• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mấy ngày sau, tần số Tống Diên gọi điện đến quấy rầy Hạ Lâm ít hơn thấy rõ, Hạ Lâm đoán là phần lớn thời gian hắn dành để cầm điện thoại ngắm ảnh Dư Lạc Đồng.

Mà lớp học thêm của Hạ Lâm cuối cùng cũng kết thúc trước thời gian nhập học, cậu và Chu Sóc trở lại thành phố B.

Sáng sớm ngày nhập học đầu tiên, Tống Diên như thường ngày đạp chiếc xe đạp leo núi phong cách của mình phóng tới cửa nhà Hạ Lâm, lớn tiếng gọi Hạ Lâm.

Chỉ một lát sau, quản gia nhà họ Hạ đi ra nói với hắn: "Nửa giờ trước nhị thiếu gia nhà chúng tôi đã rời nhà cùng Chu Sóc rồi, cậu ấy không nói cho cậu sao?"
Tống Diên ngạc nhiên: "Cậu ấy nói với cháu lúc nào?"
Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên có một tin nhắn nằm yên lặng trong hộp thư.

"! Đm cậu, gửi tin nhắn để đuổi tôi á? Sáng tôi bận muốn chết làm sao có thì giờ để tin nhắn chứ!"
Tống Diên vừa đi vừa mắng.


Đến lớp, mấy phút nữa là đến giờ đọc sớm, lúc này Hạ Lâm đã ngồi ở chỗ của mình, đang nghiêm túc cúi đầu viết từ đơn tiếng Anh.

Tống Diên buồn bực, đi tới trước mặt cậu, ném balo bụp một cái lên bàn học của cậu: "Hạ Lâm, cậu làm vậy là có ý gì?"
Tiếng động lớn đến mức bạn học xung quanh bị doạ sợ.

Vì hai người này trong lớp được gọi là đôi bạn thân như hình với bóng dính nhau không rời, tình cảm gắn bó như keo sơn, cho tới giờ chưa có chuyện gì mà phải trở mặt với nhau, cho nên Tống Diên gầm thét, khiến cho cả lớp đang ầm ĩ yên tĩnh trong nháy mắt, mọi người đều đang đoán mò, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Tống Diên trở mặt với Hạ Lâm trước mặt mọi người.

Chỗ ngồi của Chu Sóc ngay bên cạnh Hạ Lâm, ở giữa là một con đường, lúc Tống Diên nổi giận đùng đùng tiến vào, hắn đã dự cảm được chuyện không ổn, khi thấy Tống Diên ném balo, cả người cậu nhảy lên, chuẩn bị ngộ nhỡ hai người đánh nhau, hắn có thể ngăn kịp.

Nhưng mà không xảy ra mâu thuẫn đánh nhau như trong dự đoán, vì Hạ Lâm rất bình tĩnh, hoặc là nói, cậu đã sớm nghĩ đến chuyện tiếp nhận sự cơn thịnh nộ của Tống Diên.

Chỉ thấy cậu ung dung thong thả viết nốt từ tiếng anh cuối cùng, mới ngẩng đầu lên nhìn Tống Diên: "Cái gì có ý gì?"
"Đừng giả ngu nữa, sao sáng nay cậu không đợi tôi đi học?"
"Tôi phải đến trước khi giờ đọc sớm bắt đầu để học thuộc 50 từ tiếng Anh.

" Hạ Lâm vừa nói, vừa cho Tống Diên nhìn vở viết chằng chịt từ tiếng Anh của mình, "Nếu như tôi đợi cậu, tôi không kịp hoàn thành bài học -- hay là nói, cậu hi vọng tôi đến trước nửa tiếng kéo cậu từ trong chăn ra, để đi học cùng nhau?"
"Ê! " Tống Diên nhất thời có chút khí hư*, ngày đông này, bắt hắn dậy sớm nửa tiếng, như muốn lấy mạng hắn vậy.

* Khí hư: Khí kém, thường xuất hiện các triệu chứng như: thở ngắn hơi, tiếng nói nhỏ yếu, ngại nói, tay chân rã rời, cử động mệt mỏi.


"Vậy cậu cũng đừng có mà chỉ nhắn cho tôi mỗi một tin nhắn như vậy, về sau có chuyện như hôm nay, cậu phải gọi điện trước cho tôi.

"
"Không cần đâu," Hạ Lâm nhàn nhạt nói, "Sau này ngày nào tôi cũng sẽ đi học sớm nửa tiếng, mà cậu không có cách nào dậy sớm, vậy chúng ta đi học theo thời gian của mình đi, không nhất định cứ phải đi cùng nhau.

"
Tống Diên không lên tiếng, chỉ trợn mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Lâm, hồi lâu mới nhả ra một câu: "Hạ Lâm, cậu nhất quyết phải như vậy sao?"
"Sao nào?"
"Trong lòng cậu cũng hiểu rõ mà! Từ khi tôi từ Úc trở về, cậu trở nên kì quái, nếu cậu có bất mãn gì với tôi thì cậu cứ nói thẳng ra đi!"
Hạ Lâm yên lặng chốc lát, bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Tống Diên: "Tôi nhớ là cậu có nói, không cần biết là tôi muốn làm gì, cậu cũng sẽ ủng hộ tôi, phải không?"
Đương nhiên là Tống Diên nhớ, nhưng lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Hạ Lâm tiếp tục nói: "Thật ra thì tôi không cần cậu làm cái gì cho tôi cả, dù sao thì thi đại học cũng là chuyện riêng của tôi, cậu cũng không giúp được, nhưng, tôi hi vọng cậu không nên quấy rầy cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi mà tôi đã vạch ra, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tiến độ học tập của tôi.

"

Nói đến mức này, ý tứ hai bên đã vô cùng rõ ràng.

Hạ Lâm hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn tâm lý Tống Diên sẽ cắt đứt quan hệ với cậu.

Ngực Tống Diên phập phồng trong chốc lát, đột nhiên vỗ bàn bộp một cái: "Cậu không nói sớm, chỉ là dậy sớm nửa tiếng thôi đúng không, cậu làm được sao tôi không làm được.

Cứ quyết như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai, tôi cũng đến rủ cậu sớm hơn nửa tiếng, đến lúc đó không cho phép cậu đi trước không đợi tôi!"
Hạ Lâm có chút sững sờ, bọn họ quyết định như vậy lúc nào?
Cậu không tin Tống Diên không hiểu lời cậu nói, nhưng Tống Diên lại luôn giả ngu, làm trái lại ý của cậu, cậu nhất thời cũng không nghĩ được cách nào có thể đối phó nữa.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK