Lâm Viễn mon men lại gần. “Ố, đang ngắm ảnh kiều nữ à? Không phải anh đồng tính sao? Cô này đẹp nha, đôi mắt thật hút hồn.”
Hạ Vũ Thiên buông ảnh quay sang nhìn Lâm Viễn. “Đều là nam cả đó.”
“Ớ?” Lâm Viễn kinh ngạc, giật lấy cái ảnh soi kỹ, ánh sáng trong ảnh chụp được xử lý khéo léo trở nên nhu hoà, người trong ảnh đích thị là mỹ nhân, còn đẹp hơn cả nữ giới, làn da trắng nõn láng mịn!
Lâm Viễn vểnh môi với Hạ Vũ Thiên, “Anh không phải thích đàn ông à, sao lại đi tìm người giống nữ thế, tôi biết gay chân chính không như vậy.”
Hạ Vũ Thiên sờ cằm. “Nói đúng điểm then chốt đó, nhưng dù có chuyện này thật thì đây chẳng qua chỉ là đồ chơi thôi.”
Lâm Viễn nghe hai chữ “đồ chơi” thấy chướng tai liền hỏi, “Chọn làm gì thế? Ai cũng đẹp nhỉ.”
“Tìm tình địch cho cậu.” Hạ Vũ Thiên buột miệng.
“Hơ?” Lâm Viễn ù ù cạc cạc. “Tôi còn lâu mới cùng gay tranh giành người yêu.”
“Nên mới bảo là diễn thôi.” Hạ Vũ Thiên đẩy đống ảnh lại. “Cậu thích ai?”
Lâm Viễn lườm anh ta một cái, ngẫm ngẫm. “A? Muốn diễn đau thương quằn quại sao? Anh gặp người mới quên kẻ cũ là tôi, sau đó tôi biến mất, đúng không? Cao chạy xa bay! Một năm sau anh tìm tôi về tuyên bố nốt cái di chúc cho xong chuyện!” – chủ ý này quá tuyệt!
Hạ Vũ Thiên cười lạnh. “Đừng có mơ!”
Lâm Viễn tiu nghỉu. “Xương à nha.”
“Không cần gấp, có thể từ từ luyện tập.” Hạ Vũ Thiên nói. “Còn phải chờ một khoảng thời gian nữa.”
“Anh định mưu tính chuyện gì thế?” Lâm Viễn khó hiểu. “Đang sóng êm bể lặng sao lại muốn đi tìm tình địch cho tôi?”
Hạ Vũ Thiên xoa cằm. “Sự tình dần chuyển biến theo hướng phức tạp, tôi cần dời bớt sự chú ý lên người cậu đi.”
Lâm Viễn ngồi xếp bằng trên thảm, ngửa mặt quan sát Hạ Vũ Thiên. “Không phải trong lòng anh đã có người nên mới để tôi làm lá chắn cho à?”
Hạ Vũ Thiên ngây người nhìn Lâm Viễn.
Lâm Viễn khoác khăn lên vai, vuốt cằm. “Tôi đã nghĩ suốt, công việc của anh tôi không thể giúp, chuyện di chúc nghe cũng hợp lý đấy, có điều mọi sự trong nhà chẳng phải đều đã vào tay anh rồi sao? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể giải thích là chuyện tình cảm, anh để mọi người dồn hết sự chú ý lên người tôi, như vậy người anh thật sự yêu sẽ không gặp nguy hiểm, đúng chứ?”
Hạ Vũ Thiên trầm tư một lúc lâu, rồi buông lời khen ngợi, “Thông minh đấy.”
“Khậc khậc.” Lâm Viễn cười. “Thật sự đúng là như vậy hả?”
“Người kia cũng không thể xem như người yêu của tôi nhưng đối với tôi rất quan trọng. Tôi đã từng mắc nợ cậu ta, nhiều người không hiểu chuyện, chỉ cho rằng cậu ta từng là bạn tình của tôi, cho nên không ít người tìm cách dò hỏi tung tích của cậu ta. Nếu cậu ta bị bắt, chắc chắn sẽ bị thủ tiêu. Người này chết cũng chẳng sao nhưng mà tôi sẽ gặp chút phiền toái, tôi muốn dùng cậu để thu hút sự chú ý của bọn họ, để bọn họ cảm thấy cậu mới chính là người tôi yêu.”
Lâm Viễn nhíu mày. “Hoá ra, anh vì bản thân nên mới bảo vệ anh ta chứ không phải vì tình cảm?”
“Hiện giờ không phải lúc nói đến chuyện tình cảm, nhưng khi mọi chuyện êm xuôi, tôi nghĩ mình và cậu ta cũng có cơ hội nên mới âm thầm bảo vệ cậu ta. Có một số việc, sau này hẵng bàn tới.”
Lâm Viễn ngoáy ngoáy lỗ tai. “Ai, động vật máu lạnh như anh mà trong lòng cũng dành chỗ cho một người thì vẫn chưa hết đường cứu chữa đâu, tôi sẽ cố gắng giúp hai người.”
Hạ Vũ Thiên hơi bất ngờ, hỏi lại, “Cho cậu tiền, cậu không muốn, cưỡng ép cậu, cậu không chịu, nhưng chỉ đơn giản vì tôi có tình cảm với người kia nên bằng lòng giúp?”
Lâm Viễn gãi đầu. “Không hẳn, dù sao cũng không thấy anh quá đáng ghét.” đoạn đứng lên lau tóc. “Ngày mai có không có việc gì nhỉ, tôi muốn đi chơi bóng.”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu. “Không có…”
Nhìn Lâm Viễn lững thững đi về phòng ngủ, Hạ Vũ Thiên buông mấy tấm ảnh trong tay xuống, khoé miệng nhếch lên – tình cảm sao? Đây là nhược điểm của cậu à? Lâm Viễn…
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại Lâm Viễn có cảm giác cổ hơi đau, gối sao lại cứng thế này? Quay lại thì y chóc, Hạ Vũ Thiên biến thái kia đang ôm anh ngủ.
“Này!” Lâm Viễn ngồi xuống. “Ông dù gì cũng sáu mươi cân lận, anh bố nhà nó đừng có thích ôm thì ôm, không chừa chút thể diện cho ông hả!”
Hạ Vũ Thiên khẽ cử động, mái tóc bình thường gọn gàng giờ hơi rối, ánh mắt mơ màng. “Sáu mươi cân? Sao tôi không cảm thấy như vậy?”
“Biến.” Lâm Viễn đạp Hạ Vũ Thiên một cái, nhảy xuống giường xem đồng hồ. Hơn tám giờ rồi, anh bèn vội vã mặc quần áo, định tới bệnh viện rồi chiều đi chơi bóng.
Hạ Vũ Thiên chống cằm nhìn Lâm Viễn.
“Sao hôm nay anh rảnh vậy, không ra ngoài sao?”
“Chốc tôi sẽ đi, có muốn đi cùng không?” Hạ Vũ Thiên mỉm cười.
“Không.” Lâm Viễn lắc đầu.
“Cùng đi đi.” Hạ Vũ Thiên ngồi dậy thay đồ.
“Tôi muốn đến bệnh viện.” Lâm Viễn nói. “Chiều còn đi chơi bóng.”
“Buổi sáng không tới Lý Cố cũng không mệt chết được.” Hạ Vũ Thiên vừa rửa mặt vừa nói. “Cũng sẽ không làm cậu trễ trận bóng.”
“Anh muốn đi đâu?” Lâm Viễn hỏi. “Chuyện biến thái tôi không làm đâu đó.”
Hạ Vũ Thiên bật cười. “Cậu đi với tôi đi, tôi không thích một mình tới chỗ ấy.”
Lâm Viễn khẽ nhăn mày, thấy vẻ mặt Hạ Vũ Thiên dường như u ám hẳn, anh liền gật đầu. “Thôi được, đi thì đi.”
Nửa giờ sau, hai người rời khỏi nhà. Hạ Vũ Thiên đọc báo trên xe, Lâm Viễn ngồi bên, xem bản tin trên TV được trang bị bên trong. Hai người ăn sáng ngay ở xe, Hạ Vũ Thiên theo gợi ý của Lâm Viễn, ăn bánh tráng trứng.
Xe hướng về phía ngoại ô thành phố, sau hơn nửa giờ, đỗ lại trước cửa một viện điều dưỡng. Lâm Viễn chau mày, anh là bác sĩ, dựa vào cung cách viện điều dưỡng này, anh biết – đây là bệnh viện tâm thần.
“Anh đến bệnh viện tâm thần làm gì?”
Hạ Vũ Thiên mở cửa, đi xuống. “Gặp một người.”
Lâm Viễn theo sau Hạ Vũ Thiên băng qua một vườn hoa nhỏ, nhiều bác sĩ thấy Hạ Vũ Thiên thì chào hỏi thân thiết như đã quen từ lâu. Lâm Viễn vào khu bệnh xá, xuyên qua hành lang dài gấp khúc, nghe văng vẳng có tiếng kêu thảm thiết từ đâu đó, anh thoáng khó chịu.
“Bệnh viện tâm thần chính là như vậy,” Hạ Vũ Thiên nói. “Ở trong đây, kẻ điên sống hạnh phúc hơn những kẻ bình thường.”
Lâm Viễn phì cười. “Không điên ai lại đưa đến bệnh viện tâm thần làm gì?”
“Trước kia tôi đã từng ở đây.” Hạ Vũ Thiên bất giác nói.
Lâm Viễn mắt tròn mắt dẹt nhìn Hạ Vũ Thiên. “Anh có tiền sử bị tâm thần?”
Hạ Vũ Thiên bình tĩnh cười vang. “Ai bảo nhất định phải bị tâm thần mới được đến bệnh viện tâm thần?”
Lâm Viễn lặng im, sau lưng như có cơn gió lạnh thổi qua.
Đi theo Hạ Vũ Thiên đến một gian phòng ở tầng ba, nói là phòng bệnh nhưng kỳ thực có vẻ giống nhà giam hơn, điều kiện sống tuy tốt nhưng khắp nơi vây quanh bởi những thiết bị lạnh lẽo.
“Ngài Hạ đến gặp bà Hạ?” y tá hỏi.
Hạ Vũ Thiên gật đầu.
Bà Hạ… không lẽ vợ Hạ Vũ Thiên? Lâm Viễn nhìn vào bên trong cửa sổ. Không phải, đó là một người đàn bà tóc bạc trắng, vóc dáng tiều tuỵ, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm cây thập tự trên tường.
Thấy Hạ Vũ Thiên lặng lẽ chăm chú quan sát người kia, Lâm Viễn liền hỏi, “Ai thế?”
“Mẹ tôi.” Hạ Vũ Thiên trầm ngâm một lát.
Lâm Viễn nhíu mày – quả nhiên.
“Sao bà lại ở đây?” Lâm Viễn tuy không thích tọc mạch vào chuyện riêng của người khác nhưng anh cũng không phải kẻ lãnh đạm, ở vào hoàn cảnh này, dù chỉ là xã giao cũng nên tỏ vẻ quan tâm một chút.
“Anh em chúng tôi không phải cùng một mẹ sinh ra.” Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói. “Nhưng mẹ tôi là người duy nhất còn sống. Những người trẻ trung xinh đẹp ở nhà chính sau này là do ba tôi tìm về, tiếc là không một ai sinh được con trai cho ông.”
Lâm Viễn nghe chuyện, thoáng bối rối hỏi, “Vì ba anh là xã hội đen? Mẹ anh đã ở với ông từ trước sao?”
“Nội tình đằng sau đó không thể nói gọn trong một hai câu được.” Hạ Vũ Thiên ngoảnh mặt đối diện với Lâm Viễn. “Luận thứ bậc tôi là con cả, vì những người lớn hơn tôi, đều đã chết.”
Lâm Viễn im thin thít, Hạ Vũ Thiên và anh không sống trong cùng một thế giới.
“Ba anh em tôi sống đến tận bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì.” Hạ Vũ Thiên lại quay đầu, tiếp tục theo dõi người phụ nữ đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn kia. “Không phải chúng tôi vô tình mà vì tình cảm chỉ hại chết chúng tôi.”
Lâm Viễn gãi đầu, có lẽ đối với người lớn lên trong hoàn cảnh khắc nghiệt như Hạ Vũ Thiên, bản thân anh thoạt nhìn có vẻ quá mức ngây thơ.
“Nhưng,” Hạ Vũ Thiên nhếch miệng. “Lời cậu nói tối hôm qua tôi đã suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý.”
“Hả?” Lâm Viễn ngớ người.
“Bây giờ đã khác xưa.” Hạ Vũ Thiên đăm chiêu. “Có lẽ nên thử cái gọi là tình cảm xem sao.”
Lâm Viễn sững sờ, chẳng biết vì lý do gì mà chợt thấy đồng cảm với Hạ Vũ Thiên.
Thật lâu sau, Lâm Viễn mới mở miệng, “Vì sao lại mang tôi đến đây?”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu. “Ai mà biết, chỉ là không muốn đến một mình.”
Lâm Viễn méo miệng im bặt, nhưng cái nhìn của anh về Hạ Vũ Thiên đã có chút đổi khác, con người này vốn lạnh lùng khó ưa nhưng cũng không thể trách anh ta, do hoàn cảnh xô đẩy mà thôi.
Rời khỏi bệnh viện tâm thần, khi xe trở về nội thành cũng đã vào giữa trưa, Hạ Vũ Thiên đưa Lâm Viễn đến một khách sạn cao cấp dùng bữa, cố ý chọn phòng kín, cẩn thận dạy Lâm Viễn cách ăn.
Lâm Viễn lần này ngoan ngoãn, nhất nhất nghe theo Hạ Vũ Thiên. Có cái bằng đại học có khác, trí nhớ hơn người, học một biết mười. Hạ Vũ Thiên rất vừa lòng, hôn lên đầu anh một cái, cười nói, “Ngoan lắm.”
Lâm Viễn bỗng thấy khó ở, buồn nôn thí mồ!
Ăn cơm xong, Hạ Vũ Thiên đưa Lâm Viễn đến trường của Tôn Lâm. Lâm Viễn như có ma đuổi cuống quít chạy khỏi xe vọt vào khúc rẽ, biến mất khỏi tầm mắt Hạ Vũ Thiên mới chậm chân lại, lắc lắc đầu thong thả bước đi.
“Lâm Viễn.” Tôn Lâm từ xa xa vẫy anh.
Lâm Viễn nheo mắt nhìn một nhóm sinh viên khoẻ khoắn tươi roi rói đang chơi bóng rổ trên sân, chợt nghĩ chắc Hạ Vũ Thiên chưa từng được thưởng thức cảm giác khoan khoái giản đơn này, hay ngày nào đó đưa anh ta tới chơi một trận? Nghĩ đến đây, Lâm Viễn vội gõ đầu mình, chết tiệt, nghĩ vớ vẩn gì chứ, Hạ Vũ Thiên là kẻ thù của anh! Quẳng tất cả ra khỏi đầu, Lâm Viễn nhảy vào sân, vứt áo sang một bên, chơi tới bến!
…
“Thiếu gia.” A Thường lái xe, chở Hạ Vũ Thiên về công ty, đột nhiên gọi anh.
Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu. “Sao?”
A Thường tần ngần một chốc. “Lâm Viễn là đứa trẻ ngoan.”
“À…” Hạ Vũ Thiên cười cười. “Rồi sao?”
A Thường không đáp, lại tiếp tục lái xe.
“Anh theo tôi bao lâu rồi nhỉ?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Từ năm thiếu gia mười sáu tuổi.” A Thường trả lời. “Cũng được mười mấy năm rồi.”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu nói. “Vậy chắc anh biết thôi thích nhất cái gì.”
A Thường lặng người đáp, “Dạ, biết.”
Hạ Vũ Thiên cúi đầu đọc báo.
Xe tới công ty, Hạ Vũ Thiên bảo A Thường, “Đi đón Lâm Viễn đi, rồi kể chuyện của tôi cho cậu ta… Cái gì nên nói, hẳn trong lòng anh đã rõ?”
A Thường sắc mặt tái nhợt, hồi lâu sau mới gật đầu. “Dạ.”
Hạ Vũ Thiên vừa lòng, xuống xe vào công ty.
A Thường quay xe lại, lái đến ngôi trường kia. Tới nơi, anh từ từ đi bộ dọc theo rìa sân. Trên sân có vài cậu thanh niên tràn trề sức sống đang chơi bóng, tiếng cười đùa vui vẻ thỉnh thoảng truyền đến.
A Thường châm một điếu thuốc, ngồi xuống bậc thang bên sân, mải mê ngắm thảm cỏ, không biết thời gian đã qua bao lâu, bất chợt cảm thấy phía sau lành lạnh. Giật mình ngước lên, Lâm Viễn đang cầm hai lon Coca cười với anh.
“Lâm thiếu gia.” A Thường hồi hộp.
“Anh không chơi à?” Lâm Viễn lấy khăn lau mồ hồi, kẹp một lon Coca giữa hai gối, mở lon còn lại đưa cho A Thường xong liền mở lon của mình ra.
“Tôi không chơi đâu.” A Thường cười. “Bọn họ đang gọi cậu kìa.”
Lâm Viễn quay lại, Tôn Lâm đang ra hiệu với anh, có một cậu nhóc người nước ngoài cùng chơi với bọn họ bập bẹ thứ tiếng Trung không thạo, “Lâm Viễn, muốn chạy?”
“Cái gì?” Lâm Viễn quăng khăn xuống. “Đợi ông uống xong miếng nước, ông đánh cho nhóc con nhà cậu cút về Mỹ!”
Thế là Lâm Viễn chạy vào.
A Thường ngồi yên, dõi theo bóng dáng Lâm Viễn – điều Hạ Vũ Thiên thích nhất, anh đương nhiên hiểu rõ, anh đã từng chứng kiến vô số lần, Hạ Vũ Thiên thích tìm nhược điểm của người khác rồi khống chế trong tay, để người đó bán mạng vì mình, nhưng khi mục đích đã đạt được, những người bị lợi dụng đều đã một đi không trở lại… Hạ Vũ Thiên, vốn là kẻ máu lạnh.