Ta muốn biết rốt cuộc tại sao Tô Hoán lại chập chạp không chạm vào ta.
Hắn chăm sóc ta vô cùng tốt, nấu canh nhuận giọng cho ta, xoa bóp dầu gối cho ta, dìu ta bước đi. Hắn cẩn thận chăm sóc phủ công chúa, chăm sóc ta, một bước không rời.
Hắn cổ vũ ta nói, nàng phải một lần nữa đứng lên, nàng phải lấy lại tiếng nói lần nữa.
Hắn còn mua cho ta váy đỏ để ta mặc cho hắn nhìn. Hắn yêu thích ta mặc đồ màu đỏ, hắn nói Vãn Vãn mặc váy áo đỏ là đẹp nhất.
Ta vẫn chưa kịp tinh tế hỏi về chuyện tư mật cùng phòng này, hắn đã đưa ta một cây đàn tỳ bà, một cây trâm ngọc lan.
Sau khi suy tư nhiều ngày, ta quyết định đi tìm dì Lan, hỏi dì Lan có dịch từ khúc Úy Châu cổ địa không, ta muốn học đàn tỳ bà để đàn cho Tô Hoán nghe.
Tô Hoán sờ sờ cây trâm ngọc lan mà ta đeo, cười nói: "Gần đây nàng hay nằm mơ, ta chỉ sợ nàng lại nhớ lại người cũ, trong lòng bi thương nên đã mời dì Lan về Úy Châu rồi."
Tính cách ta đã bị hắn quen cưng chiều thành khó chiều, bèn gạt tay hắn ra, cười trêu ghẹo: "Trường Sinh... độc đoán."
Đáy mắt Tô Hoán đầy sung sướng: "Tính cách Vãn Vãn phải mạnh mẽ lên chút."
Nói xong ánh mắt hắn nhìn vào vạt áo ta, đưa tay mở ra.
Ta hoảng sợ vội vàng che xiêm y, e lệ không biết nên nhìn đi đâu.
Tô Hoán mặc lại y phục cho ta, rút lại nụ cười, thản nhiên nói: "Về sau không cho nàng được phép để mặc cho ta bám lấy như vậy, hiểu không?"
Ta ngạc nhiên: "Sao?"
Phò mã bám lấy ta... thật ra cũng không phải không được.
Tô Hoán thở dài: "Nàng cần phải là một người có tính cách kiêu ngạo mạnh mẽ."
Hắn vẫn không thích tính cách ta quá yếu mềm. Ta cảm thấy hắn đang cố gắng giúp ta quay lại dáng vẻ của chính ta.
Trong lòng ta mềm nhũn, tiến đến hôn chuồn chuồn nước lên mặt hắn, nhanh chóng tránh đi.
Bên ngoài màn đêm đã buông xuống, như là đôi mắt đang ngày càng trầm xuống của hắn.
Yết hầu của Tô Hoán cuồn cuộn hai cáu, đứng dậy ôm ta đến bên giường, cúi đầu nhìn ta, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra.
Ta không tự chủ được hỏi: "Chàng, yêu ta ở... điểm nào?"
Tô Hoán nằm ở bên cạnh sườn ta, vô cùng chậm chạp nói: "Thân ở chốn dơ bẩn, lòng lại như mặt trời chói chang."
Ta và hắn nhỏ giọng mềm mỏng nói chuyện một lúc lâu, âm thầm thề ta nhất định phải giỏi tỳ bà.
Tô Hoán bên cạnh ta thở đều đều, có vẻ đã ngủ, ta thấy môi hắn mấp máy, ghé ta nghe.
"Năm năm trước ta đã muốn cưới được nàng rồi, Vãn Vãn của ta."
Giọng nói trầm thấp, lộ ra vẻ thanh tỉnh lúc không có tình loạn của hắn.
Ta lặng lẽ nằm xuống, quyết định ngày mai sẽ giấu hắn lén tìm dì Lan quay lại dạy tì bà cho ta.
Ta muốn làm mặt trời chói chang cả đời của Trường Sinh.
Sau đó nói cho hắn biết, chàng cũng là ánh sáng của đời ta.
Lại còn là cái nổi bật nhất.
Ta lặng lẽ gửi thư cho dì Lan.
Thời tiết đã gần đến lúc rét đậm rồi, qua một đêm tuyết rơi, hàn mai đầu cành nở rộ, mai đỏ và tuyết trắng cùng quấn lấy nhau, đều rất đáng yêu.
Năm mới đến, Tô Hoán là phò mã không thể thiếu việc xã giao, hắn bận bịu, ta bỗng lại trộm rảnh rỗi, có thể một mình đi vào vườn dạo một chút.
Ta ngồi dưới tán cây trong vườn, đưa tay hứng tuyết lã chã rơi, hơi ngẩn ra.
Cái lạnh từ da thịt thấm vào xương.
Phụ hoàng không thể dễ dàng ra khỏi cung, bèn đưa tin đến cho ta, bảo ta phải sống thật tốt gì gì đó.
Ông nói lúc đó mặc dù nhà họ Tô chịu ảnh hưởng của việc hoàng thất tranh giành quyền lực rửa sạch, bị vạ lây, nhưng mà sau đó ông cũng đã từng âm thầm giúp đỡ nhà họ Tô, cũng đề bạt con trai trưởng nhà họ Tô làm quan trạng nguyên, tỏ vẻ tán thưởng.
Tô Hoán không phải là người không biết cảm ơn, nhất định hắn có thể chăm sóc tốt cho ta.
Sau đó chính là vài chuyện vặt khác, ví dụ như là công chúa Thường Bình xuất gia ở Tĩnh An Tự, hôm nay sai người đến tặng quà cưới cho ta, còn lải nhải bảo ta đi thăm nàng, Tĩnh An Tự có một cao tăng cực kỳ tuấn mỹ…
Ta lấy lại tinh thần, nhìn hoa mai đỏ trên cành, than vãn mình không thể nào gần gũi thưởng thức.
Một lồng ngực ấm áp dán vào phía sau lưng ta, bàn tay trắng toát của Tô Hoán lướt qua đỉnh đầu ta, hái một đóa mai tới đưa cho ta.
Ta không nhận lấy cành mai đỏ, nghiêng đầu nhìn thấy Tô Hoán gật đầu nhìn ta, cười nói: "Không... không được hái."
Những thứ xinh đẹp hẳn nên âm thầm nở rộ, không nên bị phá hủy.
"Vãn Vãn không vui sao?" Hắn cười nhạt một tiếng, lòng bàn tay khẽ vuốt, cánh hoa mềm mại bị nghiền nát, buồn bã rơi xuống khỏi tay hắn: "Mấy cây mai vàng kia sau này đổi hết đi, sau này chỉ trồng những loại Vãn Vãn thích."
Ta hơi ngẩn ra.
Tuy người thích hàn mai không phải ta, là Vãn Vân, nhưng mà hại không đến lại phá đi, không khỏi hơi tàn nhẫn rồi.
Bàn tay ta siết thành nắm đấm: "Không cần..."
Trong lúc nói chuyện Tô Hoán đã đẩy ta vào phòng, ta không thể làm gì khác hơn là đổi chủ đề: "Trường Sinh, ta muốn... ra khỏi phủ." Ta thở dài một hơi nói: "Ra khỏi phủ xem."
Sau khi thành thân Tô Hoán không rời khỏi ta nửa bước, canh chừng cửa lớn, luôn sợ ta xảy ra biến cố gì.
Vẻ mặt hắn bình thản, ta cũng không thấy sự lạnh lùng trong mắt hắn, nhìn ra được một chút ý không tán thành của hắn.
Ta sẽ không cãi lại hắn.
Tô Hoán không ở cùng ta bao lâu đã rời khỏi phủ làm việc, còn ta lại chờ được một người khách.
Vừa mới vào nhìn, đúng là dì Lan đến.
Nàng ôm tỳ bà, gió bụi mệt mỏi, nét mặt chứa ý cười: "Ta vốn tưởng rằng trước đó công chúa không muốn gặp ta chứ."
Ta nghi ngờ nhìn về phía bà. Xin chỉ giáo?
Trong mắt bà hiện lên tâm trạng phức tạp, ta đuổi hạ nhân đi, ánh mắt bà dừng trên bộ váy đỏ của ta vài giây, lo lắng thở dài nói: "Ngày công chúa thành thân ta chỉ muốn cùng công chúa nói chuyện, đáng tiếc phò mã bảo ta nhanh chóng trở về, nên chưa kịp nói."
Ta vuốt ve đường may mịn trên váy, trong lòng bình tĩnh lạ thường.
Thật ra ta đã sớm có sự chuẩn bị, chỉ là tham luyến tình cảm ấm áp dịu dàng, trong chốc lát không muốn thức tỉnh, vậy mới vô duyên vô cớ tốn nhiều thời gian.
Đầu ngón tay của dì Lan nhẹ nhàng khẩy xuống dây tỳ bà, chậm rãi mở miệng:
"Công chúa cũng biết, Tô công tử như ánh trăng sáng hiện giờ, năm đó đã từng là khách quen của Thanh Nguyệt phường?"
Trước khi Tô Hoán quay về, ta đã để dì Lan đi.
Bà kể cho ta không ít chuyện, ví dụ như trên người Tô công tử thường có mùi thảo dược thơm ngát, ngửi cực kỳ thoải mái…
Váy đỏ trên người ta vẫn rực rỡ như cũ phủ trên ghế bát tiên, cứ như ánh mặt trời rạng rỡ chói mắt.
Rõ ràng rất nóng bỏng nhưng lại khiến người ta không nhịn được đến gần, nhận lấy hơi ấm.
Ta ôm đàn tỳ bà, không yên lòng đàn.
Thật ra ta vẫn luôn hiểu rất nhiều chuyện.
Ánh mắt như quan tâm ta thật ra là xuyên qua người ta hoài niệm về nữ nhân khác của phụ hoàng.
Ví dụ như trong ánh mắt sạch sẽ của Tô Hoán luôn như là có một lớp sương mờ.
Ví dụ như sự dịu dàng của Trường Sinh, dù không thuần túy nhưng cũng chứa sự thật lòng, nếu không... sao có thể chu đáo được như thế