Tây Tường Liệt liếc mắt xem thường Vân Cẩm Nghị, cũng không thèm để ý nhiều đến hắn.
“Đi thôi, Nhiễm Nhi, ta dạy ngươi kỵ mã.”
Tiểu Nhiễm nghi hoặc nhìn Tây Tường Liệt, kéo tay hắn viết:
Các ngươi không phải muốn đi săn sao?
“Kia giờ Tỵ mới bắt đầu, vẫn còn một canh giờ nữa mà, đi thôi.”
Nói xong, Tây Tường Liệt kéo Tiểu Nhiễm hướng chuồng ngựa đi đến.
Vân Cẩm Nghị cùng Ngụy Lăng Thần kinh ngạc nhìn thoáng qua, không hẹn mà cùng giật mình ── Tiểu Nhiễm vậy mà là người câm.
“Tuy có tật, lại càng khiến người ta yêu thương.” Hồi lâu, Ngụy Lăng Thần mới nói.
“Ha ha, không sai, trái lại đó là một loại yên bình không nói nên lời.” Vân Cẩm Nghị cũng thì thào bàn luận.
…
Tiểu Nhiễm đi vào chuồng ngựa, đôi mắt lập tức đã bị một con hắc mã hấp dẫn.
Đó là một con ngựa đen cao tráng gầy gò rất khác so với đồng loại, bờm lông xinh đẹp được chải vuốt cẩn thận mượt mà sáng bóng.
Từ đỉnh đầu đến cổ là lông rậm màu đỏ thẫm, lông ở bốn vó cũng như thế.
Nó tứ chi thoạt nhìn thon dài mạnh mẽ, đồng tử tối đen hữu thần.
Tiểu Nhiễm không phải bị bề ngoài của nó hấp dẫn, mà là bởi vì nó ở đàn ngựa phát ra hơi thở vương giả.
Những con ngựa chung quanh đều vây quanh, chỉ là không dám tới gần, trông gần như e sợ mà sùng bái đứng không gần không xa bên người hắc mã.
Tiểu Nhiễm vừa nhìn hắc mã cảm giác đầu tiên chính là thấy nó giống như vua của đàn ngựa, Tiểu Nhiễm cho tới bây giờ mới biết nguyên lai ngựa cũng có thể làm cho người ta có loại cảm giác này.
“Ngươi thích nó sao? Nó gọi Hắc Lân.”
Tiểu Nhiễm gật đầu, kìm lòng không đậu vươn tay hướng Hắc Lân muốn sờ.
Hắc mã kia thấy có người đi tới, lại duỗi tay ra muốn sờ chính mình, vốn có chút nóng nảy dậm chân, lại ngẩng đầu liếc nhìn Tiểu Nhiễm một cái, lập tức thả lỏng để cho Tiểu Nhiễm vuốt lông mình.
Tây Tường Liệt kinh ngạc nhìn một màn này. Hắc Lân là ngựa của hắn, tính khí rất quái, tính tình lại nóng nảy, người bình thường đều không thể đến gần, càng miễn bàn đến đụng vào nó.
Chính là hiện giờ Hắc Lân lại thuận theo tùy ý Nhiễm Nhi vuốt ve nó.
Tây Tường Liệt khóe miệng giơ lên, lộ ra một nụ cười nhẹ, xem ra đúng là chủ nào mã nấy. (cái thể loại gì thế không biết =]])
“Nhiễm Nhi, nó thực thích ngươi.”
Ân? Tiểu Nhiễm quay đầu nhìn Tây Tường Liệt.
“Nó không dễ dàng để cho người ta chạm vào, nếu nó như thế thích ngươi, hôm nay chúng ta liền cưỡi nó.”
Tiểu Nhiễm cho tới bây giờ còn chưa có cưỡi ngựa lần nào nên Tây Tường Liệt phải dạy rất vất vả mới giúp Tiểu Nhiễm tự ngồi trên lưng ngựa được, Hắc Lân thật sự là một đại mã rất cao.
Thấy Tiểu Nhiễm ngoan ngoãn ngồi yên, Tây Tường Liệt nhảy lên, ngồi xuống phía sau Tiểu Nhiễm.
Tây Tường Liệt ở phía sau vòng tay nắm lấy dây cương chỉ huy ngựa, rất nhanh, Hắc Lân liền hướng trong rừng phóng đi.
Thật thần kỳ! Tiểu Nhiễm chưa bao giờ biết cảm giác cưỡi ngựa lại tuyệt như thế, cảm giác thân mình được ở chỗ cao nhẹ nhàng dập dìu, mặc dù có điểm xóc nảy, chính là nó tuyệt không sợ hãi.
Chỉ cần có hắn, chính mình liền không còn sợ cái gì.
Tây Tường Liệt ở phía sau cảm giác được Tiểu Nhiễm đang vui sướng, hắn dựa vào người Tiểu Nhiễm, ở trên cổ nó hôn lên, hài lòng khi thấy thân thể người phía trước cứng đờ.
Hắc Lân tâm tình tựa hồ hảo thật sự, nó cao hứng kêu to vài tiếng, tốc độ cũng dần dần nhanh hơn.
Hắc Lân chạy băng băng, Tiểu Nhiễm chưa từng cưỡi ngựa qua có chút sợ hãi loại tốc độ này, Tây Tường Liệt để Tiểu Nhiễm tựa vào trong lòng, tự mình nắm lấy dây cương khống chế Hắc Lân.
Cảm giác giống như đang bay, gió ở bên tai thổi qua phần phật. Tiếng vó ngựa đều đều dễ nghe theo quy luật vang lên, Tiểu Nhiễm khóe miệng cong lên thật cao.
Nếu như nó có thể phát ra tiếng, nó nhất định sẽ lớn tiếng cười biểu đạt sự vui sướng trong lòng.
Lồng ngực phía sau hảo ấm áp, thật an toàn.
Chính là lúc tâm trạng đang vui vẻ vậy, đột nhiên một thanh âm nữ nhân bén nhọn cao tiếng vang lên:
“A! Cứu mạng a! Vương gia, cứu Yến Nhi!”
Tây Tường Liệt vội dừng dây cương, quay đầu liền thấy Liễu Yến đang ôm cổ một con ngựa, mà con ngựa kia lại đang phóng nhanh tới hướng bọn hắn.
Không chút do dự , Tây Tường Liệt từ trên người Hắc Lân nhảy lên con ngựa Liễu Yến đang cưỡi, túm lấy dây cương khống chế một phen, nhanh chóng khiến cho con ngựa điên kia dừng lại.
Con ngựa bị khống chế, Liễu Yến ôm cổ Tây Tường Liệt, khóc lóc nói: “Ô ô, Vương gia, hù chết Yến Nhi, ngươi nếu không đến Yến Nhi có thể thật sự sẽ bị ngã chết, ô ô……”
Tây Tường Liệt đem nàng ôm xuống ngựa, vỗ về nàng an ủi nói: “Tốt lắm, Yến nhi đừng khóc , ngươi nhất định là đã đá vào bụng mới khiến cho nó ***g lên như vậy, lần sau chú ý sẽ không có việc gì.”
Liễu Yến càng dựa sát vào Tây Tường Liệt hơn: “Không cần, Yến Nhi không bao giờ cưỡi ngựa nữa, sợ… Cho dù cưỡi cũng phải cùng Vương gia cưỡi, như vậy Vương gia có thể bảo hộ Yến Nhi.”
Nữ tử xinh đẹp như chim nhỏ nép vào người Thụy Dương Vương gia cao lớn tuấn mỹ, giờ phút này Tiểu Nhiễm ngồi trên người Hắc Lân nhìn xuống đột nhiên cảm thấy được bọn hắn cùng một chỗ mới là xứng đôi.
Cảm giác mất mác nồng đậm dâng lên, chứng kiến Vương gia ôm chặt Liễu Yến, trong lòng trở nên vô cùng đau buồn khó chịu.
Hắc Lân bên dưới như là cảm giác được sự buồn bã của Tiểu Nhiễm, chà chà móng trước, cao giọng kêu to hai tiếng.
Lúc đó, Tây Tường Liệt cùng Liễu Yến đều nhìn về phía Tiểu Nhiễm.
Liễu Yến chán ghét trừng Tiểu Nhiễm một cái, lập tức càng vùi đầu vào trong lòng Tây Tường Liệt.
“Vương gia, ngươi mang Yến Nhi trở về đi, Yến Nhi không muốn một mình cưỡi ngựa nữa.”
Tây Tường Liệt nhìn Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm một thân áo trắng ngồi ở trên người Hắc Lân, một đen một trắng trông thật mơ hồ.
Đột nhiên cảm thấy Tiểu Nhiễm một mình cưỡi Hắc Lân như vậy thật yếu đuối, thật cô đơn, giống như nếu không có chính mình ngay cả một ngọn gió cũng có thể mang nó đi.
Sao lại có loại ý nghĩ này? Tây Tường Liệt khó hiểu, từ lúc nào chính mình trở nên mẫn cảm như thế?
Tiểu Nhiễm đối hắn mỉm cười, lấy tay chỉ vào chính mình rồi lại quơ quơ.
Nó là nói cho Tây Tường Liệt không cần để ý nó, nó có thể một mình trở về.
Tây Tường Liệt hơn nửa ngày không hề động đậy, vẫn lăng lăng nhìn Tiểu Nhiễm.
Tiểu Nhiễm không biết hắn xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ chính mình che dấu không tốt, để cho Vương gia nhìn ra tâm tư?
Liễu Yến rốt cuộc chịu không nổi không khí như vậy, Vương gia đều chỉ nhìn cái tên thấp hèn kia, kêu nàng làm sao cam tâm được?
“Vương gia, chúng ta trở về đi, đã vượt qua giờ Tỵ rồi.” Liễu Yến thúc giục.
Tiểu Nhiễm cảm thấy mình ở lại đây chỉ có thể chuốc thêm xấu hổ, Vương gia không đi là đang xin lỗi mình sao?
Mặc kệ lý do vì sao, nó cũng không thể đòi hỏi quá nhiều.
Tiểu Nhiễm lại ngẩng đầu đối Tây Tường Liệt lộ ra một nụ cười, rồi mới cầm cương ngựa rất không thuần thục chỉ huy Hắc Lân đi.
Hắc Lân thở phì phò, chậm rãi cất bước.
——————–
Danh Sách Chương: