Chu Ninh lạnh nhạt, đồ rác rưởi này đúng là chẳng có ý gì tốt, luôn luôn muốn biến cô thành người thiểu năng giống nó.
[...]
Là Hoàn Khố, không phải thiểu năng!
Nội tâm Hoàn Khố Thiếu Gia tràn đầy tuyệt vọng, tại sao nó lại gặp phải một con mèo hoang khó thuần như vậy chứ, thiếu gia sắp chết trận rồi!
Chu Ninh trực tiếp che chắn rác rưởi thiếu gia, rời khỏi bệnh viện, Giang Thiến đã lái xe thể thao Ferrari của nguyên chủ tới bên ngoài. Đây là vào dịp sinh nhật năm ngoái của nguyên chủ, bà ngoại bắt kịp thời đại của cô đã tặng cho cô làm quà. Hy vọng cô có thể giống với những người cùng tuổi một chút, thư giãn giải trí, chứ không phải luôn luôn vùi đầu vào công việc.
Chỉ là, nguyên chủ nhận nhưng không lái mà để ở gara!
"Tổng giám đốc, cô......"
"Nếu là bà ngoại gọi điện thoại cho cô, thì nhớ nói tôi vẫn đang nằm việc, biết không?"
Thần sắc Chu Ninh bình tĩnh lại đứng đắn, dặn dò.
Giang Thiến: "......"
Thẩm tổng, bày ra bộ dáng đứng đắn để làm việc lừa dối trưởng bối, cô coi như là người đầu tiên luôn đấy!
Nhưng, "Thẩm tổng, cô muốn đi đâu vậy?"
Chu Ninh lấy chìa khóa từ trên tay Giang Thiến, trịnh trọng nói: "Cứu vớt chính mình!"
Có thể đi đâu khác ngoài cứu sống chính mình đâu?
Rác rưởi hệ thống luôn muốn bức cô tự sát, thật ác độc!
Hoàn Khố Thiếu Gia: ==!!
Hoàn Khố Thiếu Gia rất tốt, tiểu bảo bối đừng có trợn mắt nói dối nhé.
Chu Ninh dứt lời, cũng mặc kệ Giang Thiến đứng trong gió cát hỗn độn, lái xe đi về hướng bãi đua xe bắc đế đô.
Giang Thiến phản ứng lại, còn muốn hỏi cái gì, nhưng, chỉ có thấy đèn xe ở nơi xa xôi. Trên mặt cô ấy tràn đầy tang thương, Thẩm tổng bị làm sao vậy? Chẳng lẽ bị áp lực quá lâu, nên tinh thần bị làm sao đó? Nhưng Thẩm tổng ngoại trừ một ít hành động kỳ quái, thì tất cả còn lại đều rất bình thường, cho nên, đây rốt cuộc là bệnh gì? Giang Thiến có chút do dự có cần nói cho Doãn gia việc này hay không, nếu không nếu Thẩm tổng xảy ra chuyện gì, thì......
Nhưng, trước kia Thẩm tổng đều cực kì kiêng kị người bên cạnh tiết lộ hành trình của cô. Huống chi hiện tại cô ấy càng cảm thấy vị tổng giám đốc này càng thêm bá đạo, đáng sợ?
Giang Thiến căng thẳng, thở dài một hơi, bóng dáng tiêu điều đi vào bệnh viện, suy nghĩ xem có nên đặt một phòng bệnh thoải mái không, phòng ngừa sau này bị đánh!
Những năm gần đây, thư kí không dễ làm a!
Làm cho nam tổng giám đốc thì sợ không giữ được trong sạch, với nữ tổng giám đốc thì sợ không giữ được cái mạng nhỏ!
......
Chu Ninh không biết thư kí nhà mình đang bổ não, mà cho dù có biết thì trên mặt cũng là một mảnh không gợn sóng. Sinh hoạt tựa như bị cưỡng bách XXOO, phản kháng không được, vậy...... Tạm thời ẩn nhẫn mai phục, tìm cơ hội xử lí rác rưởi làm mình không thoải mái!
[Cải nhỏ a, một mình vươn lên trong đất a, hai ba tuổi a, không có mẹ a......]
"......"
Thanh âm lắp bắp quanh quẩn trong đầu mình, thần sắc Chu Ninh lạnh nhạt, nhưng tay nắm tay lái càng thêm lực, dự báo cô vô cùng muốn đập nát thứ rác rưởi kia.
Cha mẹ đồ rác rưởi này chết rồi, nó không đi đưa ma, ngược lại ở chỗ cô khóc tang làm cái gì? Đầu óc bị kẹp vào cửa à?
Hoàn Khố Thiếu Gia: [...]
Nói bậy, rõ ràng nó chỉ chết mẹ, chứ chưa có chết cha!
Chu Ninh: "......" Từ chối thiểu năng, không thể giao tiếp.
"Hệ thống còn có cha mẹ?" Không phải là lực lượng hồng hoang tạo thành sao?
"Đương nhiên không phải, thiếu gia ta làm sao có thể đánh đồng với đám hệ thống khác?" Hoàn Khố Thiếu Gia kích động tỏ vẻ chính mình rất đặc biệt.
Chu Ninh bình tĩnh gật đầu, xác thật không giống nhau.
Đồ bỏ đi!
Hoàn Khố Thiếu Gia: [...]
[Cưới mẹ kế, ba năm rưỡi......]
Hoàn Khố Thiếu Gia thương tâm tiếp tục bài cải nhỏ, nó vô cùng cảm thấy bản thân bây giờ chính là một cọng cải nhỏ, đi theo một người mẹ kế tiểu bả bối, ngày nào cũng bị tra tấn.
Chu Ninh nhất giẫm cần ga, xe như mũi tên bay ra ngoài, rất có cảm giác khuynh hướng kết thúc nhân sinh.
[Tiểu bảo bối, cô đi chậm một chút, chết người đấy.]
Hoàn Khố Thiếu Gia sợ tới mức chút nữa trụy tim, cũng không dám hát nữa, ô ô ~~
"Câm miệng, rác rưởi."
Còn bắt cô đua xe, vậy mà tốc độ này cũng không chịu được? Gọi nó là rác rưởi quả không sai chút nào.
[... Thiếu gia chỉ lo lắng cho an toàn của tiểu bảo bối thôi.]
"À, vậy ta rất cảm ơn ngươi, rác rưởi."
[...]
Chúng ta không thể hữu hảo hơn sao? Ai mà chẳng có nỗi sợ chứ tiểu bảo bối.
"Ngươi chỉ là đồ rác rưởi." Chu Ninh đẩy gọng kính, vô cùng ngay thẳng nói.
[...]
Được, nó đi, cô đừng có tìm nó.
Tới bãi đua xe, xe của Chu Ninh dùng một tư thế hoàn mỹ, chính xác mà dừng ngay chỗ đỗ xe, không có một chút xê dịch.
Kỹ thuật lái xe khiến bọn Kim ca đang đứng nhìn suýt chút nữa huýt sáo. Nhưng đánh chết bọn họ cũng không dám huýt, ai bảo người ngồi bên trong là nữ tổng giám đốc nghiêm khắc cưnsg nhắc?
Mấy người Kim ca cũng không muốn chết quá sớm!
Chỉ là bọn hắn nhìn Chu Ninh mặc một bộ chính trang giống như đi tham gia hội nghị thương nghiệp quốc tế, sau lưng tràn đầy đường hắc tuyến, vị lão đại này thật sự muốn đi đua xe chứ?
Kim ca xoa xoa khóe miệng, trên mặt treo một nụ cười cung kính, tiến lên một bước, "Thẩm tổng, chào cô!"
Ánh mắt Chu Ninh liếc nhìn Kim ca ăn mặc quần áo thời lưu, tóc nhuộm đỏ chót, đờ đẫn đẩy gọng kính kính, trong lòng càng thêm kiên trì, nếu rác rưởi thật dám cưỡng chế bắt cô thành thiểu năng trí tuệ, cô liền lập tức đồng quy vô tận với nó!
[...]
Không phải nói hệ thống vá ký chủ đều là cp chân ái sao?
Vì cái gì mà tiểu bảo bối nhà nó luôn muốn cùng nó đồng quy vu tận?
Được rồi, tình yêu của tiểu bảo bối nhà nó hơi khác người, nó nên bao dung.
Kim ca thấy Chu Ninh nhìn chằm chằm mình, bắp chân có chút co giật, cả người căng cứng, hắn nuốt một ngụm nước bọt, "Thẩm tổng, có điều gì không phải sao ạ?"
___
Hoàn Khố Thiếu Gia: Ngày nào mà tiểu bảo bối không gọi ta là rác rưởi, thiểu năng? Online chờ gấp.
Chu Ninh: Không bao giờ, rác rưởi.