Cô thế nhưng là công thân lớn nhất hàn gắn tình cảm mẹ con, một cái tin nhắn bày tỏ cảm ơn là đủ rồi?
Sao có thể!
Lúc mới vào đoàn kịch, Hồ Tinh Vũ còn mang dáng dấp công tử trong trẻo ngọt ngào, kết quả không tới mấy ngày liền lộ ra nguyên hình__
Ông chúa chuyên xàm xí!
Dựa vào sự bùng nổ của bản thân cậu ấy, là hình tượng mà lúc ký kết với quản lý công ty đã định ra, nói ngoại hình cậu ấy phù hợp, mỗi ngày cậu đều đeo đến sắp phát điên rồi!
"Mọi người đừng nói ra ngoài nhé, không thì quản lý sẽ giết tôi mất!" Lúc đó Hồ Tinh Vũ thấy bộ mặt thật bại lộ, dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, cầu xin nhìn các vị đang ngồi đây, chắp tay trước ngực làm động tác khẩn cầu.
Quả thật không có gì đáng nói, xem như bị lộ bộ mặt thật ra, độ tương phản phòng chừng còn có thể hấp dẫn một nhóm fan lớn, số lượng fan không giảm ngược lại còn tăng.
Về phần tại sao đột nhiên nhắc tới cậu ấy... (bởi vì tác giả không chú ý quên cậu ấy rồi, lôi ra xoạt một cái mang cảm giác tồn tại)
Bởi vì hôm nay cậu ấy liên tục động kinh, NG nhiều lần, vẫn cười rươi rói.
"Cậu rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy, muốn bị mắng?" Lý Tĩnh Vân tức giận, nhiều lần mắc sai lầm ở cùng một chỗ như vậy là có ý gì hả?
"Không phải...Khục, xin lỗi, đạo diễn Lý, chủ yếu là..."
Hồ Tinh Vũ còn đang cười, giống như ăn phải Stride(*) căn bản không dừng lại được.
(*) Stride: nhãn hiệu kẹo cao su không đường do Cadbury tạo ra
"Khó quá đi, Thính Nam, hahahahahaha, em không xong rồi, cứu mạng."
Tống Thính Nam cũng không chú ý, dù sao từ lúc cô ra mắt vẫn luôn bị người ta đem ra chế meme, cô giả vờ tức giận nói: "Meme chơi chữ là bị trừ điểm đấy! Hơn nữa cậu không lướt web à? Cái meme này bị xài chán chê rồi."
Từ Khanh Ngôn cũng cười nói: "Đàn chị Tống đã tức giận rồi, tiền bối Hồ vẫn đừng chơi loại meme xưa lắc xưa lơ này nữa."
"Không được! Không công bằng, dựa vào cái gì mà em gọi chị ấy là đàn chị Tống, gọi anh là tiền bối! Anh còn trẻ hơn cô ấy đấy!" Hồ Tinh Vũ bất mãn, nói Từ Khanh Ngôn bất công.
Tống Thính Nam nhíu mày, ý tứ sâu xa nhìn Từ Khanh Ngôn một chút: "Cậu đây là không hiểu rồi, rõ ràng cậu trông già hơn, tôi trẻ hơn."
Hồ Tinh Vũ:?
Tầm mắt hai người trao đổi vừa lúc bị Lâm Hữu nhìn thấy, hắn không có ý tốt thêm một câu: "Có lẽ là vì đàn chị tốt nghiệp cùng một trường với chúng em, có phần sẽ thân thiết một chút."
Hắn cố ý nghiến răng nói hai chữ "thân thiết", dường như đang ám chỉ điều gì.
Đáng tiếc, ở đây đều là người thông suốt, bất luận hiểu hay không hiểu cũng không thể có kẻ ngốc (không sai chính là Tiểu Ngôn) trực tiếp vạch trần ra.
Cuối cùng vẫn là Cố Phong thận trọng, đi ra giảng hòa, kết thúc trò hề này: "Được rồi, tất cả mọi người đừng ồn ào nữa, chuyên tâm đóng phim đi."
Nói xong, anh ta đưa mắt nhìn về phía Tống Thính Nam: "Tôi ngược lại thật ra cảm thấy cái tên này của Tống tiểu thư rất hay, nằm trên giường rỗng nghe tiếng mưa rơi bên cửa sổ phía Nam." (*)
(*): Cái này giải thích cái tên Tống Thính Nam của nữ chính á mn, nó vốn là câu thơ nhưng mà tui k biết chèo lái thế nào cả huhu 😭
Tống Thính Nam liếc mắt nhìn anh ta, Cố Phong này, khéo đưa đẩy ai cũng không đắc tội, với bất luận người nào đều duy trì quan hệ hữu nghị, ngay cả kiểu câu thơ ít người biết cũng nói ra, đây chính là trình độ ảnh đế của bản thân đi.
Khổ tâm xây dựng các mối quan hệ như vậy, cũng khó trách nhiều năm như thế anh ta cũng không có tiếng tăm nào không tốt.
Từ Khanh Ngôn có chút lơ mơ, meme chơi chữ của đàn chị Tống cậu vẫn luôn biết, dù sao cô ra mắt nhiều năm như vậy, cư dân mạng không gì không làm được sớm đã chơi đến chán chê rồi. Có điều còn có nguồn gốc như vậy, đúng là chạm vào điểm mù kiến thức của cậu.
Ảnh đế Cố....Học thức còn rất uyên bác nữa.
Cậu có hơi suy nghĩ một cách khó hiểu.
Lại nói ngược lại, tối qua cậu nhắn tin cho đàn chị, đến bây giờ còn chưa trả lời, là không thấy sao?
Dứt khoát lát nữa kết thúc, cậu đi tới trước mặt này tỏ là được rồi, Phương Tử nói cũng có lý.
Sau khi đã điều chỉnh trạng thái mọi người quay phim lại lần nữa, Hồ Tinh Vũ trái lại không có phát bệnh nữa, phân cảnh tiếp theo thuận lợi quay xong.
"Được, cắt! Hôm nay tới đây thôi, mọi người nghỉ ngơi một lát, tới ăn cơm đi."
Tống Thính Nam nhận hộp cơm, tìm một vị trí bắt đầu ăn cơm, Từ Khanh Ngôn sắp xếp lại câu từ ở trong lòng, nhấc chân đang muốn đi về phía cô, lại bị người khác nhanh chân đến trước.
Là Cố Phong.
Anh ấy và đàn chị Tống đang nói cái gì thế, sao đàn chị Tống lại liếc nhìn mình, là đang nhắc đến mình hả?
Cậu đến gần chút, chỉ nghe Cố Phong tiếc nuối nói: "Được rồi, nếu đã như thế, vậy chỉ có thể để lần sau thôi."
Tống Thính Nam mỉm cười gật đầu, chuyển tầm mắt lên trên người cậu: "Sao thế, Tiểu Khanh Ngôn, tìm chị có chuyện gì?"
Giọng điệu của cô rất lịch sự, là kiểu khiến cho vô số thiếu nữ hô to "Chị, em có thể", Từ Khanh Ngôn lại bắt đầu khẩn trương.
"Đàn chị...chị đừng trêu đùa em nữa."
"Em là muốn cảm ơn chị, em..."
"Ấy? Là vậy à?" Cô cong cong môi, ngoắc ngoắc ngón tay, điểm tâm nhỏ liền ngây ngốc đến gần.
Cô hạ thấp giọng nói, phả hơi thở ấm áp bên gáy cậu, giống như tối đó: "Vậy...em muốn cảm ơn chị thế nào?"
Từ Khanh Ngôn hoang mang rối loại lùi lại, cậu cũng không biết mình bị đầu độc cái gì, sao cứ khi gặp cô, liền trở nên ngốc nghếch hề hề.
"Em...Em mời đàn chị ăn cơm nhé!" Cậu nhắm mắt lại, như học sinh học tiểu học học thuộc lòng lớn tiếng nói ra, nhất thời hấp dẫn một đống ánh mắt.
Tống Thính Nam cười hì hì một tiếng, lúc này Từ Khanh Ngôn mới chú ý tới mình vừa nãy mắc phải lỗi ngớ ngẩn, lúng túng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Bỗng chốc bị nhiều người nghe thấy như vậy, ngày mai sẽ không ở trên mục hotsearch đấy chứ...
Cắn cắn môi, cậu dường như nhìn thấy mình bị gán cho các mác Tiểu bạch kiểm rồi.
"Được thôi, xem như nể mặt cùa dì Dương."
Nói rồi, cô nháy mắt với cậu, trong nháy mắt cậu liền cảm thấy tầm nhìn xung quanh trở nên bình thường không ít.
Cô lại giúp cậu giải vây.
Nhưng mà cậu thật sự không thể gây phiền toái cho cô ấy nữa, liên tục phạm sai lầm cô ấy cũng sẽ phiền chán mất.
Cô ấy khẳng định vẫn yêu thích kiểu người dịu dàng săn sóc như ảnh đế Cố...
Vừa nãy Từ Khanh Ngôn lớn tiếng như vậy, Hồ Tinh Vũ không biết chui ra từ chỗ nào, nháy mắt với cậu: "Sao thế? Tiểu Ngôn không muốn cố gắng nữa?" Cậu ta giang hai tay, định ôm Tống Thính Nam: "Chị ơi, em cũng không muốn cố gắng nữa, nhìn em chút đi chị ơi!"
"Hửm?" Tống Thính Nam lườm một cái, đẩy Hồ Tinh Vũ ra: "Đừng sủa bậy, mẹ tôi với mẹ em ấy là bạn thân, là gia yến."
"Úi chà chà, sao thằng nhóc này lại có vận tốt như vậy." Hồ Tinh Vũ làm động tác rưng rưng cắn khắn tay, một mặt căm ghét: "Ghen tỵ quá đi, em cũng muốn trở thành người nhà với chị! Bây giờ liền gọi điện cho mẹ em, bảo mẹ em hãy cố gắng!"
Mọi người bật cười, có chúa hề ở đây, tháng ngày còn lại phỏng chừng sẽ không quá tẻ nhạt.
...
"Chị, vừa nãy ảnh đế Cố nói cái gì với chị thế? Chị hình như còn liếc nhìn em." Từ Khanh Ngôn cầm hộp cơm, tò mò hỏi.
Tống Thính Nam đảo cơm một lát: "Anh ta ấy hả, anh ta là đến tranh giành với em."
"Hả?"
"Anh ta nói mời chị bữa cơm, chị nói chị có hẹn, liền từ chối."
"Nhưng mà..." Lúc đó cậu còn chưa mở miệng mà.
Hơn nữa, ảnh đế Cố cũng không nói hẹn trước thì phải, anh ấy cũng không đặt lịch hẹn mà, sao lại...
"Suỵt__" Tống Thính Nam giơ ngón trỏ lên, áp lên môi, nháy mắt trái với cậu: "Chị chỉ là vừa vặn muốn từ chối anh ta mà thôi."
Dù sao anh ta hơn phân nửa là muốn lợi dụng cô làm chuyện gì đó, cô mới chẳng thích tiếp xúc với người cẩn thận quá mức.
Còn hành vi của điểm tâm nhỏ...
Cô vốn dĩ không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là một sự trùng hợp thôi.
Cô căn bản không phải cố ý không trả lời lại, cũng căn bản không biết em ấy sẽ đến trước mặt nói cảm ơn.
Cô chỉ là hỏi thử, em ấy muốn cảm ơn cô thế nào mà thôi.
Bé thỏ đơn thuần nếm chút ngon ngọt, từng bước từng bước rơi vào bẫy được thợ săn dày công bố trí.