Sau khi xác minh những thông tin mà Nam My gửi tới nhóm hoàn toàn là sự thật, và hoàn cảnh học tập, sinh hoạt của các em ở điểm trường bản M rất là cấp bách và cần được hỗ trợ, nhóm người của Dự án hứa chắc nịch sẽ chạy khởi động xin hỗ trợ kinh phí xây lớp học mới và đưa danh sách mười chín em nhỏ đang theo học ở điểm trường lên trang fanpage của nhóm kêu gọi mạnh thường quân nhận nuôi theo Dự án đã đề ra. Nếu thành công, mỗi em nhỏ sẽ có một khoản chi phí là 150.000đ/tháng từ các “bố mẹ” nhận nuôi, dành cho việc sinh hoạt, ăn uống trong thời gian học tập tại điểm trường. Diễn đàn TruyenOnl.com
Chị Mua nghe được mấy lời ấy mà bật khóc như mưa vì quá xúc động, chị và ba cô giáo khác nữa làm công tác giảng dạy cho bọn trẻ ở đây dưới mái trường ngày một rách nát này đã hơn mười năm có lẻ, nhưng đây là lần đầu tiên nhận được sự quan tâm và giúp đỡ tận tình như thế này. Chị cứ nắm tay Nam My mà run rẩy nói lời cảm ơn cô cùng mọi người trong màn mưa nước mắt.
Cô khiêm tốn không nói quá nhiều chỉ mỉm cười vỗ về an ủi, rồi đưa mắt đầy hi vọng nhìn những đứa trẻ ngây ngô đang vui chơi ngoài sân, rồi đây tương lai của chúng sẽ tươi sáng như mặt trời sau cơn mưa!
…
Sáng sớm, đoàn bác sĩ tình nguyện của Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Thành phố biển đã bắt đầu khởi hành, dự là trước bốn giờ chiều sẽ lên tới trung tâm huyện Mường Tè. Tài xế nói, mùa này thường có mưa lớn bất thường về chiều tối và đêm nên họ muốn vào bản thì nên đi vào ban ngày vì đường đồi núi quanh co, dốc vực nhiều và khó đi, thường hay xảy ra tai nạn.
Địa điểm lần này đi cũng là do Hoàng Bách đề xuất, bản M nằm sâu nhất, nghèo nhất của huyện Mường Tè, điều kiện khám chữa bệnh cũng ít nhất, cả bản có một cái trạm xá, gần như cơ sở vật chất chẳng có gì, y bác sĩ cũng chỉ gọi là biết băng bó, bắt mạch, kê đơn mấy bệnh cảm vặt, và vết thương ngoài da đơn giản chứ đừng nói gì đến khám chữa chuyên sâu. Diễn đàn TruyenOnl.com
Trung tâm y tế của huyện khá hơn một chút thì lại ở quá xa, nên là người dân bản hầu như ốm để tự khỏi, đến lúc bệnh nặng đi xuống được đến bệnh viện lớn thì đã nguy kịch lắm rồi.
Hoàng Bách có kế hoạch riêng nên di chuyển bằng xe cá nhân, trong khi xe của đoàn dừng lại ở trung tâm huyện để nghỉ ngơi thì anh và một nữ hộ sinh của khoa cùng tới bản M trước. Là cô ấy đòi đi theo anh cho đỡ lạc lõng vì trong nhóm chỉ có hai người là cùng khoa. Theo dự tính thì trước khi trời tối hẳn sẽ đến nơi, nhưng thời tiết không chiều lòng người lại đổ mưa lớn.
Nước mưa như trút lên trần và nắp capo, nữ hộ sinh ở trong xe nhiều lúc bị tiếng sét đánh bên ngoài làm cho giật mình thảng thốt, mỗi lần nhìn sang đều thấy Hoàng Bách điềm tĩnh quan sát đường thì lại mím môi nén lại. Đường trơn khó đi nên cũng không dám ý kiến ý cò gì làm ảnh hưởng đến sự tập trung của Hoàng Bách.
Lúc này ở đồn công an bản N mọi người cũng vừa trở về, Nam My về sau nên ướt một chút, nghe mọi người nói chuyện mưa này có khi phải đến tối đêm mới tạnh.
“Sợ thật đấy, đang nắng tự nhiên mưa to đùng.”
“Đang mùa mưa bão mà, chỉ sợ sạt lở ấy.”
“Gở mồm.”
Vừa dứt lời, đồn phó liền chắp tay đi về phía phòng họp. Nam My vừa thay đồ xong thì có tiếng đồng nghiệp ý ới gọi triệu tập khẩn, cô khoác vội áo cảnh phục vào rồi chạy ra luôn đã thấy tất cả mọi người đều vội vã trở về phòng họp giao ban.
Đợi đủ người, Khánh Huy khẩn trương thông báo: Diễn đàn TruyenOnl.com
“Phía đông vừa sạt lở, đất đá ập lên một căn nhà của người dân bản, bên Biên phòng vừa thông báo cần hỗ trợ cứu hộ. Các đồng chí lập tức cơ động đi luôn.”
“Rõ!”
Mưa bên ngoài không ngớt, gió rít ào ào, cây cối bị gió quật nghiêng ngả tả tơi, nhiều cây như muốn đổ rạp xuống đến nơi. Ở trong đồn, xôn xao tiếng rì rầm bàn tán, Khánh Huy điểm mặt từng người, giọng nói có lực vang lên:
“Quân, Hùng, Thắng, Lợi, anh Kiên.”
“Có!”
“Mọi người theo tôi tới nơi xảy ra sạt lở hỗ trợ cứu hộ, tuyệt đối chú ý an toàn, nhiệm vụ tiên quyết là cứu người.”
“Rõ!”
Nhận chỉ thị, họ đã rời khỏi vị trí chuẩn bị trang bị để lên đường, không thấy nhắc đến tên mình, Nam My vội níu tay đồn trường hỏi:
“Còn em thì sao?”
Khánh Huy nghiêm mặt đáp:
“Em và Xuân Thu ở lại đồn trực ban.”
“Nhưng mà…”
“Bão gió thế này, đề phòng bất trắc và người dân cần cứu hộ sẽ chạy đến đồn, hai người ở lại trực ban. Nghe rõ không?”
Cả Nam My và đồng chí Xuân Thu đều theo phản xạ, ưỡn ngực thẳng lưng, dõng dạc nhận lệnh:
“Rõ!”
Khánh Huy vừa quay đi, cổ tay đã bị níu lại, đôi mắt sâu hút chăm chăm nhìn vào bàn tay nõn nà mềm mại, lại ngước nhìn lên chạm vào ánh mắt thoáng lo lắng của người trước mặt. Tim trong lồng ngực tự nhiên rơi thịch một cái, anh mím môi chờ đợi.
Nam My khẩn trương dặn dò: Diễn đàn TruyenOnl.com
"Đồn trưởng, các anh chú ý an toàn."
"Ừ!"
Sau khi đưa ra chỉ thị, Khánh Huy và đồn phó cùng các đồng chí khác đội mưa nhanh chóng tới khu vực sạt lở cứu trợ.
Đồng chí Xuân Thu tay chống hông, nheo nheo mắt nhìn bóng áo xanh dần khuất trong màn mưa giăng:
“Sợ thật, không ngờ lại xảy ra sạt lở.”
“Em cũng lần đầu thấy, không biết có thiệt hại gì về người không nữa.”
Xuân Thu khẽ thở dài:
“Hi vọng là không.”
Chưa tới năm giờ chiều mà trời đã sầm sì muốn tối, mưa rơi không ngớt, gió lớn rít ào ào, người đi không biết thế nào, chứ người ở lại cứ như có lửa đốt ở mông, thấp thỏm không yên. Nghĩ tới hình ảnh những căn nhà mái lá lụp xụp ở ngay sát chân núi, nhìn thôi đã thấy chỉ một cơn gió lớn là muốn thổi bay ngay rồi, giờ lại có chuyện núi sạt lở do mưa lớn thật sự không dám nghĩ tới cảnh tượng ấy như thế nào.
Xuân Thu pha một ấm trà nóng hất mắt ý bảo Nam My uống cho đỡ sốt ruột, họ ở đây không nhìn thấy được tình hình ở nơi xảy ra sạt lở như thế nào nên nghĩ càng khiến tâm tình bất ổn. Diễn đàn TruyenOnl.com
Rót ra hai chén trà, Xuân Thu chợt đứng dậy đi ra cửa, Nam My cũng giật mình đứng lên theo:
“Anh đi đâu đấy?”
Anh ta bật cười đá lông nheo:
“Anh đi vệ sinh phát, chả lẽ đứng ở đây cẩu ra, hay nếu em không phiền thì anh cũng không ngại...”
“Thôi thôi anh đi đi, luyên thuyên.”
Nam My bĩu môi khoát tay đuổi anh ta, Xuân Thu bật cười lớn rồi theo hành lang đi về phía nhà vệ sinh. Anh ta vừa đi được mấy phút thì bên ngoài có một đứa bé gái hớt hải đội mưa chạy tới.
Nam My từ trong phòng trực ban nhìn ra, thấy bóng dáng gầy gầy xiêu vẹo bị màn mưa dày đặc như muốn nuốt lấy chạy về phía này thì vội đứng phắt dậy nhào ra,
“Có chuyện gì thế A Dúa?” Giọng cô gần như là gào lên để át tiếng mưa.
“Cô… cô ơi! cô…”
“Bình tĩnh nói, đi vào đây không mưa, ướt hết cả rồi.”
Nam My đỡ lấy đứa trẻ, cái nón mê nó đang đội bị gió hất tuột xuống gáy cũng chẳng buồn kéo lên che thành ra từ đầu đến chân đều ướt sũng nước, nó há miệng thở hổn hển, cả người ngấm nước mưa lạnh run cầm cập tím tái cả đi. Nam My lấy vội một tấm khăn nhanh tay giúp nó lau người, Diễn đàn TruyenOnl.com
“Đây cầm lấy lau đỡ nước đi, để cô rót cho cốc nước ấm, từ từ rồi nói, bình tĩnh.”
Con bé cứ hổn hển thở, chắc là dùng hết sức bình sinh chạy tới nên mới hụt hơn. Nam My rót cho nó một cốc nước ấm, rồi đặt vào hai bàn tay run rẩy của nó, con bé níu tay cô nắm chặt lấy, cô rặn ra mấy lời:
“Cô ơi cứu… cứu mẹ cháu.”
“Mẹ cháu làm sao?”
“Mẹ cháu ở… trượt chân ngã xuống suối, nước lớn lắm, cô cứu mẹ cháu đi.”
“Ở chỗ nào?”
“Gần thác ấy, mẹ với cháu đi chặt măng… nước lớn quá không… kịp chạy…”
Con bé nức nở, rặn mãi mới lên câu, nhà A Dúa ở gần thác lớn, lúc hai mẹ con định trở về thì mưa lớn phải tìm chỗ trú, nhận thấy nước ngày một dâng lên cao, mẹ con bé đánh liều dắt con muốn băng qua những mỏm đá còn chưa chìm để về nhà thì bị trượt chân ngã xuống. Con bé tinh ý thì chạy về hướng đồn cầu cứu, giờ mới để ý chân trần của nó bị gai và đá sỏi đâm vào rớm cả máu tươi.
“Cháu ở im đây, đợi chú Xuân Thu quay trở lại, báo với chú ấy là cô tới thác cứu mẹ cháu. Nhớ không, không được đi theo, ngoài kia rất nguy hiểm.”
A Dúa run rẩy, mím môi gật đầu, Nam My đổi giày dã chiến rồi chạy biến đi trong màn mưa bão.
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi #Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
…
Nước từ trên thác ào ào chạy xuống, như muốn cuốn băng đi tất cả những thứ mà nó đi qua, cả con suối rộng chừng bảy mét vốn hiền hòa nay bỗng cuồn cuộn chảy xiết. Nam My căng mắt bị mưa táp vào đau rát tìm kiếm, con bé bảo ở gần đây nhưng mưa dày quá, nước cũng chảy siết, nhiều cành cây gãy trôi nổi che lấp tầm nhìn, cô men theo vách đá nổi lên bên suối bám vào cành cây lần xuống dưới. Càng đi xuống dưới, lòng suối càng thu hẹp nhiều tảng đá lớn nhỏ chen lấn nhau. Diễn đàn TruyenOnl.com
Nam My dò dẫm từng bước trên đá trơn ướt thật chắc chắn, chỉ sợ lỡ sẩy chân ngã nhào xuống dòng nước đục ngầu màu đất bụi đỏ lừ kia mà bị cuốn trôi mất xác.
“Mẹ A Dúa! Mẹ A Dúa ơi! Chị đâu rồi?”
“Mẹ A Dúa!”
Nam My vừa lần mò, bám đá vừa gào gọi mẹ A Dúa, nhưng dường như tiếng gào thét của cô đã bị tiếng mưa và tiếng nước cuộn chảy nuốt chửng lấy.
Ở cách đó chừng ba mươi mét, mẹ A Dúa gắng gượng bám lấy một thân cây gỗ bị nước cuốn mắc vào chóp hai tảng đá.
Cả người chị ta ngâm trong nước lạnh, mái tóc ướt nước rũ rượi dính vào gò má, gương mặt trắng bệch, mắt ướt nước mắt lẫn nước mưa đỏ ngầu, cố bặm môi gồng sức bám trụ với hi vọng mong mang chờ người tới cứu. Con bé con chạy đi lâu thế rồi mà mãi không thấy quay trở lại.
Chị ta gắng từng hơi thở nặng nhọc thều thào:
“Cứu… cứu…”
Bước chân Nam My chợt khựng lại khi chóp đầu mẹ A Dú lấp ló trong dòng nước, cô cố căng mắt nhìn xem, trời càng tối càng khó nhìn ra là người hay thứ gì khác chỉ thấy đen đen dập dềnh giữa dòng nước. Đáy mắt Nam My như ánh lên tia sáng, vội vã gào lên:
“Mẹ A Dúa phải không?”
“Cứu…”
Sau khi xác định là người, Nam My bám theo cành cây bị đổ rạp xuống suối, lựa những chóp đá bằng phẳng nhất mà bước qua, chẳng mấy đã tới gần được vị trí mà mẹ A Dúa đang bám trụ, tiếng kêu cứu yếu ớt nặng nề ngày một gần hơn. Diễn đàn TruyenOnl.com
“Cứu với…”
“Chị bình tĩnh, gắng bám trụ, em cứu chị lên. Bám chắc một chút.”
Nam My khản cổ gào lên cố át tiếng mưa đang không có dấu hiệu ngừng nghỉ, tay vừa đưa lên lau mắt cay xè vì bị nước mưa táp vào, cô lần theo một thân cây đổ rạp xuống con suối, miệng liên tục gào lên:
“Cố bám vào khúc gỗ, đưa một tay cho em!”
Mẹ A Dúa mím môi gồng sức cố lựa thế, một tay ôm chặt khúc gỗ mục, một tay gắng vươn ra. Nhưng khúc gỗ mà chị ta bám vào bị sức nước cuốn gần như muốn gãy nát. Mẹ A Dúa cũng như nhận ra được tình thế cấp bách thì lấy hết sức bình sinh hét lên một tiếng:
“A… sắp gãy rồi!”
Nam My cố giữ bình tĩnh, rồi chọn một cành cây vững chắc nhất bám vào thật chặt, một chân đạp lên phiến đá nổi lên giữa dòng nước làm điểm trụ, lao người đưa tay về phía mẹ A Dúa, nhưng phải đến lần thứ ba mới chạm tới, lúc bắt được bàn tay đã mềm nhũn vì ngâm trong nước của chị ta thì cũng là lúc thân gỗ mục bị sức nước cuốn gãy làm đôi rồi bị cuốn đi trước tầm mắt họ.
Cả người mẹ A Dúa không có điểm tựa gần như bị cuốn theo, bị kéo bằng sức nặng lớn như vậy, cả thân người nhỏ bé của Nam My theo đà muốn lao theo dòng nước.
“Á!”
Cô vô thức, hét lên một tiếng rồi nghiến răng gồng sức giữ chặt lấy cành cây, tay còn lại bấm vào cổ tay người phụ nữ đang chới với giữa dòng nước xiết mà giữ chặt lấy.
Cơ hai vai và nách cùng lồng ngực Nam My lúc này giống như sắp bị dòng nước cuồn cuộn chảy siết kia muốn xé rách ra làm đôi. Nước mưa rơi ướt đầm đìa gương mặt đang nhăn nhó và bộ cảnh phục trên người cô.
“Bám chắc tay em, đừng buông nhé, họ sắp tới rồi.” Diễn đàn TruyenOnl.com
Nước mắt cô cứ thế ứa ra đầm đìa vì tay bị sức nặng của người phụ nữ và dòng nước chảy xiết như muốn tháo khớp gãy rời, tay bám trụ cành cây cũng đau rát rớm máu. Nước mắt hòa vào cùng nước mưa lạnh buốt đến tê bì da mặt, mất luôn cảm giác đến nơi.
Nam My lúc này như đang ở trong tư thế của lá cờ ở giữa sợi thừng mà người ta đang kéo cho, mặc cho chính bản thân và sức nước cuộn chảy giằng co với nhau, bên nào cũng muốn giành phần thắng, cũng đều không chịu buông tha, nếu cố buông tay sự đau đớn sẽ giảm xuống, nhưng người phụ nữ kia sẽ bị nước lũ cuốn đi, không chỉ một mình chị ta mà cả sinh linh bé nhỏ còn chưa chào đời trong bụng cũng có nguy cơ mất mạng. Chỉ cần nghĩ tới điều đó, với chút sức lực gần như cạn kiệt, Nam My nhất định không buông tay.
Người phụ nữ thì không ngừng giãy giụa giữa làn nước, bởi ai trong hoàn cảnh này cũng đều muốn tìm cách sống sót, cho dù đó là cách mất sức và ngốc nghếch đến nhường nào.
Nam My lúc này gần như đã kiệt sức, bàn tay bám vào cành cây trầy da tứa máu đầm đìa, lại bị nước mưa thấm vào xót và rát vô cùng. Hai mắt đỏ ngầu đau rát gần như cạn nước, cứ vừa căng ra lại nhắm tịt vào, răng nghiến chặt cố gồng chút sức lực cuối cùng để đợi Xuân Thu tới.
Nhưng dường như đã quá sức, Nam My đuối quá, ở phía dưới người phụ nữ và sức chảy của dòng nước đã thành công hút hết sức lực của cô. Từng khớp ngón tay đang cố bám víu gần như muốn lòi ra khỏi da thịt, cuối cùng vẫn là không gắng gượng được.
“Xin lỗi…”
Nam My bất lực, nhắm chặt mắt hét lên một tiếng trước khi cả thân người trở nên nhẹ bẫng sắp bị cuốn theo dòng nước kia, nhưng bàn tay vừa buông lỏng khỏi thân cây đã bị tóm lấy bằng một lực cực mạnh, lại khiến cả thân trên từ bả vai cho đến ngực chịu cảm giác như sắp bị xé rách lần thứ hai. Diễn đàn TruyenOnl.com
Tiếng đàn ông khẩn thiết xen lẫn hốt hoảng vang lên cứ ong ong trong trí não cô:
“Ami! Ami… gắng một chút, anh giữ được em rồi.”
Bàn tay Nam My đang nắm giữ cổ tay mẹ A Dúa vô thức siết chặt hơn, cô thảng thốt gắng rướn mắt bị nước mưa táp vào cay xè cố nhìn người đang nói chuyện với mình, tầm mắt rơi vào bàn tay to lớn đang siết chặt tay cô một giây trước khi rời tới gương mặt đàn ông đầy lo lắng quen thuộc:
“Hoàng Bách…”
Hoàng Bách, sao anh lại ở đây? Có phải cô đang mơ không? Hay là ảo giác sinh ra khi thần hồn chuẩn bị lìa khỏi xác của người sắp chết? Cả người Nam My lúc này như muốn lả cả đi, nhưng toàn bộ hai tay đều trong tình thế siết chặt muốn níu giữ thứ gì đó nhất định không chịu buông.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK