Editor: Hà CherryBeta: Cá____Còn ánh mắt như muốn giết người đó?Thật đáng tiếc, boss Chu hoàn toàn miễn dịch.Thủy Như Khiêm nhìn chiếc xe chạy về hướng cục cảnh sát, sắc mặt anh càng thêm thâm trầm lạnh lẽo hơn.
Bờ môi mỏng đẹp nhếch lên thành đường cong, giọng nói lạnh băng vang lên đầy châm chọc:“Sao thế? Chán tôi rồi à? Muốn đem tôi giao cho cảnh sát sao? Đây là đang trả thù tôi vì đã hại cô."Chu Ninh khẽ liếc nhìn anh một cái, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt lại như muốn nói thật đáng tiếc cho anh, người đẹp mà điên.Nhưng lần này cô không nói gì, cũng chẳng biểu hiện gì cả, chỉ bình tĩnh từ tốn bước xuống xe, chậm rãi đi thẳng vào trong cục cảnh sát.
Và đương nhiên, anh vẫn ngồi trơ ở đó, bị ngó lơ không thèm đếm xỉa đến.Dù làm nhân vật phản diện nhưng cũng không tránh khỏi cái tính trẩu, thôi thì cô đành thông cảm thôi, đợi về huấn luyện lại là được.Giờ cô đang ở ngoài đường, phải giữ vững hình tượng thanh niên ba tốt của mình, phải bình tĩnh!Thủy Như khiêm bị người nào đó xem như vô hình thì tức đến nỗi mặt mày đỏ hết cả lên, giờ anh chỉ muốn xông lên cắn chết cô ngay tức khắc thôi.
Nhưng đáng tiếc, giờ anh là người tàn phế, đứng còn không nổi nói gì đến đi.Vẫn còn Giang Thiến, cô ấy không dám bỏ mặc Thủy Như Khiêm như Chu Ninh.Trong lòng Giang Thiến thầm suy đoán có lẽ hai người này chỉ đang giận hờn cãi cọ chuyện gì đó thôi, vì Tổng Giám đốc Thẩm quan tâm thiếu gia họ Thủy kia thế cơ mà.Vậy nên cô ấy tự mặc định Thủy thiếu gia đó vẫn là người có chức vị không vừa, nhất định phải cung phụng.Nhưng: “Thủy thiếu gia, có lẽ anh đã hiểu lầm Thẩm tổng chúng tôi rồi.
Tin tức về vụ bắt cóc của anh là do Thẩm tổng sai người tung lên mạng, còn cả vụ giao dịch giữa cậu anh và nhà họ Thủy nữa, cô ấy cũng đứng ra kêu người đi điều tra vụ đó.
Cũng chính cô ấy phân phó tôi thuê thủy quân tới đối đầu với đám dân đen do nhà họ Thủy thuê để hành hạ anh, thậm chí còn sắp xếp giúp anh tẩy trắng tất cả những tin đồn thất thiệt không đúng.
Trước đó cô ấy còn để anh Kim đứng ra làm chứng rằng anh không hề có mặt trong cuộc giao dịch đêm đó.
Hôm nay cô ấy đến cục cảnh sát chủ yếu là để khai báo một chút về những chuyện này, mục đích là để giúp anh rứt ra khỏi vấn đề này hoàn toàn thôi."Giang Thiến là một thư ký tốt, vì hạnh phúc của Tổng Giám đốc nhà mình, cô ấy đã chủ động kể cho anh nghe những nỗ lực thầm lặng đằng sau của cô.Đôi mắt Thủy Như Khiêm rung động, trong tâm dâng lên một trận sóng lớn, cô thật sự đã làm nhiều điều vì anh như vậy sao?Buổi tối đó anh rõ ràng muốn giết cô, tại sao cô vẫn bảo vệ anh như thế chứ?Thủy Như Khiêm nắm chặt tay xe lăn, tại sao phải đối tốt với anh?Thẩm Miểu Thanh, tại sao?“Mà, không phải tôi đã báo cáo chuyện này với Thẩm tổng từ hai ngày trước rồi sao?" Lúc đó cô ấy nhớ rõ vị tiểu tổ tông này cũng ngồi đấy mà? Chẳng lẽ anh điếc đến mức thế sao?Thủy Như Khiêm: “...”Anh có thể trả lời là lúc đấy anh đang chìm đắm trong sự thù hận của riêng mình, và đầu óc anh lúc đấy chỉ nghĩ về vị hôn phu cũ của cô, nên chẳng thể nghe được Giang Thiến nói gì sau đó nữa.
Anh có nên trả lời thế không?Tai Thủy Như Khiêm đỏ bừng, anh ngước mắt lên nhìn bóng lưng gầy gò và lãnh đạm của cô, nhịp tim đập nhanh đến mức anh không thể chịu nổi.Giang Thiến nhìn theo ánh mắt của anh, dõi về phía Chu Ninh, khẽ cười:“Thủy thiếu gia, tuy bên ngoài Thẩm tổng luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng thực chất cô ấy là người rất mềm lòng.
Điển hình là chuyện của Thẩm phu nhân, mặc dù bà ta không phải mẹ ruột của Tổng Giám đốc, nhưng vì trước đây bà ta luôn ở bên chăm sóc Tổng Giám đốc, vậy nên sau này bà ta có bày trò gì cô ấy vẫn luôn tôn trọng bà ta, thậm chí, cô ấy còn cho bà ta rất nhiều thứ.
Nhưng suy cho cùng, lòng người tham lam, nhiều đến đâu cũng không bao giờ là đủ."Tim Thủy Như Khiêm thắt lại, hóa ra khoảng thời gian trước đó tính cách cô thay đổi thất thường như vậy là vì bị mẹ kế phản bội nên đau lòng ư? Chỉ là cô không quen khóc trước mặt người khác nên cố gồng mình lên như vậy?Thế mà hôm qua anh còn rắc muối lên vết thương của cô nữa!Lần đầu tiên Thủy Như Khiêm có một thứ cảm xúc gọi là "cảm giác tội lỗi", anh nghĩ cô sinh ra đã máu lạnh và không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Hóa ra ...!đâu phải ai sinh ra cũng lạnh lùng đâu?Chu Ninh bước tới cửa cục cảnh sát, nhưng không nghe thấy tiếng nói của vai ác nào đó đằng sau.
Mệt thật, còn đợi cô đến bế đi hay gì? Vẻ mặt cô lúc này tuy bình tĩnh, nhưng bàn tay đã siết chặt lại thành quyền, trong đầu thầm nghĩ không biết có nên quay ra xử lý anh một trận, sau đó hẵng tiếp tục việc đi vào gặp cảnh sát lấy lời khai không nhỉ.“Tiểu Bảo Bối à, nếu làm vậy thật thì cô sẽ phải ở lại đây vài ngày đó." Hoàn Khố Thiếu Gia lên tiếng nhắc nhở.“Rác rưởi, đừng có nhiều lời!"“...”Lương tâm của Tiểu Bảo Bối bị ăn mòn rồi sao!“Này, vừa mới xin lỗi đó!”“Hả?”.
Danh Sách Chương: