• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Căn phòng này của Hạ Lâm, view đẹp, tràn ngập ánh sáng, vừa vào đến cửa là có thể nhìn thấy cảnh ánh tà dương còn sót lại nơi cuối chân trời, lại ấm ấp thích hợp ở vào mùa đông.

Tống Diên trước tiên là chiếm lấy cái giường bên cạnh cửa sổ kia, nằm thành hình chữ đại trên giường, phát ra một tiếng thở thoả mãn: "Mệt quá đi mất.

"
"Mệt thì biến về nhà đi.

" Lúc nào Hạ Lâm cũng muốn hắn biến đi.

Tống Diên nằm bất động trên giường, chỉ nghiêng đầu, mặt đáng thương nhìn Hạ Lâm: "Hạ Lâm, cậu thật sự không thương tôi sao?"
"! " Hạ Lâm nghẹn lại trong lòng một chút, nhưng cậu biết Tống Diên tuyệt đối không có ý đó, vì vậy mặt không đổi sắc, "Tôi thương cậu lúc nào?"
"Tôi nhớ rất rõ, hồi còn học cấp 2, cậu kéo kéo tay tôi, nói là cậu thích tôi, muốn ở bên cạnh tôi không bao giờ rời xa nhau gì đó! "
Tim Hạ Lâm đập lỡ nửa nhịp, đó là lời tỏ tình đầu tiên mà cậu lấy hết can đảm mới dám nói cho Tống Diên, kết quả lại bị Tống Diên cười nhạo coi là trò đùa ngu ngốc.

Kiếp trước, ở những năm tháng cậu và Tống Diên quấn quýt không rời đó, Tống Diên chưa bao giờ nhắc tới chuyện cũ này với cậu, cậu cho là Tống Diên đã sớm quên chuyện này rồi, không ngờ, Tống Diên vẫn còn nhớ.


Tống Diên thấy Hạ Lâm đột nhiên yên lặng, không thể tin được chống nửa người lên nhìn cậu: "Không phải chứ Hạ Lâm, đến cả lời cậu nói cậu cũng quên rồi sao?"
Hạ Lâm nhờ đó mà có bậc thang đi xuống: "Học cấp 2 thì ai mà nhớ được.

Cậu chắc là tôi nói chứ không phải bạn gái nào cùng lớp nói chứ?"
"Sao lại có thể nhớ nhầm được?" Tống Diên cao giọng, "Khi đó mặt cậu đỏ bừng, đáng yêu chết đi được! Nếu không phải hôm đó là ngày cá tháng tư, tôi có khi bị cậu lừa thật!"
Hạ Lâm ngẩn ra, hôm đó là ngày cá tháng tư? Chả trách Tống Diên nghe xong cười lăn lộn, nói là cậu lừa được ai chứ, hoá ra hôm đó là ngày cá tháng tư?!
Hạ Lâm cảm giác trước mặt đen xì, chỉ hận bản thân mình không chọn ngày nào tốt, nên bị coi là người có ý đồ xấu.

Tống Diên thấy Hạ Lâm không nói lời nào, cho là cậu không hứng thú với đề tài này, vậy nên hắn đứng dậy đi đến chỗ thùng đặc sản, ngồi xuống.

Vừa mở thùng vừa lầu bầu: "Đồ không có lương tâm, khổ thân tôi mua đồ cho cậu muốn cậu được vui vẻ, cậu lại không muốn gặp tôi! "
Hạ Lâm là người dễ mủi lòng, cuối cùng là không muốn để cho hắn cảm thấy khó xử hết lần này đến lần khác, thấp giọng hỏi một câu: "Mua gì thế?"
Thật ra thì cậu vẫn còn có chút kí ức về việc kiếp trước Tống Diên đã mua đặc sản châu Úc về cho cậu, chỉ có điều khi đó trong mắt Hạ Lâm chỉ có Tống Diên, người ta trở lại đã là vui lắm rồi, nào có quan tâm đến Tống Diên mua gì về.

Tống Diên thấy cậu cuối cùng cũng thấy hứng thú với đặc sản, cho nên vô cùng hào hứng lấy hết đồ trong thùng ra, có đồ ăn, có đồ dùng, còn có cả đồ chơi.

Mấy thứ này thật ra thì cũng có thể mua được ở trong nước, nhưng mà không thể mua được nhiều như vậy thôi.

Hạ Lâm không hứng thú cầm đồ trang sức thú vị nước ngoài, bỗng nhiên liếc thấy một cái hộp nhỏ bao bì quen thuộc ở góc thùng.

"Đây là! " Cậu vô ý thức lấy cái hộp ra nhìn cho kĩ.

Không ngờ Tống Diên như bị điện giật, cướp lại cái hộp kia, nói lắp bắp: "Không phải cái này, tôi để nhầm thôi.

"
Sắc mặt Hạ Lâm đen đi: "Bao.


cao.

su?"
Thứ này với Hạ Lâm đã hai mươi tám tuổi cũng không phải là cái gì quá xa lạ, nhưng nếu xuất hiện ở trong thùng của Tống Diên chưa đủ mười tám tuổi, thì thực có chút kì lạ.

Hiếm khi thấy Tống Diên đỏ mặt: "Thề, tôi chưa dùng cái này bao giờ, cậu xem đến cả mác cũng chưa bóc ra, không phải như cậu nghĩ đâu!"
Hạ Lâm tin lời này, cậu nhớ kiếp trước, trước khi Tống Diên gặp được tình yêu đích thực Dư Lạc Đồng, vẫn là một trai thẳng thuần khiết, nhiều lắm thì cũng chỉ lén xem phim ếch rồi tự thẩm một chút thôi, đến cả tay con gái cũng chưa từng được nắm, chứ đừng có nói đến chuyện chịch dạo.

Hạ Lâm hỏi: "Vậy cậu mua thứ này về làm gì?"
Tống Diên ấp úng: "Thì.

Tôi tò mò xem nó như thế nào! "
"Cậu lừa ai vậy? Xem phim ếch nhiều như thế mà vẫn bảo không biết nó nhìn như thế nào?"
Mặt Tống Diên đỏ au, do dự hồi lâu mới dám nói thật: "Một tháng nữa, tôi mười tám tuổi rồi đó.

"
"Vậy thì sao?"
"Tôi muốn! có một lễ trưởng thành thật khó quên.

"

Hạ Lâm sửng sốt một chút, đột nhiên có chút muốn cười: "Cậu ý cậu nói lễ trường thành, cậu muốn tìm một người để phá tờ rinh mình sao?"
Mặt Tống Diên lại càng đỏ hơn, thậm chí còn thở không ra hơi: "Hạ Lâm, cậu cười cái gì, mấy tháng nữa cậu cũng thành niên rồi, đừng có nói là cậu không có suy nghĩ ấy nhé!"
"Tôi thật sự không có suy nghĩ này.

" Nụ cười trên mặt Hạ Lâm dần dần nhạt đi.

Kiếp trước cậu chỉ muốn cho Tống Diên lần đầu tiên của mình, mà quả thật cậu cũng đã làm được, nhưng đáng tiếc là, lần đầu của Tống Diên không phải là cậu.

Người kia có thể là Dư Lạc Đồng, cũng có thể là một người nào đó, Hạ Lâm không tìm hiểu, cũng không bao giờ muốn biết.

Đến kiếp này, cậu không muốn cho Tống Diên nữa.

Cậu đã sớm qua cái tuổi ngu ngốc mơ mộng ảo tưởng, nếu như có thể thay đổi cuộc đời của mình thoát ra khỏi vũng bùn Tống Diên, yêu đương tuỳ duyên đi, dù có độc thân cả đời cũng không vấn đề gì.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK