Mùa săn bắn đến, Thụy Dương Vương gia quyết định chọn một ngày đẹp trời ra ngoại ô rừng rậm săn bắn.
Tây Tường Liệt từ sớm đã thức dậy chuẩn bị đi vào khu săn bắn, vài vị phu nhân cùng một ít gia đinh cũng khởi hành theo.
Tiểu Nhiễm cùng Thu Đào đang muốn ngồi vào trong xe ngựa, chợt nghe thấy một thanh âm nữ nhân quen thuộc, đúng là thanh âm bén nhọn mà ngày ấy khi nó cùng A Chính ca chịu quất roi nghe được.
“Ui, cuối cùng ngươi cũng vác xác ra ngoài a, ta còn tưởng cái đồ đê tiện không biết xấu hổ nhà ngươi đã bị Vương gia hành tới chết rồi chứ!”
Liễu Yến một mặt phấn son kiều diễm đi đến trước Tiểu Nhiễm, đôi mắt phượng sắc bén hung tợn trừng Tiểu Nhiễm.
“Không được mắng công tử như vậy!”
Nghe được chủ nhân mình hầu hạ bị người khác sỉ nhục, Thu Đào tính khí đơn thuần lại ngay thẳng lập tức đứng ra bảo hộ chủ nhân.
Nàng mới mặc kệ đối phương có là cái gì Tứ phu nhân, tóm lại động đến công tử của nàng chính là không được!
Liễu Yến có điểm kinh ngạc nhìn thoáng qua Thu Đào đang tức giận, không chút do dự tát một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thu Đào.
“Tiện nha đầu to gan! Thật sự là chủ nào tớ nấy, đều như thế không biết tự lượng sức mình!”
Tiểu Nhiễm vội đem Thu Đào đã trúng một cái tát kéo lại, đau lòng xem kĩ hồng ấn trên mặt nàng, rồi mới ngẩng đầu phẫn nộ trừng Liễu Yến.
“Sao vậy, ngươi còn phát hoả? Cũng không nhìn lại mình là cái loại gì, ngươi có tư cách đối với ta trừng mắt sao?!”
“Ngươi có thể đánh ta mắng ta, nhưng không được vũ nhục chủ nhân của ta!”
Thu Đào biết chính mình là một hạ nhân, bị đánh mắng cũng là chuyện thường, nhưng mà công tử sao lại có thể để người ta khinh miệt vậy?
Thấy Liễu Yến lại nâng tay tiếp tục đánh xuống, Tiểu Nhiễm liền bước lên phía trước bắt lấy cổ tay đang muốn hạ thủ của nàng.
“Buông tay! Ngươi đồ tiện nhân có tư cách gì chạm vào bản phu nhân!”
Chán ghét gạt tay Tiểu Nhiễm ra, Liễu Yến giống như động phải hủi lấy khăn tay dùng sức lau.
“Hừ, đừng tưởng rằng chính mình được sủng thì không biết trời cao đất rộng, Vương gia sớm muộn gì cũng một cước đá văng ngươi ra. Trời sinh một bộ dáng câu dẫn nam nhân ti tiện, thấy liền ghê tởm!”
Nói xong, Liễu Yến quay đầu đi đến xe ngựa của mình.
Một màn này hạ nhân trong phủ tất cả đều thấy, chính là không có kẻ nào ngốc ở trước mặt Vương gia cáo trạng.
Tứ phu nhân là ai chứ? Chính là người có thể đổi trắng thay đen, công phu không ai bì kịp!
Mặt khác, ba vị phu nhân còn lại thấy một màn như vậy đều vui sướng khi có người gặp họa, chỉ ở trong xe ngựa vén màn nhìn ra chế giễu, Liễu Yến cũng không phải thứ gì tốt, các nàng đấu đá coi như đều giống như chó tranh mồi hung dữ, tuy rằng Liễu Yến thoạt nhìn căn bản chính là đại chó điên. (=.=”)
“Công tử……” Thu Đào ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhiễm, cố gắng an ủi hắn, mà Tiểu Nhiễm chỉ nở nụ cười ý bảo lên xe ngựa.
Xe ngựa đã bắt đầu thuận lợi tiến trên đường, Thu Đào mang tâm sự nhìn về phía Tiểu Nhiễm.
“Công tử, ngươi đừng thương tâm, ngươi đừng để bụng mấy lời người đàn bà kia nói, nàng căn bản chính là khi dễ người. Nàng là phu nhân trong phủ, nhưng ngươi cũng là người được Vương gia sủng ái a!”
Thấy công tử nhìn về phía mình, Thu Đào lại nói tiếp: “Công tử, ngươi không cần lo lắng, ta hôm nay sẽ đem chuyện nữ nhân kia khi dễ ngươi nói cho Vương gia, Vương gia thích ngươi như thế, hắn nhất định có thể thay ngươi làm chủ!”
Thu Đào lòng đầy căm phẫn kể sự bất mãn của mình, Tiểu Nhiễm tới gần Thu Đào, đối với nàng lắc đầu, ý bảo không cần cùng Vương gia nói.
“Tại sao? Nữ nhân kia đã khi dễ ngươi như vậy!” Thu Đào thần tình khó hiểu, không thể cáo trạng với Vương gia, vậy sao có thể nuốt xuống cơn tức này? Chẳng lẽ để chủ nhân mình cứ như thế bị người ta bắt nạt?
Tiểu Nhiễm kéo tay Thu Đào, viết:
Cái gì cũng đừng nói, ta không thể khiến Vương gia phiền não.
Thu Đào còn muốn phản bác vài câu, chứng kiến Tiểu Nhiễm kiên định đối nàng lắc đầu, bất đắc dĩ chỉ có thể từ bỏ.
Cũng chỉ có thể nuốt xuống khẩu ác khí này, chủ nhân đã nói như thế, nàng làm nha hoàn còn có thể nói gì?
Đột nhiên Tiểu Nhiễm lấy tay xoa bên má còn sưng đỏ của Thu Đào, đau lòng nhìn mặt nàng, trong mắt tràn đầy áy náy.
Thực xin lỗi.
Tiểu Nhiễm viết lên tay Thu Đào như vậy.
Thu Đào mặt trở nên đỏ hơn, bàn tay đặt trên mặt nàng thật mềm, thật ôn nhu.
Nàng vội cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Không có gì, công tử không cần lo lắng.”
Có một chủ nhân như vậy, bảo nàng vì người chết nàng cũng cam tâm.
Danh Sách Chương: