Tối chủ nhật Tống Thính Nam thỉnh thoảng sẽ đi uống rượu, vì thế chị Vương cũng là tập mãi thành thói quen rồi.
"Em uống ít thôi, đến lúc đó cần chị đi đón em không?"
"Ừm..Nếu cần sẽ gọi điện cho chị."
"Đi một mình?"
"Không." Tống Thính Nam phủ nhận: "Đi cùng người khác."
"Ai?" Chị Vương cảnh giác.
"Con trai của bạn mẹ em, quen từ khi còn bé."
"À__" Mẹ Tống Thính Nam chị ta cũng biết, cả ngày sắp đặt cho em ấy các buổi gặp mặt: "Vậy em tự mình chú ý chó săn, uống rượu rồi gọi điện cho chị."
"Khi nào cũng được, nghe thấy không hả, em dù sao cũng đừng lái xe trong khi say, tổ tông của chị ơi, chị không muốn đi đồn cảnh sát kiếm em đâu, cũng không muốn lên bản tin xã hội."
Tống Thính Nam nhún nhún vai, cô là công dân tuân thủ pháp luật, chẳng qua, còn có thể gọi xe mà.
"Cũng đừng nghĩ gọi xe, bị người khác nhận ra em muốn chọc tức chị sao?"
"Uống rượu rồi bảo chị đến đón, nghe thấy không?"
...
Thời gian Từ Khanh Ngôn chờ đợi đóng phim với Tống Thính Nam cứ từng ngày từng ngày trôi qua, rất nhanh đã đến ngày hẹn.
Bởi vì Tống Thính Nam ngỏ lời bản thân không ăn quen cơm Tây nửa sống nửa chín cho lắm, Tư Khanh Ngôn liền đặt một nhà hàng món ăn Trung Quốc tương đối riêng tư.
Vốn Tống Thính Nam còn muốn đi đón cậu, nhưng lại bị đối phương kiên quyết từ chối, cô chỉ có thể tiếc nuối tiếp nhận quyết định này.
Từ Khanh Ngôn đương nhiên sẽ không chấp nhận, cậu còn phải cùng quân sư quạt mo cẩn thận thương lượng đối sách nữa, trực tiếp đối mặt cô đoán chừng cậu lại bệnh cũ tái phát nữa.
Lục Phương đưa Từ Khanh Ngôn đến chỗ hẹn, nhìn thiếu niên ngồi ở phế phụ không ngừng hít sâu, cậu ta làm động tác tay cố lên với đối phương: "Cố lên Tiểu Ngôn, con đường sau này chỉ có thể dựa vào chính mình, không được quên kế hoach của chúng ta.!"
"Ừ." Từ Khanh Ngôn gật mạnh đầu, cậu ôm một bó hoa hồng trắng nho nhỏ ở trong lòng rồi bước xuống xe.
Tại sao là một bó nhỏ?
Dựa vào kinh nghiệm phong phú của quân sư quạt mo, kiểu giống như cậu không hiểu rõ đối phương có ý với cậu hay không, tặng một bó hoa nhỏ sẽ không thể hiện rõ tâm ý của mình giống như một bó hoa lớn, nếu như đối phương cũng có ý, tự nhiên sẽ hỏi nhiều một câu, cậu có thể thuận theo đề tài này tiếp tục nói.
Mà ngôn ngữ của hoa hồng trắng là thuần khiết, khiêm tốn, có thể cười đùa tán gẫu đến cực hạn một chút, ngộ nhỡ đối phương không có ý với phương diện kia, cũng sẽ không từ chối hoa.
Từ Khanh Ngôn còn tận lực trang điểm cho mình một chút, dựa vào lý thuyết kinh nghiệm phong phú của Lục Phương, loại áo sơ mi trắng này, vừa có thể như ẩn như hiện lộ ra dáng người thường xuyên rèn luyện của mình, còn có thể đặc biệt mang hương vị thanh xuân của thiếu niên tỏa nắng, có người nói nhiều phú bà khá lớn tuổi đều thích kiểu này.
Cái này Từ Khanh Ngôn tỏ ý kháng nghị, tuổi tác của chị Tống một chút cũng không lớn, thế là Lục Phương cạn lời mà tỏ vẻ cậu ta chỉ là đưa ra ví dụ!
Hơn nữa nhất định phải đến sớm một chút, có thể biểu lộ ra sự ga lăng phong độ của mình, nhưng tốt nhất đừng nên đến sớm quá, không thì ngồi đợi lâu quá hình tượng có thể không được đẹp nữa.
Từ Khanh Ngôn ở trong lòng lặng lẽ trải qua một loạt các tình huống mà Lục Phương tận tâm chỉ bảo, hít sâu một hơi đi vào phòng mà bọn họ đã đặt.
Vừa vào cửa, Từ Khanh Ngôn liền sợ ngây người, Tống Thính Nam đã ở trong đó rồi!
Nghe được động tĩnh ở cửa, Tống Thính Nam quay đầu, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ, cô khẽ mỉm cười, nhất thời hoa mắt choáng váng: "Tiểu Khanh Ngôn, đến rồi?"
Từ Khanh Ngôn đứng im bất động, hôm nay cô mặc lên một chiếc áo khoác màu đen, bông tai màu bạc dưới ánh đèn phản chiếu ánh bạc, đôi môi màu đỏ mận mê hoặc chói mắt, một cái nhăn mày một nụ cười đều là phong tình.
Đi cùng tay cùng chân đến chỗ ngồi xuống, trong đầu tất cả đều là: /Này khác với tưởng tượng rồi! / Mình rốt cuộc muốn làm gì vậy! / Cứu mạng! / Sao cô ấy lại đẹp như vậy chứ aaaaaaa!
Tống Thính Nam cong môi nở nụ cười: "Đừng căng thẳng, Tiểu Khanh Ngôn, là bản thân chị muốn tới sớm chút, em không có đến muộn."
Muốn nhìn thấy em sớm chút.
Muốn nhìn dáng dấp ngon miệng của em.
Muốn đem em...
Không được nha.
Cô liếm liếm răng hàm, mỹ vị gì đó phải từ từ thưởng thức.
"Cái kia là cho chị sao?" Tống Thính Nam chỉ tay Từ Khanh Ngôn.
Cậu bỗng chốc lấy lại tinh thần, tay chân luống cuống đưa bó hoa hồng trắng cho cô: "Chị, cái này cho chị, em..."
Em không có ý về phương diện kia?
Không đúng.
Em thích chị?
Không đúng.
Em cảm ơn chị?
Hình như lại càng không đúng!
"Ờ...em...ờ..."
Cậu nói không ra lời, toàn bộ cpu đều bị cháy khô rồi, lời nói tỉ mỉ chuẩn bị trong nháy mắt nhìn thấy cô liền sụp dổ tan tành.
Cậu cúi đầu, tại sao lại không làm được vậy, rõ ràng đã từng diễn tập rất nhiều lần rồi.
Cậu thật kém cỏi, kẻ vô dụng giống như cậu, làm sao có thể được chị Tống thương hại như vậy.
"Cảm ơn, chị rất thích."
"Không cần an ủi em đâu..." Cậu lạc lõng nói: "Em biết xử sự của em rất kém cỏi."
Tống Thính Nam sáp đến, đưa tay xoa cái đầu bù xù của bé cún thương tâm, Từ Khanh Ngôn ngẩng đầu, nước mắt mông lung nhìn cô.
"Sao lại khóc rồi?" Cô dỗ dành, đưa tay lướt xuống gò má, ngón tay cái nhẹ nhàng gạt giọt nước mắt: "Ngoan, đừng khóc, em không kém cỏi một chút nào."
"Em lúc nào cũng rất căng thẳng, luôn luôn làm cái gì cũng không tốt...Em thực sự rất vô dụng..." Cậu khóc thút thít, nước mắt như những hạt trân châu đứt đoạn, lau cũng lau không hết.
Cô bất đắc dĩ, đưa khăn giấy lên, đề nghị: "Nếu đã như thế, có muốn uống gì đó không?"
"Uống gì đó ạ?"
"Đúng thế." Cô mở miệng như mê hoặc: "Cồn rượu có thể làm tê liệt đại não, uống một ít, thì sẽ không căng thẳng nữa."
Dường như có vẻ rất có lý.
"Không cần lo lắng." Cô lần nữa lau đi vệt nước mắt chưa khô trên mặt cậu: "Hết thảy đã có chị."
Giống như quỷ thần xui khiến, cậu gật đầu: "Vậy để em thử."
Mục đích đạt được, Tống Thính Nam sung sướng gọi một chai rượu vang đỏ.
Thứ rượu vang này, nói là có thể làm đẹp dưỡng nhan, nhưng uống vào rồi kỳ thực lại phiền phức, phải tỉnh táo trong nửa tiếng, không thì uống vào sẽ có một cỗ vị chát.
Do đó trong nhà cô mặc dù để rất nhiều, nhưng chủ yếu uống rất ít, quá phiền phức.
Rượu, giống như người đẹp, mỗi một loại rượu đều có mùi vị khác biệt, vẻ đẹp khác nhau. Nếm rượu, cũng là một sự hưởng thụ.
Cô đảo rượu đỏ trong ly, chất lỏng màu đỏ của rượu theo nhiệt độ của lòng bàn tay, chầm chậm tỏa ra mùi vị càng thơm ngon.
Cô nâng ly, cười nói với cậu: "Tiểu Khanh Ngôn, cụng ly nào."
Keng.
Ly đế cao va nhau leng keng, Tống Thính Nam khẽ nhấp một ngụm, không tồi, tỉnh rất đúng lúc, cảm giác một chút vị chát ở trong miệng đều không còn nữa.
Thấy cô uống, Từ Khanh Ngôn cũng học theo bộ dáng của cô nếm thử một ngụm, mùi vị ngoài dự liệu khiến trước mắt cậu phát sáng.
Thấy cậu thích, lại uống một ngụm, cô cũng không tận lực nhắc nhở, rượu vang có tác dụng chậm, sau đó thế nhưng lại vô cùng phê.
Cô muốn nghiệm chứng một chuyện.
"Ăn cơm đi." Cô chỉ thức ăn trên bàn, trước kia lúc trao đổi cô đã nói bản thân không ăn kiêng thứ gì cả, chỉ là bởi vì kiểm soát ăn uống chỉ có thể ăn chút thanh đạm, một bàn ăn này coi như không tệ.
Đũa đĩa va chạm, lượng thức ăn giảm đi từng chút một, thứ trong ly cũng vậy.
"Chị ơi..."
Từ Khanh Ngôn đặt ly rượu xuống, hai mắt có hơi mông lung, nhìn dáng vẻ của cậu, Tống Thính Nam biết cậu đã hơi say rồi.
Trước đó cậu uống không ít, tác dụng chậm đến chỉ có thể càng lúc càng say.
Nghĩ tới đây, cô liền gọi điện cho chị Vương, bảo chị ấy đến nhà ăn đón người, ai dè trong lúc gọi điện thoại, cậu đã đứng dậy không biết muốn đi đâu.
Tống Thính Nam vội vàng đi tới, đúng như dự đoán, dưới chân cậu mềm nhũn, cô thuận thế đỡ lấy, thuận tiện ôm lấy cậu.
"Muốn đi đâu thế?"
"A...Chị..." Cậu ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng nõn đã đỏ bừng.
Như một chiếc bánh hoa đào thơm mềm.
Muốn cắn một miếng.
"Muốn đi nhà vệ sinh..."
Tống Thính Nam hoàn hồn, dìu cậu đến trước cửa nhà vệ sinh: "Tự mình có thể không? Có cần..." Cô kề sát vào bên tai cậu, hướng về phía nốt ruồi nhỏ, thì thầm từng câu từng chữ: "Chị giúp em?"
"Ừm, ừm..."
Từ Khanh Ngôn vẫn còn chút tỉnh táo, nghe thấy lời này, cả người nhất thời thành tôm hấp chín: "Không...không cần, tự em có thể."
"Thật sao?" Cậu không nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng cậu cảm thấy giọng nói của cô tràn đầy tiếc nuối
Cô buông tay, hương trà lành lạnh bay xa, cậu có hơi mất mát, lại bắt đầu hối hận quyết sách ban nãy.
Có phải là nên thừa dịp giả say giở trò không?
Từ Khanh Ngôn nghĩ.
Chị ấy chắc sẽ không so đo với một con ma men chứ?