• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Viễn vừa ra phố bèn đi một mạch tới siêu thị, Lý Cố theo đằng sau hồi hộp nhìn bốn phía, chỉ sợ có cả tá trai tráng vạm vỡ nhào vào bắt cóc Lâm Viễn, cũng có khi là thần tiên giáng trần… không phải, mưa đạn giáng trần chĩa ngay đúng chóc cậu ta. Theo sát Lâm Viễn từng bước, tinh thần cảnh giác của Lý Cố được phát huy cao độ.

“Lý Cố, có chuyện gì thế? Đề phòng cướp giật à?” Lâm Viên bối rối nhìn anh.

“Không có gì, tại tôi không quen.” Lý Cố ủ rũ.

“Đừng nhắc tới nữa, tôi cũng thấy quai quái.” Lâm Viễn xoay xoay vai. “Trước kia lúc nào chẳng có Men in Black đi theo, giờ thì cũng hơi bất tiện.”

“Bất tiện?” Lý Cố hưng phấn, muốn sao? Muốn tôi lập tức đánh điện sai Hạ Vũ Thiên phái người đến đây!

“Vì có vệ sĩ mặc đồ đen thoải mái hơn ở nhiều mặt.” Lâm Viễn cười gian. “Phải cái nhìn hơi bị thiếu muối, như dân chơi mới nổi vác theo một đám tay chân.”

Lý Cố bất đắc dĩ, Lâm Viễn quá ung dung, quả nhiên người ta cái gì cũng mù tịt vẫn hạnh phúc hơn. Anh tiêu mất, về sau phải làm sao đây? Hạ Vũ Thiên, đồ chết bầm!

Lâm Viễn ào vào siêu thị, cầm cái giỏ lớn bắt đầu chọn các thứ, đa phần đều là đồ dùng sinh hoạt, bàn chải khăn mặt lược đều phải thay mới, tốt nhất cả xà phòng cũng đổi luôn, xua đi vận rủi.

Lý Cố ở bên Lâm Viễn nhòm trước ngó sau khiến bảo vệ siêu thị sinh nghi không phải là anh muốn chôm cái gì thì chính là đầu óc bất bình thường, họ bèn sáp lại gần. Thấy có người tới, Lý Cố càng thêm căng thẳng, nhanh nhảu móc điện thoại ra. “Hạ Vũ Thiên!”

Lâm Viễn hoang mang trông Lý Cố hét lên trong điện thoại với Hạ Vũ Thiên, liền hỏi, “Sao thế?”

“Bọn tôi ở siêu thị! Cái trước cửa bệnh viện ấy!” Lý Cố hét xong thì tắt máy kéo Lâm Viễn bỏ chạy.

“Hơ?” Lâm Viễn ù ù cạc cạc, một tay xách giỏ bị Lý Cố kéo chạy như bay hướng về cửa ra, mấy bảo vệ kia càng thêm chắc mẩm – trộm trăm phần trăm rồi!

Đoạn truy đuổi ráo riết.

Lâm Viễn vừa chạy vừa hỏi, “Lý Cố, anh có việc gấp à? Thanh toán tiền trước đã?”

Lý Cố ném Lâm Viễn vào cửa an toàn rồi cũng nhảy bổ vào, sập ngay chốt cửa lại, không quên chèn cây lau nhà chẹn cửa, lấy thêm cái chổi khác làm vũ khí.

Lâm Viễn trơ mắt chứng kiến từ đầu chí cuối… Không lẽ Lý Cố giấu bệnh, bình thường chưa bộc phát, hôm nay mới bùng lên? Hay là vừa chịu kích thích, hay là trưa ăn trúng cái gì có vấn đề?

Đúng lúc này, hầu hết bảo vệ đã chạy đến đây, bắt đầu đạp cửa.

Lý Cố đã ngăn bằng cái chổi lau chắc chắn, bảo vệ không đẩy nổi, dưới tầng truyền đến tiếng chân, lại có vài bảo vệ lên.

Bọn họ thấy Lâm Viễn bị Lý Cố lôi theo, Lâm Viễn bệnh nặng mới khỏi nên thoạt trông có vẻ ốm yếu, sắc mặt trắng bệch nhợt nhạt, mấy người bảo vệ tự động vẽ tình huống thành như sau: xui xẻo thế nào mà vị khách hàng này đã bị bệnh nhân trốn trại bắt cóc! Vì thế, họ muốn cứu anh thoát khỏi thằng thần kinh kia.

Lý Cố vừa thấy hai người kia định kéo Lâm Viễn ra liền nổ bùm – biết ngay! Biết ngay là tới bắt Lâm Viễn! Còn giả làm bảo vệ!

Lý Cố quyết định tung ra độc chiêu, vung tay chặn Lâm Viễn. “Tránh ra!”

Lâm Viễn vâng lời núp vào một góc. Bệnh Lý Cố không nhẹ, sau này còn khám được cho ai nữa? Nhỡ đâu đang phẫu thuật mà phát tác lại đem cả cơ thể người ta ra mổ lung tung thì biết sao giờ?

Động tác dứt khoát, tay lanh mắt lẹ, Lý Cố lấy cán chổi thọc ngay vào chỗ giữa chân người bảo vệ… tàn nhẫn chọc chọc.

“Oá!” người kia chưa kịp đề phòng, dầu gì Lý Cố cũng là bác sĩ ngoại khoa, ra tay cực chuẩn xác, đâm đâu trúng đó, đối phương loạng choạng ngã xuống từ trên cầu thang, bưng chỗ đó nhảy lên. Lâm Viễn nhe răng – má ơi, hiểm nha, ở cùng Lý Cố một lát đã lĩnh hội được tinh tuý, chiêu này dùng để đối phó với Hạ Vũ Thiên thì phải biết!

Lâm Viễn hơi sững người, sực nhớ, thật sự cũng không cần học, chẳng mấy nữa anh và Hạ Vũ Thiên sẽ khỏi phải chạm mặt nhau. Nghĩ vậy, đột nhiên cảm giác nôn nao trỗi dậy trong lòng, thật kỳ quái. Thình lình lại nghe tiếng bảo vệ “Ối!” một tiếng. Lý Cố lượn chổi phạch vào mặt một người làm người này ngã sấp xuống.

Lâm Viễn tấm tắc – thân thủ Lý Cố kinh à nha!

Ném cái chổi đi, Lý Cố vươn tay tóm Lâm Viễn chạy xuống, điềm nhiên đạp lên người bảo vệ. Lâm Viễn nhíu mày – ác ôn thiệt … Hay là cứ đến sống cạnh Hạ Vũ Thiên đi, ở với Lý Cố liệu có gặp chuyện không? Đêm hôm anh ta tự dưng phát bệnh, lúc đó anh có mà kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay.

Hãy còn đang miên man suy nghĩ, anh đã bị Lý Cố theo lối cầu thang đưa xuống lầu dưới, từ cửa an toàn một mạch đến bãi đỗ xe, đồng thời, hai chiếc xe cũng theo lối vào chạy như bay tới. Lâm Viễn nhận ra, một là xe của Hạ Vũ Thiên.

Lý Cố đứng yên ngoắc tay, bảo Hạ Vũ Thiên chạy lại! Mắt còn không quên cảnh giác ngó nghiêng trước sau.

Xe Hạ Vũ Thiên dừng trước mặt Lâm Viễn, anh xuống xe, kéo Lâm Viễn qua hỏi Lý Cố, “Có chuyện gì thế?”

Lâm Viễn bị Hạ Vũ Thiên lôi qua, thấy tư thái bảo vệ mình của Hạ Vũ Thiên vẫn như trước, lòng chấn động, thoáng lại thấy rầu rĩ, anh thừ người.

A Thường và đám vệ sĩ cũng đã xuống xe, súng ống lên nòng đủ cả. Lúc này, nhân viên an ninh từ trên nhảy bổ xuống, vừa chạy vừa chỉ vào Lý Cố vừa la òm tỏi, “Có thằng tâm thần chôm đồ!”



Lý Cố mắt trợn trắng mắng, “Có nhà anh mới chôm đồ ấy!”

Lâm Viễn đưa tay chọc chọc Lý Cố, ý bảo anh nhìn cái giỏ siêu thị trên tay mình. “Ờ… Lý Cố, thật đó.”



Lý Cố chớp mắt, hỏi mấy bảo vệ kia, “Các người sao lại lén lút như vậy?”

Mấy bảo vệ hận đến nhe răng, khoé miệng run rẩy đáp, “Chúng tôi là bảo vệ, cớ gì phải lén lút! Chính cậu mới lén lút ấy, nên bọn tôi mới chú ý đến cậu!”

Lý Cố ngẩn người, gãi đầu gãi tai – thật à?

Nghe xong mẩu đối thoại, Hạ Vũ Thiên đã hiểu đại khái tình hình, lắc đầu đầy cảm thông. “Thật ngại quá, hiểu lầm thôi, bạn tôi bị chứng hoang tưởng, bệnh tâm thần cấp tám, đừng để bụng cậu ấy làm gì.”

Khoé miệng Lý Cố với Lâm Viễn cùng giật liên hồi – Hạ Vũ Thiên, mới khám phá ra hả? Đã bệnh tâm thần còn cấp tám?

Mấy bảo vệ kia nhìn nhau – cấp tám chắc trầm trọng lắm đó, có phải lên đến cấp mười là điên rồi không?

“Xin lỗi mấy anh.” Lâm Viễn giao cho họ các thứ. “Bạn tôi bệnh nặng, không phải anh ấy chôm chỉa gì đâu, thôi các anh chịu khó mang về vậy, tiền bồi thường bao nhiêu chúng tôi xin chịu, bỏ qua đi, bỏ qua đi.”

Đưa mắt cho nhau, bọn họ thầm nghĩ – có gì đâu, khách hàng là Thượng Đế, cậu kia bị tâm thần, biết sao được? Một người có vẻ là đứng đầu xua tay. “Khỏi phải bồi thường, trả đồ là được. Mà này, mấy người là người nhà hả? Về sau nhớ trông cho chặt đừng có thả ra, nhỡ làm người khác bị thương thì sao? Trên kia còn có một cậu bị trúng chỗ đó, các cậu nên trả người ta tiền thuốc men.”

“Vâng.” Lâm Viễn gật đầu, giỏ lại bị Hạ Vũ Thiên giữ lấy.

Hạ Vũ Thiên một tay đè lại Lý Cố đang lên cơn muốn cắn người, vừa cúi đầu nhìn vào trong giỏ, đưa cho một thuộc hạ nói, “Trả tiền cho những thứ này, mua thêm vài thứ cần thiết nữa.”

Mấy người bảo vệ đúng là có mắt nhìn, nhác thấy Hạ Vũ Thiên đã biết là kẻ không thể chọc vào bèn dẫn người lên trả tiền. Cậu thuộc hạ kia tiện tay bồi thường cho họ, sự việc cứ thế chìm xuống.

Mọi người lên xe, Lý Cố day day thái dương – mẹ ơi, đây không phải kế lâu dài, sau này có khi điên thật mất.

Hạ Vũ Thiên ngồi ghế phó lái, từ kính chiếu hậu nhìn Lâm Viễn ngồi cùng Lý Cố. Lý Cố vò đầu bứt tai còn Lâm Viễn thì lặng yên ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ. Vốn ở chung lâu nên dựa vào ánh mắt Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên có thể đoán được, Lâm Viễn bị mất hứng… chính xác hơn, hẳn đang phiền muộn.

“Ở chỗ tôi đi.” Hạ Vũ Thiên nói. “Ở đó Lý Cố mà lên cơn điên thì không xong.”

Lâm Viễn ngây ra, gật gật, Lý Cố lắc đầu. “Không sao… tôi hơi căng thẳng thôi. Tiểu Viễn Viễn, cậu tự chọn đi, muốn ở đâu thì ở. Hôm nay tự dưng tôi bị động kinh ấy mà, sau này sẽ không thế nữa đâu!”

Lý Cố nhìn ra sự mất mát của Lâm Viễn… Đứa nhỏ này thật đáng thương, khi không bị Hạ Vũ Thiên cuốn vào vòng phân tranh, hiện không ai dám nhận cậu ta. Cậu ta không ở chỗ Hạ Vũ Thiên cũng là vì có nỗi lòng riêng, chính anh cũng chẳng thể giữ thì cậu ta khác gì có nơi mà chẳng thể về, đáng thương quá.

Lâm Viễn nhìn Lý Cố, hiểu anh là lo cho mình nên mới đáp ứng, chẳng qua là vì tình nghĩa mà thôi, anh cười cười nói giỡn, “Tôi hiểu mà, đừng lo, tôi về chỗ kia vậy, ngộ may anh lên cơn thì đúng là khó nói lắm.”

Lý Cố lúng ta lúng túng, Lâm Viễn vỗ vỗ anh, trưng bộ mặt cười méo cả miệng ra như muốn nói – hết cách rồi!

Xe ngoặt vào bệnh viện, thả Lý Cố xuống xong, Hạ Vũ Thiên đưa Lâm Viễn về.

Hạ Vũ Thiên đổi sang ghế sau, thấy Lâm Viễn buồn ngủ ỉu xìu dựa vào cửa xe liền hỏi, “Ăn chưa?”

“Rồi.” Lâm Viễn gật gật.

“Còn thuốc?” Hạ Vũ Thiên hỏi tiếp.

Lâm Viễn lại gật gật – cũng đã uống.

Hạ Vũ Thiên cười xoà, áp tay lên trán anh. “Đỡ sốt chưa?”

Lâm Viễn không gật nữa, mệt rồi.

Hạ Vũ Thiên nhìn anh có vẻ uể oải bèn bảo, “Mệt thì cứ ngủ một lát đi.”

Lâm Viễn nghĩ bụng – ngồi thì ngủ kiểu quái gì, cổ lại đau, đồ sao chổi, đang yên đang lành gặp anh đúng là dính quẻ!

Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn qua, để anh nằm trên đùi mình.

Lâm Viễn ban đầu còn kháng cự, Hạ Vũ Thiên mỉm cười. “Chúng ta chuyện thân mật hơn cũng đã làm cả rồi, nằm lên đùi tôi còn thấy xấu hổ sao?”

Lâm Viễn lườm Hạ Vũ Thiên một cái, quả thật đầu óc choáng váng, do mới bị Lý Cố kéo chạy băng băng, không thì là vì say xe, tóm lại quay quay cuồng cuồng, cực kỳ khó chịu.

Hạ Vũ Thiên để Lâm Viễn tựa vào mình, nhẹ nhàng vuốt tóc anh, thì thầm, “Lâm Viễn.”

Lâm Viễn liếc Hạ Vũ Thiên, không lên tiếng.

“Cậu không vui sao?” Hạ Vũ Thiên hỏi.

Lâm Viễn im lặng, Hạ Vũ Thiên cúi xuống đặt lên trán anh một nụ hôn. “Không có gì đâu, bọn họ không cần cậu thì tôi cần cậu, cậu có thể đến chỗ tôi ở.”

Lâm Viễn cau mày xoay người ngó lơ Hạ Vũ Thiên, ủ ê đi vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK