• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lam chết lặng đứng đó. Bóng dáng Tư Long khuất dần, cô vẫn không hề nhúc nhích mà ngồi xuống đường gục mặt xuống khóc. Cô không thể quên được. Không quên được! Ngay khi nhìn thấy Tư Long, cô cứ ngỡ là Tử Hàn. Cho tận đến lúc nhìn vào ánh mắt đó, nó lại rất xa lạ đối với cô. Nó khiến cô quay trở lại thực tại và Tử Hàn thật sự đã không còn.



Mãi đêm khuya Tô Lam mới mệt mỏi trở về nhà. Mẹ cô hình như đã ngủ. Tô Lam không dám làm phiền bà mà nhẹ nhàng trở về phòng đóng cửa lại.



Hôm nay thật là mệt mỏi.



Cô vào phòng tắm, gội rửa sạch sẽ rồi đi đến bàn học mở lon nước ngọt ra uống cho đỡ khát. Nhưng vừa uống một ngụm, Tô Lam ho sặc sụa. Vị cay cay của ga sộc lên mũi cô. Lúc đầu cô hơi giật mình, sau đó uống thêm mấy ngụm nữa.



Khóe miệng Tô Lam hơi cong lên. Cô cầm lon nước ngọt trên tay vui mừng.



Vị giác của cô.... trở lại rồi...



Đêm đó cô vui mừng quá độ nên thức trắng đêm. Rồi sáng hôm sau, Tô Lam vội vàng chạy đi học quên cả ăn sáng. Trong lớp, Tô Lam mua 1 bịch đồ ăn các loại. Rất lâu rồi, cô chưa được thưởng thức những hương vị này. Đến cả độ ngon nó cũng đậm đà như vậy.



\- Tô Lam, vị giác của cậu khỏi rồi?



Nghe Tiêu Vân hỏi vậy, Tô Lam vừa ăn vừa gật đầu. Ăn no căng cả bụng. Sau giờ học, Tô Lam lấy tiền dành dụm đến bệnh viện gần trường khám lại. Cô phải chắc chắn rằng vị giác của mình phải khỏi thì mới yên tâm. Sắp đến sinh nhật 20 tuổi của cô rồi. Cô không muốn 20 năm dài không thể cảm nhận được vị ngon của từng món ăn.



Trải qua hàng loạt những đợt kiểm tra toàn thể. Cuối cùng, bác sĩ tờ giấy bệnh của cô xem qua một lượt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK