• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngài Liên lại bước tiếp về trước và cô lại theo sau. Mấy thứ ghê tởm kia cứ quanh quẩn bên tai cô rồi chạm vào phía sau.



Phải cố lắm Tô Lam mới kiềm chế không hét to.



Đi được một đoạn, cô thấy mấy tiếng kinh khủng đó dần dần nhỏ lại, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.



Cô thở phào nhẹ nhõm.



Tiếng bước chân dồn dập xung quanh, lại được thêm một đoạn im lặng.



Cuối cùng ngài Liên dừng lại. Do không cẩn thận cô đập mặt vào lưng của anh ta. Tô Lam hốt hoảng cúi xuống lịch sự.



\- Xin lỗi... tôi không cố ý!



Lúc này, Liên quay lại tháo khăn che mắt của cô xuống. Ánh mắt của anh ta nhìn chằm cô không rõ cảm xúc.



Tô Lam phải mất một lúc mới ý thức được bản thân đang ở đâu. Cô và Liên đang đứng giữa một cây cầu mà phí bên dưới chính là một cái vực không đáy. Phía xa gần đó có một hồ nước đen rộng lớn, giữa dòng có một con quái vật khổng lồ đang bơi lội ở đó. Liên quay người phất ống tay áo. Một bóng đen xuất hiện đưa cho anh ta một bát nước màu xanh đậm. Liên cầm lấy rồi đi tới đưa bát nước cho cô. Bóng đen kia lui về sau biến mất.



\- Uống nó, rồi cô sẽ được sống lại. Từ giờ cô không còn khả năng nhìn thấy những người sắp chết cũng như các Thần Chết nữa!



Tô Lam nhìn bát nước, cô đang do dự.



Tại sai ngài Liên lại cho cô cơ hội? Rốt cuộc anh ta là ai? Còn Tử Hàn nữa, cô còn không biết hiện giờ hắn ở đâu. Chẳng lẽ Tử Hàn cũng gặp nguy hiểm?



Không! Hắn đã cứu cô thì cô cũng chẳng phải người lòng dạ sắt đá mà bỏ rơi hắn được.



\- Tại sao lại cho tôi cơ hội sống?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK