Edit: Lệ DiệpBeta: Cá____“Tôi nghe nói đám người kia chẳng biết vì lý do gì nhưng tất cả đều bị phế bỏ chân, cô...!Đã làm gì bọn họ à?"Thủy Như Khiêm nằm trên giường, anh khép quyển notebook lại, chuyển tầm mắt về phía người con gái lạnh lùng đang ngồi trên giường bệnh đọc sách một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng hỏi.Hôm đó, sau khi được Chu Ninh cứu Thủy Như Khiêm được đưa đến bệnh viện ngay, nên anh cũng không biết những chuyện xảy ra sau đó.Mà người nhà họ Doãn không biết nghe chuyện bịa đặt từ đâu rồi hiểu lầm gì, kêu người đem thêm cái giường nữa đến phòng bệnh của Chu Ninh, sau đó sắp xếp để cô và Thủy Như Khiêm dưỡng bệnh cùng một phòng.Lý do bọn họ đưa ra rất hoàn mỹ, đó là giường bệnh viện cung cấp quá bé!Còn về phía Chu Ninh, cô đương nhiên không quen với việc không gian riêng của mình có sự xuất hiện của người ngoài, nhưng biết làm sao được, dù gì vai ác cũng là đệ tử của cô, nên cũng đành miễn cưỡng nhịn xuống.Đương nhiên, để trở thành người đủ tư cách làm bậc thầy của vai ác thì việc ân cần hỏi han đệ tử là một điều cần thiết...Mỗi ngày ba lần, thậm chí việc hỏi han anh còn đúng giờ hơn ăn cơm nữa là, ví dụ như miệng vết thương còn đau không.Chỉ có điều giọng điệu hỏi han ân cần đó quá mức bình tĩnh, tình cảm cũng quá mức dửng dưng!Vậy nên cứ mỗi lần như thế Thủy Như Khiêm cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, dường như nếu anh trả lời không đau, cô sẽ bổ cho anh thêm mấy đao.Quan tâm kiểu này thật sự khiến người ta phải lo lắng!Đáng tiếc là tổng tài Chu lại không cảm thấy như vậy.
Cô tự cảm thấy hài lòng với việc mình làm, thậm chí còn tự cho bản thân thật sự là một bậc thầy mẫu mực!Hoàn Khố Thiếu Gia: "..."Đã làm ô uế danh xưng thanh niên ba tốt rồi, giờ lại làm ảnh hưởng đến bậc thầy!Tiểu Bảo Bối, xin cô hãy buông bỏ đi!Còn về Chu Ninh, lúc nghe thấy câu hỏi của vai ác nét mặt cô vẫn không thay đổi, cô bình tĩnh đóng sách: "Không biết."Trong sách nói: nhân quả luân hồi, báo ứng không chừa một ai.
Câu này quả là không sai!Vậy nên cô chỉ đang thay mặt Thiên Chúa làm việc nghĩa, không có gì là trái với lẽ thường cả!Chỉ có điều, muốn làm thanh niên ba tốt thì phải kín đáo, âm thầm làm anh hùng sau lưng là được rồi!Thủy Như Khiêm: "..."Cô tính lừa quỷ à?Thủy Như Khiêm ngước nhìn sườn mặt tinh xảo bình lặng đến lạ kia của cô, sau đó tự nhéo nhéo lòng bàn tay mình.
Trong lòng anh lúc này thầm nhắc bản thân không được phép sinh ra cảm xúc không cần thiết với bất kỳ kẻ nào, những gì mày chịu từ trước đến giờ còn chưa đủ đau sao?“Cô dùng cách nào để tìm ra tôi?" Thủy Như Khiêm cụp mắt, cô gắng giấu cảm xúc vào đôi mắt phượng đẹp kia.“Chuyện tìm ra anh thì có gì khó?”Giọng điệu bình tĩnh, phong cách thẳng thừng như một lão đại.
Thái độ của cô khiến Thủy Như Khiêm giật giật khóe miệng, tuy nhiên giây tiếp theo anh lập tức phá vỡ sự uy nghiêm đó:“Chắc hẳn cô đã phái người theo dõi tôi?"Chu Ninh: "..."Nét mặt cô không chút thay đổi, cô chuyển tầm mắt về phía vai ác đang trưng ra vẻ mặt hài hước không ngoan của tên nào đó, nghiêm túc phun ra một chữ: "Không!"Mấy chuyện vô bổ như kiểu theo dõi người khác này một thanh niên ba tốt như cô sẽ không làm!“… Thẩm Tổng à, đây là dám làm không dám nhận đó sao?"“Là bảo vệ, không phải theo dõi!” Chu Ninh bình tĩnh mà cường điệu."..."Cô đúng là rất biết cách đàm phán!Nhưng mà, bảo vệ?Tâm Thủy Như Khiêm vốn đã bình tĩnh như nước hồ mùa thu, cuối cùng chỉ vì một câu nói của cô mà lòng anh như dậy sóng, nhưng đương nhiên anh không hề thể hiện ra bên ngoài, nhướng mày nói: "Vậy tại sao vào lúc tôi bị đám người đó bắt cóc lại không có ai tới cứu?"“Bọn họ không biết,” đây là câu nói thật!Nhưng mà, nói gì thì nói vai ác cũng là người có thể khiến thế giới náo động, vậy mà lại bị bắt cóc dễ dàng như vậy sao? Đã thế còn suýt chút nữa là không giữ được sự trong sạch rồi!Chu Ninh nhàn nhạt liếc mắt nhìn người nào đó một cái, trong lòng nảy sinh một chút cảm giác ghét bỏ.Dường như Thủy Như Khiêm đã nhìn ra sự ghét bỏ cất dưới vẻ mặt bình tĩnh đó của Chu Ninh, hàng lông mày đẹp kia khẽ cau lại, sắc mặt trầm xuống, biểu cảm đó của anh có lẽ là vì...Được rồi, bất kể là nguyên nhân gì đi nữa cũng kệ đi, cái quan trọng là hôm qua anh thật sự quá kém!“Chỉ một lần này thôi!”Thủy Như Khiêm ngửa đầu nhìn trần nhà được trang hoàng tinh xảo kia, bình thản nói.Mấy tháng này cũng đủ để dạy anh, khiến anh ghi nhớ suốt đời rồi.
Nếu còn có lần sau nữa, anh có bị giết ở xó xỉnh nào cũng là xứng đáng!“Tôi thắng rồi!”Đối diện với câu nói của anh, Chu Ninh không có bất cứ biểu cảm khác lạ nào, cô chỉ nhẹ nhàng buông ra ba chữ.Thủy Như Khiêm ngẩn ra một chút, anh nhìn về phía cái tay vẫn còn đang cột băng vải đó của cô, đột nhiên lại nhớ tới chuyện ở bãi đỗ xe đêm hôm đó.Anh trầm mặc, hỏi cô bằng một giọng nói hơi khàn: "Vì sao?"“Hửm?”“Cô đường đường là người cầm quyền của Tập đoàn Thẩm thị, thân phận công chúa gia tộc Doãn chẳng phải là cao quý hơn người sao? Là nhân vật trên thần đàn của đế đô, còn tôi, tôi chỉ là một đứa con riêng của nhà họ Thủy vĩnh viễn không được công nhận, vĩnh viễn không được đặt chân ra ngoài ánh sáng.
Có thể nói tôi với cô là hai người ở hai thế giới hoàn toàn đối lập, khác nhau một trời một vực, rốt cuộc thì vì lý do gì mà cô phải tự làm bẩn tay mình, chấp nhận đụng vào người tầm thường dơ bẩn như tôi đây?"“Bởi vì đó là anh." Chu Ninh bình tĩnh trả lời, chỉ có anh mới có giá trị tín ngưỡng, nếu cô tìm người khác để làm mấy chuyện này thì cũng chỉ vô dụng mà thôi.“Hơn nữa, anh rất có tiềm lực.” Chu Ninh nghiêm túc cổ vũ.Mặc dù hiện giờ anh thật sự rất yếu, nhưng nếu cốt cách bên trong thật sự không tốt thì sau này có thể sẽ trở thành một vai ác khiến cả thế giới hỗn loạn?Không được, cô nhất định phải có lòng tin vào đệ tử của mình, tổng tài Chu rất tin tưởng vào con mắt của bản thân.Trong sách có nói đến: Nghiêm sư xuất cao đồ!(*) Nghiêm sư xuất cao đồ: thầy giỏi thì có trò hay.Đây là chân lý, tuyệt không thể để đệ tử của mình đi lệch!Hoàn Khố Thiếu Gia: "..."Tiểu Bảo Bối à, nếu cô còn tiếp tục như vậy nữa thì cô có tin là vai ác có thể đi lệch sang đến tận hệ Ngân Hà đó cô biết không?Thình thịch, thình thịch, Thủy Như Khiêm có thể nghe rõ nhịp tim đập loạn nhịp trong lồng ngực mình, anh muốn ức chế nó lại...!Nhưng nó lại không chịu nghe theo anh.Anh cụp mắt, trưng ra bộ dáng như không để ý đến lắm, nói: "Thẩm Tổng tin tưởng tôi, hay là đang thật sự coi trọng tôi vậy? Chẳng lẽ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao?"Dưới lớp chăn mềm kia tay của Thủy Như Khiêm vẫn đang siết chặt thành nắm đấm, anh đột nhiên cảm thấy lòng mình khẩn trương hơn.
Ngay cả năm anh vừa mới bước chân vào nhà họ Thủy anh cũng chưa từng có cảm giác lo lắng, thấp thỏm như thế này.Tiếc là, anh cười khổ, cuối cùng là anh đang chờ đợi điều gì đây? Loại người như anh thì còn cơ hội gì để mong chờ cái gì nữa chứ?“Ừ.”Ngay vào lúc nắm đấm của Thủy Như Khiêm sắp nới lỏng thì một câu trả lời lạnh nhạt thờ ơ vang lên như làm bỏng đầu quả tim anh, anh bỗng ngước mắt lên nhìn, ánh mắt đầy sự run rẩy: "Cô..."Cánh môi của anh hé mở, anh muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết mình có nên nói ra không.“Còn vấn đề gì nữa sao?" Chu Ninh đẩy gọng kính, nhàn nhạt nhìn anh..
Danh Sách Chương: