• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lúc Hạ Lâm được đón về nhà họ Hạ, đúng như dự đoán, chuyện này đã kinh động đến không ít người trong và ngoài nhà họ Hạ.

Trong khoảng thời gian đó, người tới thăm bệnh nối liền không dứt, họ ôm các loại tâm tư, các loại mục đích, hư tình hay giả ý*, Hạ Lâm không muốn đối phó, tất cả để cho Chu Sóc chặn lại ở ngoài cửa.

* Hư tình giả ý: Tình cảm giả dối.

Người có thể vào phòng ngủ của Hạ Lâm, ngoại trừ Chu Sóc, chỉ có vị chủ gia đình là Hạ Lương.

Buổi sáng này, Hạ Lâm khó khăn nuốt bát cháo loãng xuống, đã thấy gương mặt nghiêm túc của Hạ Lương, ngồi ở bên giường nhìn cậu.

Ánh sáng bên trong phòng cũng coi như sáng sủa, nhưng Hạ Lâm không có cách nào nhìn rõ mọi vật, khối u đã chèn ép thần kinh thị giác của cậu, khiến cho hình ảnh Hạ Lương trở thành một đường nét mơ hồ.

"Anh," Cậu yếu ớt đưa tay ra, "Đừng tức giận, được không?"
Hạ Lương không có cách nào ngoài nắm lấy tay cậu: "Sao nhà họ Hạ lại sinh ra một người lạnh lẽo như em vậy, hai anh em mình nên đổi tên cho nhau thôi*."
* Từ Lương (凉) trong tên Hạ Lương là lạnh.


Hạ Lâm biết anh đang giận việc mình giấu giếm bệnh tình, hoà nhã nói: "Không phải em đã trở về rồi sao."
"Em nghĩ rằng anh chỉ để ý chuyện này thôi sao?" Hạ Lương nói, "Từ nhỏ đến giờ, anh tự hỏi mình với tư cách là anh trai, anh đối xử với em rất tốt, lúc đầu bố đuổi em ra ngoài, anh không ngăn được, là vì thế lực của anh ở nhà họ Hạ chưa đủ mạnh, sau đó bố bị bệnh qua đời, anh thừa kế gia sản, ngay lập tức tìm em về, nhưng em lại muốn sống một cuộc sống khó khăn khổ cực với thằng mất dạy Tống Diên, không muốn trở về nhà.

Nay bệnh của em đã thành như vậy, lại còn muốn lừa anh, rốt cuộc em còn coi anh là anh trai nữa không?"
Hạ Lâm cười giải thích: "Anh à, anh cũng không thể đổ oan cho em thế được, nếu em không coi anh là anh trai, cũng sẽ không vội vã chuyển toàn bộ cổ phần cho anh đâu..."
"Em nghĩ là anh cần chút cổ phần kia trong tay em thế à?" Hạ Lương không tự chủ mà cao giọng, "Nếu em có thể sống khoẻ mạnh, anh nguyện không bao giờ cần đến nó."
"Anh..." Hạ Lâm cầm tay Hạ Lương, có chút nũng nịu.

Hạ Lương hít sâu một hơi, dời đề tài: "Anh đã giúp em liên lạc với bệnh viện rồi, bệnh viện trong nước không trị được, chúng ta ra nước ngoài."
"Anh, em không muốn bị giày vò nữa." Hạ Lâm biết Hạ Lương sẽ không buông xuôi, "Phẫu thuật nguy hiểm, trước đây em đã biết rồi, vì biết nên em mới lựa chọn buông tay.

Em chỉ muốn yên lặng đi hết những ngày còn lại, không muốn chết ở trên bàn mổ lạnh lẽo."
Hạ Lương còn muốn khuyên răn nữa, Chu Sóc đi tới nói: "Đại thiếu gia, Tống thiếu gia tới."
Tống thiếu gia trong miệng hắn, dĩ nhiên là chỉ Tống Diên.

Hạ Lương hỏi Hạ Lâm: "Có muốn gặp không?"
Hạ Lâm lắc đầu một cái.

