• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc sáng đến giờ Lý Nhan bị Sử Diễn kéo lê 7749 tầng của trung tâm thương mại, muốn khóc thực sự, cái chân nó sắp rời khỏi thân thể yếu ớt của cô rồi.

- Khải Hoành đâu rồi?

- Ài dà, em quan tâm làm gì, cứ để chúng nó ở một mình đi, chúng ta không phải bóng đèn, em hiểu chứ?

- Nhưng...

- Anh dẫn em đi đến chỗ này hay ho lắm, con gái đảm bảo ai cũng thích.

Sử Diễn bấm nút trong thang máy tầng 35, trong lúc chờ đợi cô nhìn xuống dưới, quả là một nơi tráng lệ, cô không khỏi sửng sốt:

- Liệu chúng ta có lạc không?

- Yên tâm, bố anh đây rót hơn một nửa số vốn cho khu trung tâm thương mại này, chúng ta còn được đón tiếp như khác VIP nữa cơ, em chờ xem lý do tại sao nhiều cô muốn vào làm dâu nhà anh đây như vậy.

- Xạo.

Lúc cửa thang máy mở, Lý Nhan lập tức choáng ngợp vì sự xa hoa cũng như sang trọng ở đây, những tiệm trang sức lấp lánh, quần áo váy vóc nhiều không xuể. Thực sự là đẹp đến ngộp thở. Hàng loạt nhân viên đồng thanh cúi chào:

- Chào mừng hai vị đến với khu mua sắm của chúng tôi, rất hân hạnh được phục vục quý khách!!!

Theo phản xạ Lý Nhan lập tức lùi lại nấp sau lưng Sử Diễn

- Nào, không phải sợ, ngành dịch vụ mà em, nếu có thể cứ giải quyết bằng tiền là nhanh nhất.

Mắt cô sáng lấp lánh, những thứ này khiến cô thực sự phấn khích.

- Đi thôi em gái, váy vóc quần áo, vòng tay chân gì đó, thích cái nào anh mua cái đó. Lắc tay hãng Hellen trông cực ổn nè, em thử đi.

Cầm chiếc vòng bạc lấp lánh cô có cảm tưởng mình đang quay trở về thuở trước ở cung, những thứ xa xỉ nhất ở trên đời đều được mang đến trước mặt cô. Lý Nhan ngắm nghía một hồi rồi nhìn Sử Diễn

- Có chắc là muốn tặng không?

- Chậc, chuyện rõ như mặt trời thế còn phải hỏi à? Chỉ cần em đổi xử với anh đây bằng một phần mười… à không, phần trăm của Khải Hoành thì anh đây sẵn sàng moi cả tim gan cho em.

Cô khúc khích cười rồi thử từng cái vòng một

- Tôi nghĩ cái này hợp với tiểu thư đây hơn.

Cô nhân viên mang một chiếc hộp nhỏ, mở ra bên trong là một chiếc vòng tay mảnh nhỏ cực kỳ lấp lánh.

- Hàng mỹ nghệ thủ công 100%, đặc biệt là chính tay nhà thiết kế Hellen tạo nên để phối cùng bộ váy bên kia đấy ạ.



Theo hướng chỉ tay của nhân viên, trên kệ cao nhất của cửa hàng là chiếc váy xèo hở vai kiểu dáng công chúa mang màu xanh ngọc bích rực rỡ, tầng tầng lớp lớp, trên váy thêu hoa và bướm thật sống động giống y như thật.

Sử Diễn thấy cô hứng thú như vậy nhếch miệng.

- Em thích không? Nếu thích chiếc vòng kia thì mình quất luôn nhé?

- Cậu Sử… Cái này…- Quản lý đứng bên cạnh Lý Nhan ái ngại

- Sao? Chê tôi không có tiền hả? Nói cho anh biết, khối tài sản tôi có mua được mấy cái trung tâm thương mại như thế này nhé!!!

- Chuyện này không phải vấn đề là tiền bạc, tôi biết với số tiền của cậu thì chiếc váy này không thành vấn đề, chỉ là…

- Chỉ là???

- Bộ váy này Thẩm tiên sinh đã đặt trước cho cô Trình rồi ạ!

- Tôi còn đang tưởng ai dám tranh giành với tôi cơ, hoá ra là cậu Sử, nay cậu đưa bạn gái đến lựa đồ à?

Giọng nói như chim hoạ mi này khiến Lý Nhan rùng mình, cô nương theo ánh mắt của Sử Diễn nhìn, run rẩy, không thể tin vào mắt mình được. Là cô gái trước kia từng gặp ở bữa tiệc và bất ngờ hơn nữa người kia có vài nét hao hao giống với Triều Lan quận chúa năm 15 tuổi nhất là nét cười ở khoé mắt và đuôi lông mày cong mềm mại. Quả thực nếu không nhìn kỹ sẽ cảm thấy rất giống.

- Chị Trình.

Sử Diễn khẽ cúi đầu, cô cũng cúi đầu theo, không biết là gì nhưng cả người cứ run rẩy

- Ôi trời, sao lại gọi chị Trình xa lạ như vậy, đây là…?

- Dạ?

- Cô bé này hôm trước đi với Khải Hoành đúng không?

- Ơ ơ…?

Sử Diễn mọc đầy dấu hỏi chấm, chưa kịp định hình thì đã có tiếng Khải Hoành đằng sau

- Chị tới đây làm gì? Muốn gây chuyện thì đi ra chỗ khác.

- Ô hay nhỉ? Chị em chúng ta lâu ngày không gặp em quên chị rồi à, đừng lạnh lùng thế Khải Hoành.

- Bỏ điệu bộ cợt nhả đó đi.

Khải Hoành lạnh nhạt, toàn bộ ý cười hay nét ôn hoà hằng ngày đều vứt ra sau rồi, chỉ còn ánh mắt sắc như dao găm mang đầy sát khí, rất dữ.

- Đừng cho rằng mình thắng thì làm gì cũng được em trai à, môn cờ nhặng xị đó chỉ đáng vứt cho chó gặm thôi.

- Rồi xã hội sẽ cho tôi một bài học, cũng chưa đến lượt chị quản.

Á Hiên bên cạnh vô cùng bối rối, cô kéo tay Khải Hoành nói nhỏ:

- Đừng nói nữa, nhiều người nhìn đấy! Cậu cho hai bên một xíu bộ mặt đi.

Người kia khoanh tay, cao giọng cười khinh khỉnh:

- Ồ, có cô bạn gái xinh xắn đấy chứ nhỉ? Thế cô em gái trắng trẻo kia bị vứt bỏ rồi à? Tội nghiệp.

Chị ta liếc mắt về phía Lý Nhan, bản thân cô công chúa cảm thấy tức giận, cô ghét cảnh một người hao hao giống quận chúa ăn nói bậy bạ, đặc biệt hơn nữa là với Khải Hoành.

- Chị, đây không phải em gái hai người sao?

Á Hiên lên tiếng:

- Em gái?? Hừm, Khải Hoành, từ khi nào chúng ta có thêm một đứa em gái vậy? Trình Dĩnh Lan, Trình Khải Hoành… Ái chà, còn ai nhỉ?

Khải Hoành tái nhạt người đi, trước người chị miệng lưỡi sắc như dao gọt này khiến anh vài phần bất lực



- Con chú của em họ của bác cả, chị đâu có để tâm đến họ hàng cơ chứ?

- Chậc…

Lúc này thì chị ta đã khó chịu ra mặt

- Vậy em là…?

- Trình Ái Ninh, không có vấn đề gì chứ?- Khải Hoành tiếp lời, đáy mắt vẫn là sự lạnh nhạt.

- Vậy… cho chị xin lỗi nhé, khi nãy… ôi trời- chị ta khẽ đánh vào miệng mình- Là chị không phải, ưm, chị có thể dạy em cách làm sao để câu được đàn ông giàu, coi như tạ lỗi nhé? Chịu chứ?

- Trình Dĩnh Lan!!! Chị im miệng cho tôi!!

Anh gằn giọng lừ mắt nhìn chị gái của mình, Dĩnh Lan vứt túi xách tay của mình xuống đất, trợn mắt gào lên:

- Ya!!!! Thằng khốn kia!!! Ai cho mày ăn nói mất dạy với chị mày như thế hả? Chẳng trách năm đó không ai muốn nhận mày, thứ không biết điều như thế…

- Thôi thôi, xin hai người đấy, chuyện nhà có gì về đóng cửa nói chuyện.

Sử Diễn lập tức nhảy vào can ngăn, Lý Nhan đứng đấy nãy giờ cảm thấy đầu ong ong, năm đó chuyện gì cơ? Chuyện gì xảy ra với Khải Hoành?

Nãy giờ bầu không khí căng thẳng mọi người xung quanh không dám nói câu nào, thoáng chốc đã nghe thấy âm thanh của tiếng giày cọ sát với sàn đá cẩm thạch cộp cộp vài tiếng.

- Dĩnh Lan, có chuyện gì vậy, em đã chọn xong đồ chưa?

Thanh âm ấm áp, dịu dàng này, so với thiếu niên là Khải Hoành thì có chút trầm và khàn hơn, chỉ là trong lời nói quan tâm kia Lý Nhan thấy có chút… giả tạo chăng?

- Hoài An… Sao giờ anh mới đến?

Cái giọng điệu nũng nịu này, Lý Nhan không khỏi cảm thán, đây không phải kiểu người yêu làm nũng mà cô thấy trên mấy bộ phim thần tượng sao? Khi Lý Nhan quay lại cô đã thấy Dĩnh Lan nằm gọn trong lòng người đàn ông kia, bất giác hình như có cơn gió lạnh thổi tâm trí cô về 5 năm về trước, đứng trước mặt người kia đưa bức thư của quận chúa. Người đó dáng dấp cao lớn, vẫn sống mũi thẳng, mắt cong, đuôi mắt sắc như dao, chỉ là trầm ổn hơn từ lần cuối cô gặp hắn, hắn vẫn giữ ánh mắt đó: hờ hững giống như mọi chuyện trên đời đều không có quan hệ với hắn. Lý Nhan thực sự không tin nổi vào mắt mình, người trước mắt là người khi còn bé đã gặp, là người quận chúa sống chết muốn ở bên, là người mà cả cha lẫn hoàng huynh đều đề phòng.

- Sao vậy? Ai làm em buồn à?

Hoài An đưa tay ôm lấy eo Dĩnh Lan cúi đầu ôn nhu hỏi

- Thì đó… Cái người mà cố gắng đến mấy cũng không qua nổi anh á!

Hắn ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Khải Hoành đang cau có, cần nhất thiết phải thể hiện rõ như vậy không?

- Cậu Khải Hoành, cũng được 3 tháng chúng ta không gặp nhau nhỉ? Cậu vẫn luyện tập chứ?

Anh bắt lấy bàn tay đang đưa ra trước mặt mình, thấp giọng:

- Cảm ơn sự quan tâm của ngài, tôi vẫn mong chờ cuộc tái đấu tiếp theo của chúng ta.

- Tự nhiên. Mà tôi nghĩ cậu không cần biểu lộ rõ vậy đâu.

Đáp lại là sự im lặng của Khải Hoành.

Hoài An liếc mắt sang, Lý Nhan lập tức nằm gọn trong tầm mắt, cô sững người, lia hướng nhìn ra chỗ khác, cho đến bây giờ cô vẫn cảm thấy ánh mắt kia rất đáng sợ… giống như đang nhìn thấu tâm can người ta vậy.

- Cậu Sử, em họ của tôi vẫn còn trách cậu hôm trước không đi cùng nó đánh golf, thật tiếc quá hôm đấy tôi lại có việc bận…

- Không có gì, được anh Thẩm đây để tâm thật là vinh hạnh cho tôi.

Không… Không có để ý đến Lý Nhan, cô vòng ra sau lưng Khải Hoành thì thầm:

- Đi chỗ khác được không?

- Được, khó chịu ở đâu à?



Khẽ lắc đầu rồi lại gật đầu…

- Đi.

Tim cô đập như muốn nổ tung ra, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo sợ mình sẽ bị phát hiện này khiến chân Lý Nhan không còn trụ vững nữa.

Lúc đi lướt qua chỗ bọn họ đang nói chuyện thì Khải Hoành bị Á Hiên kéo sang nói mấy câu.

- Đợi anh chút nhé? Anh nói với chị Á Hiên với Sử Diễn.

- Lâu… lâu không?-cô sợ mình sẽ bị tên Hoài An kia ăn thịt mất.

- Nhanh thôi, đợi anh nhé.

Giờ thành ra Lý Nhan ngồi bơ vơ ở sofa của cửa hàng, cô di di mũi giày, tay không ngừng vân vê góc áo. Giày đen lọt vào mắt nổi bật nữa nền gạch trắng, tim cô lại đập nhanh hơn nữa, run rẩy. Có người ghé vào tai mình, hơi thở khiến người cô trĩu xuống

- Không ngờ lại gặp công chúa Lý Nhan ở đây, thần rất bất ngờ, người vẫn khoẻ chứ ạ?

Lý Nhan bật dậy, tròn mắt nhìn người đang mặc âu phục kia.

- Tiên sinh, ngài nói gì vậy? Tôi không hiểu.

Nụ cười điềm tĩnh của người kia càng làm cô lo sợ hơn

- Sao công chúa lại quên thần nhanh vậy, mới đó mà đã 5 năm rồi? Công chúa cũng thật xinh đẹp y như… quận chúa của người vậy.

Tức giận là cảm xúc còn sót lại lúc này, mạch máu căng lên, Lý Nhan nhếch miệng cười khẩy:

- Thẩm đại nhân vẫn nhớ Triều Lan quận chúa cơ à? Quận chúa gả đi lâu rồi, ngươi nhắc lại cũng chẳng sao đâu. Chính ngươi đã làm mất thể hiện của quận chúa, ngươi cũng có gan nhắc lại sao?

Chỉ là… Liệu mà ngậm miệng của ngươi vào, ta không quan tâm vì sao ngươi ở đây, ta chỉ biết là mình đang nói với một kẻ không biết tôn ti trật tự, thứ rác rưởi trong đống cặn bã.

- Công chúa càng ngày càng khiến thần khó xử rồi, năm đó nếu người đừng nói như vậy trước mặt bệ hạ thì chẳng phải nửa cái giang sơn của cha người sẽ do nhà họ Thẩm chúng thần cai quản sao?

- Ngươi…

- Ngoan ngoãn yên phận rồi tìm cách quay trở về đi, đừng có làm biến động dòng chảy thời gian, người hiểu ý thần chứ, Lý Nhan công chúa?

Hắn cười, cách cười giống như phần thắng chắc chắn sẽ ở trong tay mình, cô không thích loại người này chút nào. Cô nghiến răng, đau thay cho Triều Lan quận chúa

- Tiên sinh, có thật là ngài họ Thẩm, có thật ngài là Thẩm Hoài Anh mà quận chúa si mê? Không phải, không phải đâu.

Năm ấy, giả sử như ta không nhận đưa bức thư ấy, giả sử ta không tin vào lời Chiêu phi nói thì ta sau này nhất định sẽ không cảm thấy có lỗi nhiều như thế với quận chúa đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang