Thường bình công chúa xuất gia ở Tĩnh An Tự, nghe nói Tống Vãn Vãn cũn sắp đến, gõ trống khua chiêng chạy đến cửa đón.
Người mặc long bào hoàng đế, cố ý ra khỏi cung tiễn người. Ông nhìn Tống Vãn Vãn đẩy xe đi vào, cuối cùng không nhịn được rơi lệ.
Muôn vàn lưu luyến cuối cùng cũng không thể giữ lại.
Trước khi đi, hắn dừng chân, lớn tiếng gọi Niệm Huy.
Bóng lưng kia dịu dàng quyết tuyệt cứ như không nghe thấy, thật sự là không nghe thấy, trước mặt ông đi xa dần.
Không quay đầu lại nữa.
Cả cuộc đời này của nàng, dù sao cũng nên có một lần sống vì mình.
Mấy năm này, tính tình hoạt bát của công chúa Thường Bình không hề bị mài mòn chút nào.
Nàng ta kéo tay Tống Vãn Vãn, nhắc đến đủ chuyện, cuối cùng như là nhớ đến chuyện gì đó, chớp chớp mắt với nàng: "Trước đó ta gửi thư cho muội, muội đã đọc chưa? Trong chùa này có một cao tăng, pháp hiệu Dung Chân, vẻ ngoài cực kỳ tuấn mỹ văn nhã."
Tống Vãn Vãn bất đắc dĩ cười cười, chỉ nghe được loáng thoáng, không quá rõ ràng.
Nàng vẫn đang dự định chuyện khác, nàng đã đồng ý với phụ hoàng là không cạo tóc, bây giờ nếu lén cạo thì không biết ông có không vui không…
Tống Vãn Vãn được Thường Bình đẩy đi, đi tới sau núi, đưa mắt nhìn thoáng qua cây xanh bên cạnh, trên bậc thang còn có một tăng nhân đang đứng.
Màu da trắng nõn, đôi mắt đen dịu dàng, khóe mắt hơi nhíu nhìn về phía trước, ngũ quan tuấn nhã hiếm thấy, có vẻ như đang nghiêm túc nhìn nàng.
Cách màn mưa lất phất, Tống Vãn Vãn không thấy rõ lắm.
Thường Bình vui cười: "Dung Chân đại sư, người biết không? Hôm nay trong cung có một muội muội đến."
Người nọ phẩy áo cà sa, hơi thi lễ, chậm rãi đi ra.
Thường Bình bĩu môi: "Không thú vị."
Tống Vãn Vãn không để ý đến chuyện này.
Trường Bình đi rồi, nàng chuẩn bị xong chỗ ở, nhận ra đã quên lấy áo tu.
Tống Vãn Vãn đẩy xe lăn ra ngoài, mưa bụi không ngừng làm ướt tóc nàng, nàng nhìn xung quanh một vòng muốn tìm ai đó, chỉ thấy Dung Chân đang ở rất xa, đang đi vào chùa.
Đại khái là một cao tăng, Tống Vãn Vãn quyết định đòi áo tu từ hắn.
Nàng dùng sức đẩy xe, dùng sức ho khan một cái.
Tăng nhân kia hơi nghiêng đầu nhìn xem.
Mặt mày ôn hòa, khí chất thản nhiên.
Không giống với một tăng nhân, trái lại giống một quân tử dịu dàng.
Hắn xoay người đi đến, đến gần, đứng ở cách Tống Vãn Vãn ba bước, ấm áp nói: "Thí chủ cần áo tu sao?"
Tống Vãn Vãn không nghe rõ, ánh mắt nghi ngờ.
Dung Chân dịu dàng nói: "Ngày mưa tháng giêng, thí chủ chú ý sức khỏe, đừng để nhiễm phong hàn."
Lần này Tống Vãn Vãn nghe rõ ràng, cảm thấy hắn ôn hòa lễ độ, trên người còn có khí chất dịu dàng, không khỏi nở nụ cười: "Ngươi... biết ta?"
Dung Chân đi đến đẩy xe đưa nàng về nơi ở, vẫn duy trì vẻ xa cách.
"Công chúa Niệm Huy, quang diễm quần phương, triều ta ai mà không biết."
Không ngờ đến tăng nhân ở Tĩnh An tự còn dễ ở chung hơn tưởng tượng.
Tống Vãn Vãn không lên tiếng nữa, chỉ là nụ cười chứa vài phần cô đơn.
Đã từng quang diễm quần phương thế nào đi nữa, có liên quan gì đến nàng hôm nay đâu.
Đời này của nàng đã sớm bị hủy rồi.
Tống Vãn Vãn được Dung Chân đưa về chỗ ở.
Trước khi đi Dung Chân để lại một cây sáo nhỏ, trên đó có tờ giấy nhỏ.
Tống Vãn Vãn mở ra xem, nhận ra trên đó viết cách dùng sáo nhỏ, chỉ cần nàng thổi một cái thì trong chùa sẽ có ni cô đến hầu hạ nàng.
Sửng sốt một lát.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, đặt cây sáo vào trong ngăn kéo.
Vốn nàng muốn sống cuộc đời của mình, sao còn nhắc đến chuyện có người chăm sóc?
Cuộc sống ở Tĩnh An Tự cực kỳ nhàn nhã.
Rừng trúc, chim hót, thiền hương, gõ mõ điểm canh.
Áo tu sớm được đưa đến.
Thấy mình cũng đến gần được hai tháng, Thường Bình cũng đã sớm chán nàng, Tống Vãn Vãn đẩy xe lăn ra khỏi chỗ ở.
Ra ngoài đi dạo cũng tốt.
Cảnh sắc trên núi chắc chắn là cực đẹp, hơn nữa mấy ngày gần đây thời tiết đã ấm lại, Tống Vãn Vãn vừa đi vừa ngắm cảnh, không biết từ bao giờ đã đến bên vách đá.
Phía trước không có đường, phải quay về.
Tống Vãn Vãn nghĩ vậy, nhưng thân thể lại không phối hợp. Nàng đẩy xe đẩy đến bên vách đá, nhìn về cảnh sắc xa xa bên dưới.
Cuối tầm mắt có một con đường nhỏ ẩn trong rừn rậm.
Giữa giờ cơm, có khói bếp lượn lờ, có chút không khí cuộc sống.
Là điều trước đây nàng chưa từng thấy.
Tống Vãn Vãn nhìn đến mê say.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, đợi lúc Tống Vãn Vãn có thể nghe thấy thì người đó đã ở rất gần. Nàng tưởng có người muốn đến hại nàng, nàng chớp mắt cuống quít, lại từ bỏ giãy dụa.
Cứ ngã xuống như thế có vẻ cũng rất tốt.
Kết quả người nọ nắm chặt lấy lưng ghế dựa của nàng, đẩy nàng quay lại, giọng nói lạnh lùng: "Công chúa có gì luẩn quẩn cũng đừng tự sát ở Tĩnh An Tự của chúng ta."
Dung Chân mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói những lời lo lắng ra khỏi miệng.
Tống Vãn Vãn vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy cao tăng mỹ mạo đứng ở sau lưng nàng, tâm trạng hơi không vui.
Lẽ nào hắn tưởng mình…
Tống Vãn Vãn ngẩn ra chốc lát, bỗng bật cười, đôi mắt đen cong thành hình lưỡi liềm: "Ta chỉ... đến ngắm cảnh thôi."
Dung Chân mới ý thức được hắn đã hiểu lầm.
Hắn rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn đỉnh đầu nàng.
Tống Vãn Vãn cảm thấy buồn cười, tâm trạng cũng vui vẻ sáng láng, cười cho hắn bậc thang: "Làm phiền ngươi... đưa ta về."
Dung Chân đẩy nàng về.
Tống Vãn Vãn không nhìn thấy vẻ mặt phía sau lưng, muốn nói chút gì đó để không khí trở lại bình thường, bèn chủ động nói: "Sao đại sư lại chọn xuất gia?"
Người sau lưng nàng không trả lời, còn chậm rãi hỏi ngược lại: "Tai của ngươi và chứng câm... như thế nào rồi?"
Tống Vãn Vãn chớp mắt một cái, cười nói: "Hắn... chữa khỏi chứng câm của ta."
Ngày ngày Tô Hoán nấu canh nhuận giọng cho nàng, dốc lòng chăm sóc, nếu như không nói quá nhiều, cơ bản nàng vẫn có thể trao đổi bình thường.
Tiếng nổ hôm đó đã làm lỗ tai nàng chấn động ù đặc. Phụ hoàng giận dữ không để ý đến sự phản đối của quần thần, cố ý dùng số tiền lớn tìm đại phu cao minh chữa trị cho nàng.
Dù sao kết quả cũng không tệ.
Lúc này hai người ở khoảng cách gần, nàng vẫn có thể nghe một chút.
Người đằng sau không lên tiếng nữa.
Tống Vãn Vãn nói sang chuyện khác: "Dung Chân đại sư, vì sao lại xuất gia làm tăng chứ?"
Bước chân hắn dừng lại, nhắm mắt.
Tống Vãn Vãn nghi ngờ, cho rằng mình đã chạm vào kiêng kỵ của hắn, đang định nói xin lỗi, đã thấy phía trước có một người đứng.
Hóa ra đã về đến chỗ ở, trên bậc thang, công chúa Thường Bình ngơ ngác nhìn họ.
Tống Vãn Vãn sợ nàng ta hiểu lầm, vội định giải thích, ai biết đâu Thường Bình bỗng vọt sang đây, mập mờ lườm hai người họ, cực kỳ hưng phấn: "Vãn Vãn, ta còn tưởng muội đã thực sự hiểu thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo rồi, không ngờ rằng Dung Chân đại sư mới đi ra ngoài du lãm mấy tháng, bây giờ sau khi quay về đã có thể khom lưng vì ngươi, vậy thật quá tốt."
Bàn tay Dung Chân siết lại thành nắm đấm.
Tống Vãn Vãn bỗng mở to hai mắt, phản ứng đầu tiên không phải ngượng ngùng mà là chống cự muốn tránh: "Không có."
Thường Bình ý thức được mình nói sai, le lưỡi chạy đi.
Tống Vãn Vãn trầm mặc.
Dung Chân giật giật môi, cuối cùng đưa Tống Vãn Vãn quay về, cũng không nói gì, chậm rãi rời đi.
Tống Vãn Vãn nhìn tăng nhân mặc áo cà sa một mình rời đi, cười nhạt một tiếng.
Nhã nhặn, lịch sự tao nhã liêm khiết.
Tăng nhân như vậy tấm lòng hờ hững không gợn sóng, công chúa Thường Bình ràng buộc hắn với hồng trần, không chừng đã chọc giận người ta.
Cũng chỉ là nói chuyện vài câu, Thường Bình cũng thật là lạ.
Huống chi…
Lòng của nàng, đã chết.