Không đáp lại, coi bộ có vẻ khó rồi, lại sắp đến giờ đi nữa rồi chứ, nếu còn lân la sợ rằng sẽ không kịp mất còn cái tên Sử Diễn nhất định sẽ phát biểu một tràng dài giáo huấn về việc đúng giờ, tác phong nhanh nhẹn, nghĩ thôi cũng chóng hết cả mặt.
– Ngươi... Hức... Có dám thề... Hức... Có dám thề không?
Lý Nhan đỏ mắt nhìn Khải Hoành đang đứng đó vô cùng kiên nhẫn.
– Sao cơ?
– Ta hỏi ngươi có dám thề không?
Cô gào lên, nước mắt nước mũi tèm nhem trên khuôn mặt đỏ ửng.
– Tiểu tổ tông của tôi ơi bây giờ cô muốn gì tôi liền thề cho cô nghe, chỉ cần cô nín dùm tôi, cô la khóc om sòm buổi sáng sớm này hại người hại người lắm.
– Thề đi sau này không được bỏ ta lại, cái gì thuộc về ta là của ta cho dù ta không cần cũng không được phép biến mất.
– Ví dụ như?
– Ngươi! Sau này cũng nhất định phải theo hầu ta đến nới đến chốn không được phép rời nửa bước.
– Ờ, vậy là giống con chó bám chủ đấy hả?
– Ngươi....
– Thôi được rồi, thần xin thề, thần, Trình Khải Hoành sẽ không bao giờ bỏ rơi Lý Nhan công chúa, quyết hầu hạ người đến hết đời, sống chết không rời, nếu phản bội lại lời thề sẽ bị trời tru đất diệt, bị sét đánh chết, bị...
– Thôi thôi thế là đủ rồi, không cần thề độc vậy đâu.
– Biết đâu tôi lại là một tên ngụy quân tử, giả nhân giả nghĩa thì sao?
– Ta tin Khải Hoành không phải là người như vậy.
Lý Nhan mỉm cười trực tiếp đứng dậy đứng trước mặt anh
– Tất nhiên là ta có lý do của ta rồi, cấm ngươi hỏi nhiều.
Tựa như hoa lê chớm nở, ngoảnh một cái khuynh quốc khuynh thành, ngoảnh thêm lần nữa nam nhân trong thiên hạ ôm mộng mất ba thu. Lời này là anh nói ra, tất nhiên là không nói cho cô biết rồi. Hình dáng của mùa thua đều nằm trong nụ cười đó.
– Tất nhiên tôi sẽ không nói gì cho đến khi trận thi đấu kết thúc đâu, đừng làm hỏng tâm trạng của tôi.
– Sao? Làm như mình là thánh thế em trai, cậu nay uống nhầm thuốc hay ăn phải bả vậy?
– Phàm nhân như cậu làm sao hiểu được cơ chứ? Hôm nay ông già nhà tôi sẽ đến xem, chỉ cần cái cúp vàng trong tay thì... Chậc chậc chậc... Chúng ta có thể.... Hầy, nói cậu cũng không hiểu đâu.
– Hờ, IQ có hơn 100 có một xíu thì đừng lên mặt với tôi.
– Xong vụ này chúng ta đi bar nhe, có nhiều trò vui lắm đấy nha.
– Chưa đủ tuổi.
– Chỉ là tụ họp đám bạn với nhau thôi mà.
– Lo thân cậu trước đi, rốt cuộc ông già nhà cậu hứa cho cậu cái gì?
– Chuyến tàu hạng sang trọng bậc nhất thành phố này, he he, hấp dẫn không?
Khải Hoành nhìn cậu ta hết sức khinh bỉ
– Chê.
– Ê ê, thôi mà, tôi nói thế thôi chứ thực ra tôi bị bãi bỏ việc quản lý của ông bố tôi đó
– Thiết nghĩ nên quản thúc cậu mấy tháng nữa cho cậu sáng mắt ra.
– Chống mắt lên mà xem anh đây thành quán quân nhá.
– Được, tôi sẽ chống mắt lên nhìn cậu thành á quân như nào, đừng chơi dơ em nhé.
– Tiên sư cậu Trình Khải Hoành.
Khải Hoành quay lại tiền sảnh, Lý Nhan vẫn đang ngồi ở ghế chờ gặm bánh mì, chả là trên đường thấy bán bánh mì nằng nặc đòi mua cho bằng được.
– Bảo là xíu nữa đi ăn mỳ mà không thích, gặm bánh mì khô khốc này thì sao đủ no.
Thấy người kia cau có cằn nhằn thêm vài câu rồi ngồi xuống cạnh mình, lúc này Lý Nhan mới đáp lại
– Ngon mà, mỹ vị nhân gian đó nha.
– Bánh mì, ờ, công chúa lần đầu ăn nên mới bảo mỹ vị thôi.
– Mấy món kiểu hảo hạng ta ăn chán rồi, nguội ngắt mới được ăn, ăn cái này vừa nóng lại ngon.
– Mép dính này...
Anh đưa ngón tay trỏ phủi phủi vụn bánh mì dính trên mép của cô, Lý Nhan đứng hình, rốt cuộc là tại sao cứ ngượng ngùng thế này nhỉ? Hay chỉ có mình Lý Nhan thấy thế, sau một hồi đấu tranh cô cho rằng chắc ở đây cư xử đều như vậy, Khải Hoành làm đều rất bình thường, ừm, rất đúng đắn.
– Khải Hoành! Thằng nhóc này lại đến xem Sử Diễn thi đấu à?
Quay lại, một đám người áo đen kính đen, toàn thân đen như con quạ, lại còn cao lớn nữa, vây xung quanh một ông chú đứng tuổi.
– Ai vậy, trông lịch lãm quá đi à.
Lý Nhan kéo ống tay áo của Khải Hoành. Không đáp lại, Khải Hoành chỉ đứng lên, lịch sự chìa ta ra bắt lấy bàn tay của người kia lắc vài cái.
– Chú Sử, lâu rồi không gặp, chú vẫn khỏe chứ ạ?
– Hầy, nếu không phải vì thằng nhóc Sử Diễn kia thì chú mày còn trẻ ra vài tuổi nữa, dạo này nó làm chú đau đầu quá, tóc lại bạc nhiều rồi.
– Chú vất vả nhiều rồi ạ.
– Cái thằng đấy mà được một góc của Khải Hoành thì chú mày cũng ưng lắm rồi. Thế đây là...
Ông chú đưa mắt sang nhìn cô gái đứng thập thò đằng sau lưng Khải Hoành chỉ lộ ra hai con mắt thao láo nhìn ông.
– Dạ, đây là em gái cháu. Lý Nhan, chào hỏi chú Sử đi.
Hành xử y như một đứa con nít, Lý Nhan câm nín nhìn Khải Hoành rồi nhìn ông chú rồi lại nhìn Khải Hoành.
Khải Hoành đưa mắt hơi liếc về phía ông chú khẽ ra hiệu cho Lý Nhan, cô nàng cúi đầu
– Cháu chào chú, cháu là Lý Nhan ạ.
– Chào cháu, giờ mới biết Khải Hoành có em gái, sao không nói sớm để chú với dì dành chỗ trước sau này gả cho Sử Diễn cũng không tệ.
Mặt Lý Nhan xám ngoét, đây không phải là bàn chuyện cưới gả đó chứ, đúng là oan nghiệt mà, cái tên Khải Hoành này mau nghĩ cách đi chứ. Anh chỉ mỉm cười rất ư là lịch sự, rất tự tin, rất bình tĩnh:
– Con bé nhà cháu nó không được bình thường, thỉnh thoảng đâm dở dở ương ương, sợ gả cho Sử Diễn lại hợp sức phá hoại chú với dì thì cháu thân là anh lớn không thể chấp nhận được, cứ để con bé ở với nhau đi ạ.
Lý Nhan gật gù, mười điểm cho Khải Hoành, ừm ừm, rất đúng vẫn là nên ở với Khải Hoành, mà khoan đã ai không bình thường cơ chứ, ai dở dở ương ương, tên đầu đất này, dám ngang nhiên nói xấu bổn cung xem sau này ta trị ngươi thế nào.
– Ài dà, từ chối khéo quá chú có vẻ không thuyết phục được rồi.
– Chú Sử quá lời rồi ạ, cũng sắp thi đấu rồi, chú cháu mình vẫn là nên vào chứ ạ?
– Phải phải, vậy chú đi trước nhé.
Thấy bóng dáng ông Sử khuất dần, Lý Nhan huých khuỷu tay Khải Hoành rít qua kẽ răng
– Để xem bổn cung sau này lột da xẻo thịt ngươi.
– Nhịn xíu đi, chứ gả cho tên Sử Diễn kia chỉ có cô chăm sóc nó thôi, tội nghiệp.
Khải Hoành cười khì. Lý Nhan dẩu môi liếc xéo anh.
– Ai nói với ngươi là ta muốn gả cho hắn chứ!
– Thế vậy cô muốn gả cho ai?
Anh xách đồ đi vào phía trong trường thi đấu, Lý Nhan chậm chân vài bước lẽo đẽo theo sau.
– Gả cho ai? Còn phải hỏi nữa à? Tên khùng Trình Khải Hoành này.