Hắn trầm ngâm nhìn ta, ánh mắt dịu dàng.
Ta nhận lấy, nhẹ nhàng ngửi mùi hương thảo dược trong túi gấm.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng, giúp ta mở túi gấm ra, quơ quơ, lại cột lại nói: "Vãn Vãn phải mang theo thứ ta tặng bên người, biết không?"
Ta gật đầu thuận theo, để mặc hắn buộc túi thơm vào bên hông của ta.
Xe ngựa dừng lại, hắn dìu ta vào trong phòng ngủ, ta ôm lấy hông hắn, làm nũng: "Vẽ một chút."
Tô Hoán kinh ngạc nhìn về phía ta.
Ta nắm lấy tay áo của hắn: "Thư phòng, vẽ một chút."
Trước đây ta chẳng bao giờ yêu cầu gì hắn, hắn thoáng ngạc nhiên sau đó lập tức nở nụ cười: "Vãn Vãn muốn ta vẽ cho nàng một bức họa?"
Tô Hoán dù gì cũng là tài tử nổi danh, thi họa tất nhiên là không cần phải nói.
Ta chớp mắt, gật đầu.
Hắn làm như là không chịu nổi sự nhõng nhẽo đòi hỏi của ta, mỉm cười đồng ý, đẩy ta vào thư phòng: "Dùng màu vẽ tranh rất mất thời gian, đến khi mặt trời lặn mới hoàn thành, Vãn Vãn đợi nổi không?"
Ta vô cùng ngoan ngoãn gật đầu. Chờ nổi, chờ nổi.
Tô Hoán mở tờ giấy tuyên thành, mài mực, nâng bút.
Chỉ sợ hắn không biết rằng túi thơm màu vàng kia lúc này đã lặng lẽ treo ở chính thắt lưng của hắn.
Túi thơm không biết có vấn đề hay không này bị ta âm thầm không tiếng động đổi chỗ.
Phò mã ơi phò mã, thật ra ta rất thích rất thích chàng.
Phò mã ơi phò mã, thật ra chuyện nhiều lần thăm dò không phải là ý của ta.
Ta cẩn thận miêu tả đường nét gương mặt hắn trong lòng. Chỉ có lúc hắn không chú ý như vậy, ta mới dám lén lút, không để ý đến lý trí mà thả lỏng suy nghĩ mềm mại của mình.
Hắn như ánh trăng trong suốt, lặng yên tỏa sáng trong lòng ta, chiếu rọi cuộc sống không có ánh mặt trời của ta. Ta nhịn không được siết hai tay lại, sợ hãi ánh sáng này sẽ nhanh chóng bị cuốn mất.
Ta chỉ mong cứ lâu thêm một chút, lâu thêm một chút.
Tốt nhất là muộn muộn, lâu lâu.
Thời gian từng phút trôi qua, sắc mặt Tô Hoán bắt đầu không thích hợp.
Hơi thở hắn dần trở nên nặng nề, tai ửng hồng, ánh mắt u ám, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Cuối cùng hắn gác bút lại.
Ta nắm chặt xe đẩy.
Tô Hoán bỗng chốc nhìn về phía ta, đáy mắt bắt đầu xuất hiện bão lớn, hắn thở phì phò, cắn răng hỏi: "Túi thơm... ở đâu?"
Ta chỉ bình tĩnh nhìn vào thắt lưng hắn.
Đúng là lấy cớ là hương an thần, cho ta sử dụng hương kích tình, thật là phò mã tốt của ta.
Nếu thảo dược có thể kích tình mà thần không biết quỷ không hay, vậy có phải là có thể dùng vào chuyện khác không? Chuyện này quả thực thật đáng sợ.
Tô Hoán bỗng cởi áo ngoài, túi thơm cũng kéo theo bị vứt trên mặt đất. Hắn đi nhanh về phía ta, ta lui lại, bị hắn nắm lấy hai cánh tay không thể nhúc nhích.
Ta đau nhức kêu thành tiếng.
Hắn chống đỡ trước người ta, đôi mắt quan sát ta, đôi mắt sáng như mỹ ngọc ngập tràn bóng tối. Xâm lược, dục vọng cuối cùng cũng đã vạch trần vẻ ngoài nho nhã của hắn.
Như đêm tối cuối cùng cũng xé rách lớp mặt nạ ban ngày, thú dữ cuối cùng cũng để lộ nanh.
Cả người ta tràn ngập cảnh giác.
Tô Hoán bị dáng vẻ này của ta thỏa mãn, lại cong môi cười, giọng nói khàn khàn: "Đã quên nàng là công chúa thông minh... Thật sự không ngoan."
Ta mím môi không lên tiếng.
Tô Hoán mất kiên nhẫn, hắn thuận tay mò lấy ta, nhân lúc ta bị bất ngờ, đặt ta lên giường nhỏ, cúi đầu mạnh bạo hôn tới.
Ta kinh hoàng tách tay hắn ra, Tô Hoán hôn hụt, ánh mắt càng u ám hơn, hơi thở cũng không đều.
Hắn tóm lấy tay ta, siết chặt, dùng răng cắn xé vạt áo ta.
Là đang muốn... chiếm đoạt ta!
Ta mạnh mẽ giằng co, nghiêm khắc nhìn hắn chằm chằm: "Buông... buông!"
Trái lại động tác cởi y phục của Tô Hoán lại càng nhanh, trở nên lỗ mãng tàn bạo. Từng tế bào trong lòng ta nhói đau, lúc lý trí vấn còn, chất vấn hắn: "Ngươi... xúc phạm ta!"
Hắn sững lại, đôi mắt chăm chú nhìn ta, như bị chọc trúng huyệt đau nhức.
Yên lặng một lúc lâu, ánh mắt hắn dần trở nên tỉnh táo, còn có vài phần mê man, chậm rãi nói: "Ta... không có."
Ta thấy hắn bớt dùng sức, nhân cơ hội đẩy hắn ra, hắn không kịp đề phòng bị ta đẩy ngã sang một bên.
Ta nhanh chóng xuống giường, đỡ bàn đi về phía xe đẩy.
Một xấp thư viết tay trên bàn bị ta không cẩn thận làm vương vãi, bay tán loạn trên mặt đất, bay đến trước chân ta.
Ta cúi đầu nhìn.
Là thư Tô Hoán ghi lại tâm trạng và hoạt động của mình.
Chữ viết của hắn khá đẹp, liếc mắt qua là ta có thể hiểu đại khái.
Ta đột nhiên không vội đi, đứng ở đó xem xong nội dung.
Chỉ là trong đó nhiều lần xuất hiện cùng một cái tên, bao gồm cả chữ ký phía cuối thư.
Đây là thư viết cho cô gái đã chết ba năm, tính cả năm nay là bốn năm, nàng cũng không nhận được.
Không đúng, nàng kiêu ngạo không bán mình như vậy, cũng sẽ không thích thư từ như thế.
Tô Hoán, thân ở nơi dơ bẩn, lòng lại như mặt trời chói trang.
Tô Hoán hướng đến lâu dài, vui vẻ nghe hát.
Tô Hoán, thích gọi điệp từ nhũ danh của nàng.
Trái tim ta đau đớn rõ ràng, hết lần này đến lần khác nhắc nhở ta rằng mặt trời kéo ta ra khỏi vực sâu kia thật ra chói chang nhưng lại dơ bẩn.
Nhưng cuối cùng ta cũng hiểu rõ hiện thực này, như trút được gánh nặng.
Hóa ra là Tràng Thanh, không phải Trường Sinh.
Hóa ra là Vãn Vãn, không phải Vãn Vãn.
(*) Ý là Vãn Vãn là lặp chữ Vãn trong tên Vãn Vân, không phải là Vãn Vãn trong tên của công chúa.
…
Tầm mắt của ta từng bước bị nước mắt che mờ, nhưng ta hiểu rõ ta phải làm gì.
Ta ngồi trên xe đẩy, đẩy từng chút một ra cửa, lúc rời đi còn quay đầu nhìn lại.
Cho dù là lúc lâm vào hoàn cảnh vạch mặt như vậy, hắn vẫn không hề hoang mang, từ tốn bắt đầu cài lại nút áo.
Thấy ta quay đầu lại, thậm chí hắn còn cười cười với ta, đôi mắt sáng láng, mây che đi sương mờ.
Hệt như lúc mới gặp vậy, trời quang trăng sáng, nhật nguyệt đồng huy.
Hay cho một công tử mỹ ngọc sáng láng.
Chua xót trong lòng đến muộn mạnh mẽ cuốn lấy ta, nước mắt ta cuối cùng cũng rơi xuống.
Ta từng rất chờ mong hắn.
Nhưng mà thế gian này những chuyện không như ý hết tám chín phần. Con đường sau này, hẳn là ta phải tự dựa vào mình.
Ta lau nước mắt, chậm rãi nở nụ cười.
Phò mã của ta vẫn là một người vô cùng dịu dàng.
Chỉ là trong mắt hắn, không có ta mà thôi.