Viễn gật gù, cậu này chắc hay tập luyện lắm, toàn thân phát sáng, đặc biệt là nụ cười kia.
“Cậu họ Lâm à?” Tôn Lâm hỏi anh. “Tên là gì? Khoa nào?”
Lâm Viễn cười. “Lâm Viễn, học Y.”
“À… trường Y sao…” Tôn Lâm gật đầu, đang trò chuyện chợt nghe có tiếng gọi, “Tôn Lâm, có đi không đấy?”
Tôn Lâm nghển cổ nói vọng tới chỗ mấy cậu trai cao lớn khác, “Đến đây!” đoạn quay qua nói với Lâm Viễn, “Hôm nay có trận đấu với sinh viên bên trường Thể Thao, cậu muốn xem không?”
“Ừm… ăn xong sẽ đi.” Lâm Viễn gật gù.
“Ở sân thể dục phía Đông, sân bóng rổ B.”
Bỏ lại câu nói xong, Tôn Lâm xoay người chạy vù một cái.
Lâm Viễn tiếp tục ăn bát canh nhạt phèo, bất chợt nổi hứng thú, húp hết bát canh anh đứng dậy, cùng hai vệ sĩ thong thả vào trường. Quả nhiên thấy một đám sinh viên đang tụ tập ở một chỗ xem trận đấu bóng rổ.
Trận đấu mang tính giao hữu, thiếu vắng không khí ganh đua nhưng đám nam sinh rất hưng phấn.
“Lâm Viễn!” Tôn Lâm thấy Lâm Viễn cạnh rào chắn vội chạy lại chào. “Cậu biết chơi chứ? Có muốn thử không?”
Lâm Viễn tuy ít ra ngoài nhưng cũng thích thể thao, anh thường hay chơi bóng rổ ở trường, nên đáp, “Tôi chơi vị trí hậu vệ.”
“Thử đi!” Tôn Lâm cười sảng khoái.
Lâm Viễn hừng hực cởi áo ngoài ném cho vệ sĩ rồi ra sân chơi một trận.
Nhất thời, đám học sinh nhốn nháo, “Cái cậu áo trắng đẹp trai kia là ai thế?”
“Chưa thấy qua, sinh viên mới à?”
“Chơi được đó!”
Hai vệ sĩ đứng bên ngoài không lên tiếng, bắt đầu hoài nghi mình đi theo Lâm Viễn để làm gì đây. Đúng khi ấy di động trong túi áo Lâm Viễn vang lên, một vệ sĩ cầm lấy thấy trên màn hình có chữ – “Phân([6])”…
Nghe máy – là Hạ Vũ Thiên…
Nhiệt huyết đang trên đà trào sôi, Lâm Viễn tự dưng thấy ngoài sân vệ sĩ vẫy vẫy.
Ủ rũ ném bóng cho đồng đội, Lâm Viễn kêu lên, “Đổi người.”
Có người đi lên thay vị trí của anh. Anh ra khỏi sân, nhận khăn Tôn Lâm đưa cho, hỏi hai vệ sĩ, “Sao thế?”
“Đại thiếu gia gọi cậu đi tham gia một buổi tiệc từ thiện.” một người nói. “Ngay bây giờ.”
Lâm Viễn nhìn với vẻ khinh bỉ. “Không phải anh ta nói hôm nay có thể về nhà hả?”
Vệ sĩ không nhiều lời, chỉ giục anh mau về.
Lâm Viễn quay đầu, thấy Tôn Lâm cách đó không xa, hình như nghe thấy bọn họ nói chuyện, vẻ mặt tò mò.
Lâm viễn bất đắc dĩ nói, “Tôi có việc phải về trước, bữa sau chơi tiếp.” rồi đi theo đám vệ sĩ.
Mới ban nãy thôi, Lâm Viễn bị bắt phải mặc Âu phục tiêu chuẩn, chói loá mắc tiền. Anh xuống xe, lên tầng cao nhất của khách sạn Hạ Vũ Thiên đã chỉ định, để tham gia một thứ gọi là tiệc từ thiện.