Sáng sớm ngày kế, Tây Tường Liệt sai người chuẩn bị xe ngựa cùng dụng cụ trượt tuyết đầy đủ sẵn sàng từ trước, hắn thì ôm Tiểu Nhiễm ngồi trong xe ngựa, còn có rất nhiều thủ vệ cưỡi ngựa đi theo sau.
Một canh giờ sau, đoàn người mới tới được Cảnh Luân Sơn.
Trên núi Cảnh Luân lúc này đã được tuyết bao phủ đến trắng xóa, quả rất đúng với cái tên “ngọn núi tuyết” mà người ta hay gọi. Đứng ở chân núi, nhìn khắp nơi một mảnh trắng xóa, khiến cho người ta cảm thấy sự tồn tại của con người thật rất nhỏ bé so với tự nhiên.
Núi kéo dài hơn mười km, đỉnh cũng ở tít trên cao, tưởng như cao ngút tận trời. Một ngọn núi như vậy, làm sao có thể ở trên đây trượt tuyết a?
Tây Tường Liệt nhìn ra nghi vấn của Tiểu Nhiễm, cười nói: “Chúng ta không chơi ở nơi này, sườn núi phía bắc có một chỗ đã được thi công làm thành nơi trượt tuyết, độ dốc không lớn, còn rất rộng nữa”.
Đi đến chỗ đó thì không thể dùng xe ngựa được, Tiểu Nhiễm co người trong áo khoác bằng lông thiên nga trắng muốt, ngoan ngoãn nắm tay áo Tây Tường Liệt đi theo sau. Thời tiết rất lạnh, trên núi lại càng lạnh hơn, nhưng vừa nghĩ đến việc có thể thoải mái vui chơi trượt tuyết tại đây, liền cảm thấy chịu lạnh một chút cũng không thành vấn đề.
Tây Tường Liệt thường quay lại giúp Tiểu Nhiễm chỉnh áo khoác, còn gắt gao nắm chặt tay nó.
Tới khu trượt tuyết, quả nhiên giống như Tây Tường Liệt đã nói, không quá dốc mà lại thực rộng.
Đồ trượt tuyết đã được chuẩn bị tốt, Tiểu Nhiễm ngồi ở phía trước, Tây Tường Liệt ngồi ở phía sau. Rồi mới từ từ trượt dần xuống, “sưu” một tiếng, cả xe trượt đã lao vun vút trên nền tuyết trắng.
Tây Tường Liệt ở phía sau ôm lấy Tiểu Nhiễm, hắn có thể cảm nhận rõ ràng thấy sự hưng phấn cùng kích động của nó. Ngẫm lại thấy từ lúc gặp mặt Nhiễm Nhi đến bây giờ, hắn cũng chưa từng mang Nhiễm Nhi ra khỏi Vương phủ, càng không nói đến việc dẫn nó ra ngoài chơi thế này.
Hắn thật sự hổ thẹn với Nhiễm Nhi, chỉ là chơi trượt tuyết cũng có thể khiến nó trở nên cao hứng như vậy…..
Tiểu Nhiễm dang rộng hai tay, đón từng đợt gió táp vào mặt, tốc độ trượt thật nhanh, làm cho nó có ảo giác như đang được bay. Loại cảm giác này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, trước đây cha cùng nương từng dẫn nó đi trượt tuyết, cha cũng ngồi phía sau ôm nó như thế này, chỉ sợ nó sẽ rơi ra ngoài.
Cha……
Đến xế chiều, Tiểu Nhiễm chơi đủ, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến đỏ ửng. Tây Tường Liệt nâng mặt nó lên, có điểm đau lòng chà xát: “Chúng ta hồi phủ thôi, bằng không ngươi sẽ bị lạnh cóng mất.”
Tiểu Nhiễm vừa cười vừa đối hắn gật đầu.
Lúc xuống núi, bọn họ lựa chọn đi đường khác, bởi vì đường kia còn có quán trà, vừa lúc có thể cho bọn họ tìm một chút ấm áp.
Tiểu nhị quán trà thực cung kính đón bọn họ vào, đoàn người Tây Tường Liệt mặc dù không tiết lộ thân phận, thế nhưng cái loại khí phái này vẫn làm cho người ta không tự chủ mà kiêng nể vài phần.
Đoàn người chia thành hai bàn ngồi uống trà nóng, thân thể Tiểu Nhiễm đã ấm áp lên nhiều, thấy chén của Tây Tường Liệt trống không, Tiểu Nhiễm muốn rót thêm cho hắn, chính là vừa ngẩng đầu lên, hai mắt lập tức mở to sững sờ.
Ngoài cửa, một nam nhân già nua khoác trên người cái áo bông vải cũ nát bám đầy tuyết, vừa chà xát đôi tay bị đông lạnh đến hồng hồng vừa nói chuyện với tiểu nhị quán trà: “Củi đốt hôm nay ta đã đưa đến rồi, tổng cộng năm đồng”.
“Đã biết đã biết, nhìn xem ngươi, có năm đồng cũng đòi đến cùng, qua phòng thu chi mà lấy đi.”
“Nga, hảo, hảo.” Nam nhân già nua hèn mọn cúi đầu, lập tức hướng phòng thu chi mà chạy vội vàng.
“Nhiễm Nhi?” Tây Tường Liệt giật mình nhìn Tiểu Nhiễm kích động buông bình trà xuống chạy ra ngoài.
Cha, cha!
Tim nó đang đập thật sự lợi hại, Tiểu Nhiễm cảm thấy dường như mình đang nằm mơ, đó là cha, là cha của nó.
Tiểu Nhiễm chạy tới túm lấy nam nhân già nua kia, nam nhân quay đầu lại nhìn, cả người liền ngây ngẩn đến chết lặng.
Hồi lâu, nam nhân mới vươn hai tay lên run rẩy ôm lấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Tiểu Nhiễm : “Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm……”
Tiểu Nhiễm lấy tay phủ lên khuôn mặt vì giá rét mà khô nứt hồng hồng của cha mình.
“Tiểu Nhiễm, cha có phải đang nằm mơ hay không? Sao lại gặp được ngươi ở đây? Cha mỗi ngày đều liều mạng làm việc chính là mong có thể kiếm đủ bạc đem chuộc ngươi ra. Tiểu Nhiễm, cha xin lỗi ngươi, cha thật vô dụng, cha xin lỗi ngươi a!”
Hai người ôm nhau khóc thành một đoàn, cả quán trà đều quay lại nhìn bọn họ. Tây Tường Liệt đi đến bên người Tiểu Nhiễm, nắm lấy bờ vai nó: “Nhiễm Nhi, trước hết để cha ngươi vào quán ngồi đã, lát nữa chúng ta cùng nhau hồi phủ”.
Chờ đến khi hai cha con Tiểu Nhiễm ngừng chảy nước mắt, Tây Tường liệt mới đưa chén trà qua: “Bác trai, Nhiễm Nhi lúc trước tuy là bán mình vào phủ, nhưng hiện giờ đã không còn là hạ nhân trong phủ nữa, mà là người cùng ta đồng giường cộng chẩm. Ta sẽ hảo hảo bảo vệ Nhiễm Nhi, yêu thương Nhiễm Nhi cả đời, nếu bác trai không chê, mười ngày sau ta xin được đón Nhiễm Nhi đưa vào chánh thất. Sau này ta cùng Nhiễm Nhi sẽ cùng phụng dưỡng người.”
Tiểu Nhiễm cúi đầu im lặng, nó thật không ngờ Tây Tường Liệt lại nói với cha mấy lời này, làm cho nó xấu hổ đến mức không biết phải làm sao.
“Nhưng mà, nhưng mà Tiểu Nhiễm là nam nhi a, việc này…..” Nam nhân hiển nhiên bị mấy lời nói của Tây Tường Liệt dọa chấn động một phen.
“Nhiễm Nhi có phải nam nhân hay không không quan trọng, quan trọng là … ta đã xem Nhiễm Nhi như nương tử mà đối đãi, hi vọng bác có thể thành toàn cho chúng ta”.
“Ai……” Nam nhân thở dài: “Tiểu Nhiễm, đứa nhỏ này vẫn là mệnh hảo, có thể được Vương gia xem trọng như vậy, Vương gia ngài không chê nó bị câm là tốt rồi, ta còn có ý kiến gì nữa? Ta hướng ngài dập đầu, cám tạ ngài đã chiếu cố Tiểu Nhiễm.”
Nam nhân nói xong liền muốn quỳ trên mặt đất dập đầu thật, Tây Tường Liệt vội vàng kéo hắn lại: “Bác trai, Nhiễm Nhi là người ta yêu nhất, ta hẳn là nên cảm tạ bác trai mới đúng. Chờ đến ngày ta cưới Nhiễm Nhi, ta còn phải kêu ngài một tiếng cha, ngài chớ hướng ta quỳ xuống.”
Nam nhân không biết là do cao hứng hay vì quá mức kích động, lại bắt đầu rơi lệ: “Nếu nương Tiểu Nhiễm biết được đứa nhỏ này đã có nơi có chốn an ổn, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng”.
Tiểu Nhiễm đỡ lấy cha mình, an ủi vỗ lưng ông. Tây Tường Liệt nhìn một đôi phụ tử trước mặt, trong lòng cảm thấy được an ủi. Nếu hôm nay Nhiễm Nhi không gặp được cha mình, hắn cũng sẽ phái người đi tìm, bởi vì hắn không muốn trong lòng Tiểu Nhiễm có bất cứ tiếc nuối nào.
…
Mười ngày sau, Thụy Dương Vương phủ cử hành một hôn sự vô cùng long trọng, Trần tổng quản ứng theo mệnh lệnh lúc trước của Vương gia, ở nhà viết lên gia phả song song với cái tên Tây Tường Liệt hai chữ “Doãn Nhiễm”. Tiểu Nhiễm chính thức trở thành Thụy Dương Vương phi.
Vương phủ nhốn nháo cả một ngày, tới buổi tối toàn bộ người trong phủ bị lệnh cấm không cho phép nháo động phòng.
Đang lúc Tây Tường Liệt cùng Tiểu Nhiễm hai người ở trong phòng ngọt ngào mật mật, bên ngoài lại xuất hiện ba nam tử.
Ba người này là ai?
Đại tướng quân uy vũ đương triều Ngụy Lăng Thần, đệ nhất thiên hạ phú thương Vân Cẩm Nghị, giang hồ đệ nhất Giáo Huyền Thiên Cung cung chủ Thấm Lam.
Muốn hỏi bọn hắn tại sao lại chừa mặt vào lúc Tây Tường Liệt đang chuẩn bị động phòng hả?
Danh Sách Chương: