Tống Thính Nam suýt nữa không chống đỡ được, cảm giác của cô không sai, được cậu gọi như vậy có loại cảm giác sắm vai nhân vật đùa giỡn vậy.
Vẫn là kêu đàn chị đi, cảm giác rất tốt.
Từ Khanh Ngôn nghĩ, đổi giọng: "Đàn chị, chị tìm em có chuyện gì không?"
"Ừm..Là như này, mẹ chị hỏi chị gần đây em thế nào rồi, em cảm thấy chị phải trả lời bà ấy thế nào đây?"
Từ Khanh Ngôn trầm mặc, tuy rằng Tống Thính Nam không nói, nhưng cố ý đến hỏi dò ý kiến của cậu, chỉ có thể nói rõ, là mẹ cậu đang quan tâm cậu.
"Hay là nói, em muốn tự mình đi nói một chút?" Tống Thính Nam chìa ngón tay xanh nhạt ra, chỉ về phía điện thoại đang sạc phía sau mình.
Ấn tượng hồi nhỏ của cô không sâu, nhưng dì Dương nếu có thể vì cô làm cậu khóc mấy lần mà không dẫn cậu tới, chứng mình dì ấy đối với đứa con trai này khẳng định là có yêu.
Nhìn ra cậu có chút dao động, cô cũng không nhiều lời; "Được rồi, em từ từ suy nghĩ đi, chị về trước, nghỉ sớm một chút."
Tống Thính Nam rời đi.
Từ Khanh Ngôn nhớ lại mẹ của mình, ba mẹ ly hôn, cậu chưa từng thấy ba của mình, mẹ vì cái nhà này, từ lúc còn nhỏ thường xuyên tối không về, đa số thời gian cậu được bảo mẫu nuôi lớn.
Cậu khát vọng tình mẹ, khát vọng được mẹ nhìn kỹ, vì lẽ đó cậu nỗ lực học tập.
Mà khi cậu đưa bài thi 98 điểm của mình cho mẹ, bà ấy chỉ nói: "Tại sao bị trừ mất hai điểm?"
"Con còn có thể tốt hơn nữa."
"Không nên dương dương tự đắc."
Từ Khanh Ngôn chưa bao giờ đắc chí, cậu chỉ muốn được mẹ tán thưởng mà thôi.
Vào ngày sinh nhật của mẹ, dùng số tiền mà mỉnh khổ cực tích góp mua cho mẹ một chiếc vòng tai inh xắn.
Cậu biết mẹ có lỗ tai, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy trên đấy có đồ trang sức.
Cậu tỉ mỉ chọn lựa hồi lâu, ảo tưởng thần thái của mẹ khi nhận được quà.
Nhưng ngay cả ngày đó, bà ấy cũng phải tăng ca đến đêm khuya.
Cậu ngồi ở sô pha chờ đợi hồi lâu, chỉ vì lần đầu tiên mừng sinh nhật mẹ.
Cuối cùng, âm thanh chuyển động của chìa khóa truyền đến.
Cậu cầm lấy vòng tai được đóng gói tỉ mỉ, đang muốn biểu đạt tâm ý của mình với bà.
"Sao con còn chưa ngủ?"
Nguời phụ nữ đó nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng mà uể oải: "Mẹ không có thời gian chơi với con, cũng lớn đầu rồi, còn không hiểu chuyện."
Từ Khanh Ngôn tâm nguội hơn nửa, nhưng cậu vẫn lên dây cót tinh thần: "Không, mẹ, hôm nay là sinh nhật mẹ, con chuẩn bị quà cho mẹ..."
Người phụ nữ nhận lấy cái hộp trang sức kia, vẻ mặt có hơi kỳ quái: "Biết rồi, con mau đi ngủ đi."
Từ Khanh Ngôn thu lại nụ cười, bà chưa hề mở ra xem, bà căn bản không lưu tâm.
Nếu ngoan ngoãn nghe lời không hề được quan tâm, như vậy phản nghich thì sao?
Vì thế cậu kiên quyết dứt khoát, đem nguyện vọng đại học của mình đổi thành đại học điện ảnh mà mẹ ghét nhất.
Hai người lớn tiếng tranh cãi, bà gào lên: "Sao mày không thể hiểu chuyện một chút vậy! Làm một diễn viên thì có gì tốt? Tao tâm huyết nhiều năm như vậy đều uổng phí hết! Thật là sinh mày không bằng sinh miếng xá xíu còn hơn!"
Cậu cũng gào lên: "Sao con lại không hiểu chuyện chứ? Từ nhỏ đến lớn, mẹ từng quan tâm con sao? Mẹ biết con thích ăn gì không? Mẹ biết con muốn làm gì không? Mẹ chưa hề đi tìm hiểu, mẹ chỉ tự cho mình là đúng!"
Nước mắt Từ Khanh Ngôn chảy xuống, thút thít nói: "Con ghét mẹ."
Người phụ nữ như thế, bà sẽ chuyển hướng mà quan tâm cậu sao?
Cậu lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện của Tống Thính Nam.
Tống Thính Nam sẽ không xuất trận mà chưa chuẩn bị gì, đương nhiên sẽ không vu khống nói bùa, mẹ cô là thật sự có hỏi tình huống của Từ Khanh Ngôn, cô trực tiếp chụp ảnh màn hình gửi qua.
Từ Khanh Ngôn cúi đầu, vẻ mặt mờ mịt không rõ.
Cậu lại nghĩ đến Lục Phương, bấm con số xa lạ lại quen thuộc kia.
Điện thoại kết nối, hai người đều không nói gì.
Tiếng hít thở đều đều ở hai đầu điện thoại truyền tới, cuối cùng, vẫn là người phụ nữ mở miệng trước.
"Tiểu Ngôn..."
"Sau khi mẹ với ba con ly hôn, muốn cho con đãi ngộ sinh hoạt, muốn dùng tiền bạc bù đắp đi sự thiếu hụt tình thương của cha với con."
"Có thể mẹ không chú ý đến con, mẹ khiến thời thơ ấu của con ngay cả tình thương của mẹ cũng thiếu hụt rồi."
"Qủa thật rất nhiều lúc mẹ cũng rất luống cuống, mẹ không biết phải làm sao để đối mặt với con, mẹ chỉ có thể bảo con phải hiểu chuyện, vậy mà trong từng tiếng hiểu chuyện thoáng cái con đã lớn rồi, mẹ cũng không sao chú ý tới, cũng không đi học hỏi nên chung sống với con như thế nào."
"Có lẽ mẹ có chỗ không đúng, nhưng mẹ yêu con."
"Mẹ nghĩ thông suốt rồi, bản thân nỗ lực liều mạng vì sự nghiệp như vậy, không phải vì để cung cấp đãi ngộ sinh hoạt cho con sao? Sau này, mặc kệ con làm gì, chỉ cần không trái pháp luật, mẹ đều ủng hộ con."
"Con nói cho mẹ biết, con thực sự muốn làm diễn viên, hay là giận dỗi với mẹ?"
Từ Khanh Ngôn nâng tay lau nước mắt, cậu chờ đợi một tiếng xin lỗi này lâu lắm rồi, biết bao bậc cha mẹ luôn cảm thấy xấu hổ khi nói lời xin lỗi với con mình, xét đến cùng, là coi đứa trẻ là tất cả của mình, không có tôn trọng ý kiến của bọn họ. May mà, mẹ cậu không phải người như thế.
Cậu cố gắng bình phục tâm tình của mình: "Mẹ...Con muốn làm minh tinh, muốn làm một người chói mắt." Như vậy mẹ sẽ nhìn thấy con chứ?
Lúc đầu có lẽ là có ý muốn hấp dẫn sự chú ý của mẹ, nhưng bây giờ, cậu thật sự yêu cảm giác đóng vai đủ loại nhân vật, giống như thể nghiệm cuộc sống của những người khác nhau.
"Mẹ biết rồi..." Người phụ nữ mạnh mẽ này đã dốc sức làm việc rung chuyển trời đất tại nơi làm việc nhiều năm khóc không thành tiếng, đối với đứa con trai này bà thiếu hụt rất nhiều.
"Trước kia me có một cô bạn thân, là dì Đinh của con, không biết con còn ấn tượng hay không, khi con còn bé mẹ từng dẫn con sang chơi mấy lần."
"Con gái dì ấy lớn hơn con một tuổi, vốn nghĩ có nên kết thông gia từ bé cho các con hay không, nhưng không biết tại sao, mỗi khi chỉ có mỗi hai các con ở cạnh nhau, con liền gào khóc, cô nhóc thì bày ra bộ dạng vô tội, hỏi con con cùng không nói tình huống thế nào, dần dần cũng không dẫn con qua đó nữa."
Mẹ vừa nói như vậy, cậu nhất thời nảy sinh một chút ký ức mơ hồ, cô nhóc xấu xa nhét kẹo dẻo vào trong miệng cậu, lừa cậu nói là độc dược gì đó, còn lừa cậu nói là lát nữa đi ra ngoài sẽ chết càng thảm hại hơn, khiến cậu sợ đến gào khóc, cái gì cũng không dám nói.
"Con đã gặp qua con bé chưa? Chính là Tống Thính Nam, bây giờ rất lợi hại đó, nhân vật đình đám trong giới giải trí đấy."
Từ Khanh Ngôn chỉ cảm thấy trong đầu Đoàng một tiếng, hình tượng cô nhóc xấu xa khi còn bé và Tống Thính Nam bây giờ chậm rãi trùng khít.
Cậu che mặt, đàn chị Tống sao mà, từ nhỏ đến lớn đều xấu xa như vậy chứ.
Lại hàn huyên rất nhiều chuyện thú vị, thấy thời gian không còn sớm, mẹ con kết thúc cuộc nói chuyện, khúc mặc được gỡ, đã làm lành được với mẹ, tâm tình Từ Khanh Ngôn cũng khá hơn nhiều.
Nằm ở trên giường, tâm tư trào dâng, đủ loại ký ức thời thơ ấu xông lên đầu, về vật chất mẹ có thể chưa từng để cậu quá thua thiệt, chỉ là thiếu hụt đồng cảm và giao lưu mà thôi.
Nghĩ đến Tống Thính Nam trung tâm chuyền lời, cậu nhắn cho đối phương bày tỏ cảm ơn, có lẽ là đã nghỉ ngơi, cô cũng không lập tức trả lời lại.
Cậu lại nhắn cho Lục Phương nói rõ tình huống, đối phương là cú đêm thích bàn chuyện đêm khuya, trực tiếp trả lời trong vài giây:
[Vậy cảm tình tốt rồi, có cơ hội thì bầu bạn với mẹ cậu nhiều hơn, bà ấy cũng lớn tuổi rồi.]
Từ Khanh Ngôn đang muốn đồng ý, đối phương chuyển đề tài:
[Nhưng mà cậu nói, đề xuất của đàn chị Tống? Vậy cậu không phải nên mời đối phương ăn bữa cơm bày tỏ cảm ơn sao? Sau đó phát triển thêm một bước thử xem?]
Từ Khanh Ngôn: [...Cạn lời, gì mà phát triển thêm một bước, đã nói là mẹ chị ấy giao phó mà, căn bản không có ý tứ về phương diện kia có được không hả]
Lục Phương: [Còn nói không có? Cậu cũng gọi chị ấy là đàn chị rồi, trước đều gọi một tiếng tiền bối, còn không thành thật thú tội?]
Từ Khanh Ngôn nhất thời nghĩ đến cách gọi xấu hổ "Cô giáo Tống" không thể giải thích được, tim đập có hơi nhanh, không hiểu sao có hơi hoảng hốt, khiến cậu không quá muốn nói lời thật.
Từ Khanh Ngôn: [Không có, chỉ là chị ấy nói như vậy quá xa lạ, bảo tớ gọi chị ấy như vậy mà thôi.]
Mới không phải chứng mình quan hệ gì mà tiến thêm một bước đâu!