Chu Sóc lại nói: "Tống thiếu gia nói nếu nhị thiếu gia không muốn gặp hắn, hắn sẽ đứng chờ ngoài cửa, đến khi nhị thiếu gia chịu gặp hắn mới thôi."
Hạ Lâm cười khổ, Tống Diên động phải dây thần kinh nào thế, lại lấy những thủ đoạn mà trước kia theo đuổi Dư Lạc Đồng áp lên cậu, cậu có nên sủng thụ nhược kinh* một chút không?
* sủng thụ nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

"Hay là gặp một chút đi." Hạ Lương lần đầu tiên đứng ra làm người hoà giải.

Hạ Lâm không nói gì nữa.

Hạ Lương đứng dậy, nháy mắt với Chu Sóc, hai người một người trước một người sau đi ra cửa.


Tống Diên đứng ở phòng khách dưới tầng, râu trên mặt không biết đã mấy ngày không cạo, cả người nhìn vô cùng sa sút.

Hạ Lương xuống tầng, nói với Tống Diên: "Cậu lên tầng đi."
Trong lòng Tống Diên vui sướng, đang muốn bước đi, Hạ Lâm lại níu hắn lại, thấp giọng nói: "Hiện tại Tiểu Lâm đã không còn thiết tha với cuộc sống này nữa, tôi cho phép cậu đi vào gặp em ấy, với hi vọng là cậu có thể kích thích bản năng ham sống của em ấy, vậy nên, tốt nhất cậu nên làm gì đó khiến cho người ta vừa lòng đi."
"Em sẽ làm." Tống Diên gật đầu một cái, sải bước chạy lên tầng.

Thị giác của Hạ Lâm thoái hoá rất nhanh, cho tới lúc Tống Diên đẩy cửa đi vào, cậu chỉ còn lờ mờ nhìn thấy đường nét màu đen.

Nhưng cậu biết, đó là Tống Diên, là bóng dáng mà cậu không thể quen thuộc hơn.

"Hạ Lâm." Tống Diên ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay Hạ Lâm.

Hạ Lâm theo bản năng rút tay trở về.

Lúc này Tống Diên mới phát hiện, mu bàn tay của Hạ Lâm vẫn còn truyền nước, mấy ngày không gặp, cậu đã gầy đi rất nhiều, mặt trắng bệch như tờ giấy, đã sớm không còn là Hạ Lâm mà mình quen.

Hạ Lâm không nói gì, tầm nhìn tời rạc, như đang nhìn hắn, hoặc như đang không nhìn hắn.

Tống Diên không quen với Hạ Lâm như vậy, lúc này nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, đắn đo một lúc mới nói: "Hạ Lâm, anh biết em đang giận anh, nhưng em không nên hành hạ bản thân mình như thế, anh Lương nói em không chịu phối hợp chữa trị.


Anh đảm bảo với em, chỉ cần em chữa khỏi bệnh, anh sẽ đưa em đến Hà Lan, hay Pháp cũng được, chúng ta đăng kí kết hôn ở đó, trở thành bạn đời, được không?"
Ánh mắt Hạ Lâm cuối cùng cũng nhìn rõ hơn một chút: "Kết hôn?"
"Đúng," Tống Diên vội vàng nói, "Nghe nói Hà Lan còn cho phép nhận con nuôi, em thích con trai hay con gái? Hay là chúng ta nuôi cả hai đi, một đứa theo họ của em, một đứa theo họ của anh."
Ánh mắt Hạ Lâm nhìn hắn dần dần trở nên lạnh như băng, giọng nói vô cùng yếu ớt."
"Anh đây." Tống Diên cúi xuống.

Người sáp đến gần một chút.

"Mười năm trước, lúc anh tỏ tình với Dư Lạc Đồng, anh cũng nói những lời này,...đúng đến từng chữ, không hơn không kém."
Thân hình Tống Diên cứng đờ.

Giọng nói Hạ Lâm lộ ra một chút giễu cợt: "Có lẽ đã lâu rồi, anh không còn nhớ nữa, nhưng lúc ấy em ở bên cạnh tiếp thêm sức mạnh cho anh, em vẫn nhớ rõ ràng."
"Tống Diên, trong lòng anh, em vĩnh viễn chỉ là người thay thế cho Dư Lạc Đồng thôi, đúng không?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK