Ái Liên có chút khựng lại, không vội đáp lời mà cứ trơ mắt nhìn người phụ nữ đối diện. Cô đã nghĩ rằng bà Hoàng Nguyên sẽ nổi cơn lôi đình mà mắng mình là loại trà xanh trà đỏ, độc ác này kia nữa cơ đấy, nhưng sự điềm đạm của người phụ nữ này khiến Ái Liên có chút kinh ngạc. Diễn đàn TruyenOnl.com
Ái Liên thuộc tuýp người thích tát nước theo mưa để chọc điên người khác dù biết điều đó có thể khiến mình càng tệ hơn đi trong mắt họ. Cô muốn thử thách sự kiên nhẫn của bà Hoàng Nguyên thì bình thản gật đầu:
“Vâng ạ! Nếu Nam My rời khỏi, để Hoàng Bách lại cho cháu, cháu sẽ ngay lập tức làm phẫu thuật hiến gan cho anh ấy.”
“Cháu có chắc đó là tình yêu không, hay chỉ để thỏa mãn sự ích kỷ và hiếu thắng của mình khi biết rằng đối phương không bao giờ đáp trả lại tình cảm ấy?”
Ái Liên tự nhiên bị nói thế thì như chạm đúng vào tự ái, vành tai chợt nóng ran, cổ họng cũng nghẹn lại. Cô im lặng không đáp lại câu hỏi của bà Hoàng Nguyên. Lời của bà tuy không tao to búa lớn, nhưng trong đó lại hàm chứa sự sâu cay và quyết liệt như muốn nhấn mạnh rằng dù Ái Liên có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng nhận được tình yêu của con trai bà.
“Cô cho cháu xem cái này.”
Bà lấy trong túi ra một vài tấm ảnh rồi đặt từng chiếc lên mặt bàn, Ái Liên đưa mắt nhìn theo chúng được đẩy đến trước mặt mình.
Trong ảnh là một đứa bé gái béo tròn vo, nhìn thế nào cũng chẳng giống người nào mà Ái Liên từng quen biết. Cô khó hiểu ngước mắt nhìn bà Hoàng Nguyên, bà lại nhìn vào đứa bé trong ảnh, trên môi thoáng nở nụ cười hiền hậu, “Đây là Nam My hồi nhỏ. Tấm này là lúc con bé năm tuổi, đây là mười tuổi. Còn đây là mười lăm tuổi.”
Lúc này Ái Liên mới vỡ lẽ ra thì vô thức bật cười. Không ngờ lại khác xa nhau một trời một vực như thế, không có ý chê bai đâu nhưng cô thật muốn thốt lên là con nhà ai mà xấu thế?
Bà Hoàng Nguyên cười nhạt rồi nói, “Béo ú, xấu xí lắm đúng không? Nhưng trong mắt chúng ta con bé vẫn thật xinh đẹp với một tâm hồn đẹp.” Diễn đàn TruyenOnl.com
“Cháu từng nghe chuyện về những con ngỗng chưa? Để có lá gan to gấp mười lần gan ngỗng thường và ngậy nhất, người ta sẽ nhồi cho chúng ăn thật nhiều đến phát phì thì thôi. Nam My lúc ấy cũng đơn giản nghĩ như vậy, ăn thật nhiều sẽ có lá gan thật lớn để hiến cho Hoàng Bách… con bé đã âm thầm yêu Hoàng Bách hơn hai mươi năm, chỉ lặng lẽ bên cạnh thằng bé như một cái bóng, chưa từng ra điều kiện hay đòi hỏi được đáp trả bất cứ thứ gì. Hoàng Bách nhà cô cũng thật tệ, không nhìn ra được tình cảm của con bé dành cho mình, luôn mơ mộng một mối tình đẹp đẽ với người không yêu nó. Nhưng lại vô tâm dành sự quan tâm đặc biệt cho Nam My khiến con bé càng nuôi hi vọng, cũng vô hình chung lại rước đau khổ vào mình.”
Sống lưng Ái Liên chợt lạnh ngắt như vừa có một cơn gió mùa lùa thẳng vào tủy sống qua lời kể của bà Hoàng Nguyên. Cô ấy thấy bà rơm rớm nước mắt khi nhắc đến Nam My mà không cầm được lòng, ngón tay đang cầm tấm ảnh chợt siết chặt lại, cố đè nén sự xúc động vô hình mới vừa trào lên đến nghẹn họng.
“Tình yêu là một quá trình bồi dưỡng tình cảm giữa hai người, cháu nghĩ mang bản thân ra làm điều kiện thì Hoàng Bách sẽ thay đổi tình cảm của nó để yêu cháu sao? Nó sẽ chỉ càng hận cháu và căm ghét chính bản thân mình mà thôi. Cháu xinh đẹp giỏi giang, hội tụ mọi tố chất của một người phụ nữ thành công. Nếu có một tấm lòng đẹp nữa thì cô tin rằng hạnh phúc không có lý gì không đến với cháu. Ở ngoài kia có rất nhiều người đàn ông xuất sắc, tài giỏi hơn Hoàng Bách nhà cô gấp trăm, gấp ngàn lần đang chờ đợi cháu. Hà tất phải tranh giành thứ không thuộc về mình để bản thân phải đau khổ, tổn thương cả đôi bên hả cháu?
Cô là mẹ Hoàng Bách, hơn ai hết cô mong muốn con mình mạnh mẽ vượt qua được kiếp nạn này, nếu cháu thiện ý hiến gan cho nó thì đó là phúc đức mà Hoàng Bách và gia đình cô tích được. Chúng ta vô cùng biết ơn cháu. Còn nếu không thì đó là một phần thân thể của cháu, cháu có quyền quyết định, cô hay bất kỳ ai cung không có lý do gì để trách cứ cháu cả.”
Không gian chợt trở nên im ắng. Ở bên ngoài quán, từng đợt gió bấc cứ vô tình ào ào thổi qua dường như chẳng mấy ảnh hưởng đến tâm trạng của hai người đang ngồi đối diện nhau. Bà Hoàng Nguyên vẫn một mực chăm chăm nhìn cô gái ở đối diện mình, Ái Liên thì ngược lại, tâm tư có chút rối bời, chủ đích ban đầu là muốn trêu tức bà, nhưng ngay lúc này lại như nuốt từng lời của bà Hoàng Nguyên vào trong bụng.
Thấm thía làm sao, chưa từng có ai dạy cô cách yêu một người như thế nào cả. Ái Liên tự hỏi nếu mẹ còn sống, liệu có giống bà ấy, chỉ đường cho cô không? Diễn đàn TruyenOnl.com
Bình tâm lại một lát, Ái Liên chớp chớp mắt xua đi sự tủi thân trong lòng mà ngước mắt nhìn người ở đối diện:
“Cô là một người mẹ hiểu chuyện, cháu nghe nói cô không phải mẹ đẻ của Hoàng Bách ạ?”
“Ừ, không phải.”
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi. Tác phầm đã được đăng ký bản quyền, vui lòng không sao chép khi chưa được sự cho phép của tác giả. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
…
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Ái Liên lững thững trở về khách sạn, bà Hoàng Nguyên nói với cô khá nhiều thứ, nhưng điều duy nhất mà Ái Liên đọng lại chính là câu hỏi “Cháu đã từng mở lòng đón nhận sự quan tâm của bất kỳ ai chưa?” khi cô nói mình không cảm thấy bản thân tồn tại trong chính gia đình của chính mình.
Ái Liên luôn cảm thấy lạc lõng trong chính giữa ngôi nhà mà mình sống từ nhỏ, đúng hơn là từ khi mẹ kế xuất hiện, rồi lúc em trai ra đời. Chính vì điều đó mà cô mới chuyển ra ngoài sống mặc dù họ vẫn luôn cố gắng tìm cách gần gũi Ái Liên.
…
Nam My ở lại nhà ba ngày mới quay trở lại bệnh viện, ngày nào cũng đều ba cữ, hoặc rảnh ra là sẽ gọi điện video cho Hoàng Bách để cho anh yên tâm. Nhìn anh ngày một tiều tụy lại không cầm được lòng.
Hoàng Bách cứ ngẩn ngơ chờ đợi Nam My tới, cô bảo đã lên xe từ chín giờ sáng nhưng hai giờ chiều đến nơi rồi vẫn bảo sắp đến nơi thì sốt ruột lắm.
Nhưng mà lạ thay đám người Hà My, Ngọc My lại bất thình lình kéo nhau đến, còn bắt anh phải thay quần áo để chụp ảnh làm kỉ niệm với họ càng khiến Hoàng Bách bất an.
Hải Duy tay bị thương chưa lành mà vẫn bị mấy cô gái ấn vào bắt giúp Hoàng Bách thay đồ, nhưng kỳ thật là anh ấy chỉ ngồi nhìn, còn đâu mặc Hoàng Bách tự xoay sở.
Lúc mặc quần âu lên Hoàng Bách mới nhận ra nó còn chẳng vừa với anh nữa, bụng thì rộng hoác ra, chứng tỏ đã sụt cân không ít. Hải Duy nhìn Hoàng Bách kéo cái cạp quần ra cả gang tay mà phì cười:
“Có thắt lưng mà, không phải lo đâu. Xem nào áo sơ mi vẫn vừa mà, Hà My bảo em chăm tập thể thao nên có cơ bụng, toàn chê anh không săn bằng, giờ thì xem ra thua anh đây rồi.”
“Vậy sao, Ami chưa bao giờ chê em cả.”
“Thôi thôi, tôi chán ăn cơm “tró” nhà mấy người lắm rồi. Vì cô cậu mà Hà My chê anh khô khan không lãng mạn đấy. Mặc nhanh giùm cái đi nào không họ lại rú rít lên. Đấy mà.”
Hải Duy vừa dứt lời thì bên ngoài Hà My đã oai oái hỏi họ xong chưa. Hai người đàn ông chỉ biết nhìn nhau lắc đầu cười khổ. Diễn đàn TruyenOnl.com
Hoàng Bách vừa thay đồ xong, Hải Duy đi ra gọi mọi người vào. Vừa trông thấy anh trong bộ âu phục lịch lãm, Ngọc My đã xuýt xoa:
“Uầy, nhìn anh như chú rể nhỉ? Hơi gầy một tí mà vẫn phong độ lắm.”
Hà My không nhịn được thảng thốt kêu lên:
“Nhìn anh như cái mắc áo thế này?”
Hoàng Bách không đáp chỉ gượng cười, Hải Duy ái ngại nhìn vợ. Hà My nhìn Hoàng Bách xót xa, cô bám lấy tay anh, mặt thì đã nhăn lại như muốn khóc đến nơi được ấy.
“Chê anh à? Làm sao, mấy nữa anh lấy lại phong độ thì đừng có mà tiếc.”
“Em thèm vào đấy. Anh phải cố gắng ăn nhiều vào cho khỏe đấy. Anh còn nợ em combo khám thai định kỳ mà chưa khám được buổi nào đâu đấy.”
“Rồi, đợi anh về đỡ đẻ luôn cho.”
Hải Duy xen vào:
“Thôi khoản đỡ đẻ thì khỏi đi.”
Nhìn vẻ mặt nói đùa mà như thật của anh ấy khiến cảm mấy người được thể bật cười vui vẻ. Nhưng Hoàng Bách chợt sững lại, dù có bị cuốn vào bất cứ cái gì anh cũng không quên việc Nam My vẫn chưa quay lại.
Hoàng Bách đi về giường, lấy điện thoại gọi cho cô, lúc kết nối được thì tiếng chuông đã ở ngay trước cửa.
Tiếng chuông điện thoại thu hút sự chú ý của cả đám, Hoàng Bách ngơ ngác nhìn ra, điện thoại vẫn để ở chế độ đang gọi nắm lấy ở trong tay. Chỉ vài giây khi cánh cửa được Hoàng An đẩy ra khiến tất cả như vỡ òa trong kinh ngạc, ở bên ngoài mọi người cũng đang xôn xao bàn tán, người nhà bệnh nhân đang nội trú cùng khoa kéo nhau ra hết hành lang để hóng chuyện.
“Ami!”
“Em quay lại rồi đây, anh cứ cuống quýt hết cả lên vậy.”
Cô cười đến híp cả mắt lại, Hoàng Bách thì cứ ngơ ngẩn đứng im bất động trước sự háo hức của tất cả mọi người. Ở phía sau lưng Nam My là bố mẹ cô, bố mẹ Hoàng Bách, cậu Tuấn và một vài nhân viên y tế trong khoa. Hoàng An sốt ruột thì đẩy nhẹ vào vai Nam My:
“Vào đi cô dâu.”
Hai từ “cô dâu” khiến tim Hoàng Bách chợt như hẫng đi một nhịp, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây cả. Diễn đàn TruyenOnl.com
Nam My hôm nay lạ lắm, cô còn trang điểm nữa. Nhìn thế nào cũng thật xinh đẹp, hai mai tóc được vấn ra sau đầu và cố định bằng một chiếc nơ trắng xinh xắn, nhác trông mới dịu dàng làm sao. Hôm nay cô còn mặc váy trắng, nhìn như cô dâu thật ấy.
Hoàng Bách chăm chăm nhìn Nam My bước đến gần mình, miệng run run lẩm bẩm:
“Ami, sao em lạ thế?”
“Không xinh à?”
“Xinh! Nhưng mà…”
“Chờ mãi anh không cưới em, nên em đành phải lấy anh về vậy. Hoàng Bách, em muốn cưới anh, anh có đồng ý làm chồng em không?”
“Nhưng mà…”
Hoàng Bách cứ đứng ngơ ra đấy nhất thời không trả lời được câu hỏi của Nam My, sự xúc động nghẹn ngào dâng lên đến nghẹn họng, hai mắt anh đã hoen đỏ tự bao giờ. Mọi thứ Nam My làm cho anh đều âm thầm không báo trước, nhưng luôn kiến Hoàng Bách hạnh phúc đến bất ngờ. Ngay lúc này, tim trong lồng ngực cứ rộn ràng hết cả lên, được người ta cầu hôn là cảm giác rộn rạo đến lúng túng như thế này ư? Bảo làm sao lúc anh quỳ gối cầu hôn cô ở quảng trường Nam My lại cứ đứng yên bất động không nói lên lời như vậy.
“Hoàng Bách, cháu… con định không cưới Ami nhà chú à?”
Ông Chiến vừa lên tiếng, thì đã có tiếng rúc rích cười vì sự gượng gạo trong cách xưng hô của ông. Hoàng Bách luống cuống lắc đầu: Diễn đàn TruyenOnl.com
“Không phải ạ, tại cháu bất ngờ quá.”
Bà Hoa bước đến gần chồng, nghẹn ngào mắng yêu:
“Cái thằng bé này thật là. Hôm nay cô chú mang con gái gả cho cháu, thỏa ước nguyện mang mẹ con nó về nhà rồi nhé! Nên là chuyên tâm chữa bệnh, nhanh khỏe về với mẹ con Ami.”
“Cháu cảm ơn cô!”
Hoàng An ở bên cạnh không nhịn được thì láu táu chỉnh anh trai:
“Vẫn cô chú với cháu sao ạ?”
Lời cô ấy khiến mọi người đang sụt sùi cũng phải cười theo. Bố mẹ Hoàng Bách ở bên cạnh không hẹn mà cùng nhìn nhau rồi nở nụ cười, tuy chưa vẹn tròn nhưng ít nhất họ biết kết quả có ra sao thì hai người cũng không phải ôm bất kỳ hối hận nào.
Công chức tư pháp hộ tịch đứng đợi ngoài hành lang nãy giờ cũng nhanh chóng được mời vào để giúp hai người làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Suốt mấy ngày nay Nam My ở nhà để hoàn tất việc thẩm tra lý lịch của đối tượng kết hôn theo quy định của cơ quan, ông Chiến cũng dùng mối quan hệ mời cả Công chức tư pháp hộ tịch đến bệnh viện một chuyến.
Nhìn tờ đăng ký kết hôn có chữ ký của hai người, Hoàng Bách vẫn như chưa tin vào mắt mình nữa. Anh cứ nắm chặt nó ở trong tay mà rưng rưng nước mắt. Nam My ở bên cạnh chợt nghiêng đầu ngả vào vai Hoàng Bách:
“Bút sa gà chết, anh không chạy được nữa rồi.”
“Anh có muốn chạy đâu, chỉ muốn một đời được ở bên em. Ami, cảm ơn em!”
Công chứ tư pháp hộ tịch nhìn hai người vừa khóc vừa cười cũng thấy thương cảm, anh ta hắng giọng lên tiếng:
“Chúc mừng anh chị đã là vợ chồng hợp pháp, được pháp luật Việt Nam công nhận và bảo hộ.”
Hoàng Bách mỉm cười đáp lại:
“Cảm ơn anh…”
Giây phút tiếp theo, chiếc bút trong tay anh bị buông lỏng rồi rơi xuống đất, trước mắt Hoàng Bách mọi thứ dần trở nên mờ nhạt, ý thức mông lung, anh không nghe thấy tiếng Nam My gọi mình, không nhìn thấy gương mặt thảng thốt đến đau lòng của cô nữa. Trong tiềm thức của Hoàng Bách lúc này chỉ toàn là gương mặt rạng ngời hạnh phúc của Nam My khi vừa cùng anh dứt bút ký tên vào tờ hôn thú. Diễn đàn TruyenOnl.com
“Hoàng Bách! Hoàng Bách…”
Cả cơ thể anh đổ gục về phía Nam My, cô vừa chống đỡ vừa mếu máo đưa mắt tìm kiếm cậu Tuấn:
“Cậu ơi!”
“Tất cả người nhà ra ngoài, để bác sĩ làm việc.”
Ca cấp cứu diễn ra suốt gần một tiếng đồng hồ, cửa phòng vừa mở ra tất thảy mọi người cùng hốt hoảng vây quanh. Vợ chồng ông Tùng bám lấy cậu Tuấn, bà Hoàng Nguyên đỏ mắt nhìn em trai:
“Tình hình cháu thế nào?”
“Cần phải tái ghép gan sớm nhất có thể, Hoàng Bách không đợi được lâu nữa.”
Một lời của cậu khiến tất thảy mọi người đều như chết sững, đâu đó đã vang lên tiếng khóc dấm dứt. Nam My cứ ngồi thừ ra trên ghế, tay siết chặt lấy sườn váy, trong giây lát chợt bám thành ghế đứng dậy, không nói không rằng tiến về phía của phòng cấp cứu nhưng bị cậu Tuấn cản lại:
“Cháu đi đâu vậy?”
“Cháu vào với Hoàng Bách.”
Nhìn gương mặt vô hồn và ánh mắt chất chứa bi thương của cô, cậu Tuấn cũng đau lòng theo. Nhưng vừa chạm mắt vào bụng bầu lùm lùm dưới cái váy trắng tinh thì nắm tay đang giữ lấy cánh tay cô càng siết chặt.
“Cháu về nhà nghỉ ngơi đi, sắp sinh đến nơi rồi đừng ở đây nữa. Thời gian này Hoàng Bách sẽ ở trong phòng cách ly đặc biệt, để đảm bảo sức khỏe của nó, ngoài bác sĩ và nhân viên y tế được chỉ định thì không ai được phép vào gặp hết.”
“Cậu ơi, nhưng mà…”
“Cháu ở đây không giải quyết được vấn đề gì cả. Chị khuyên con bé đi.”
Dứt lời, cậu buông tay khỏi người Nam My rồi đi thẳng một mạch về phòng làm việc, để cô lại cho bà Hoàng Nguyên và mọi người. Nhìn cảnh tượng đau lòng này, cậu Tuấn không chịu được. Cảm giác ở bên ngoài không biết người mình yêu thương ở trong kia sẽ ra sao thật sự đau đến tận cùng xương tủy, cậu đã từng ở trong vị trí đó nên rất hiểu tâm trạng của Nam My lúc này.
…
Nam My theo mọi người trở về được một lúc thì lại đi ra ngoài luôn, ai hỏi đi đâu cũng không nói, chỉ bảo muốn một mình hít thở một chút không khí trong lành. Ngọc My và Hoàng An ngỏ ý muốn đưa cô đi nhưng đều bị từ chối, họ chỉ biết nhìn nhau nhưng vẫn âm thầm lén đi theo. Diễn đàn TruyenOnl.com
Nhưng họ lại quên mất Nam My là một cảnh sát, trời phú cho cô sự nhanh nhạy hơn người, chỉ vừa ra khỏi con phố nhà bà ngoại Hoàng Bách đã phát hiện có người đi theo mình.
Nam My lại chẳng buồn cắt đuôi, cứ mặc kệ họ. Giờ phút này cô chẳng nghĩ nhiều được đến thế. Trong xe có chút ngột ngạt, Nam bảo người lái xe hạ bớt cửa kính xuống, ông ấy cũng làm theo.
Đầu tháng mười một, mới qua một đợt gió mùa, thời tiết hanh hao lành lạnh, cũng khiến lòng người thêm sắt se. Nhìn những tán cây xanh tốt ngày nào, lúc này đã trơ cành cọc khẳng khiu mà lòng thoáng nỗi buồn thương, sinh lão bệnh tử, một vòng tuần hoàn, nhưng sao không thể đành lòng chấp nhận.
Xe dừng lại ở ven bờ hồ, Nam My trả tiền rồi xuống ngay ở đó, cô đi bộ một lúc, gió đông từ phía sau ào tới, thổi tạt cả tà váy trắng tinh. Bên ngoài Nam My chỉ khoác tạm một chiếc áo len mỏng, cô khẽ run lên vì lạnh, hai tay tự bao lấy thân mình.
Nam My nhìn xuống bụng rồi khẽ nhoẻn miệng cười, “Nhóc con, con có lạnh không?”
Trời ngả dần về tối, càng lúc càng lạnh hơn. Hoàng An nhìn Ngọc My một cái cả hai vừa định rảo bước đi về phía cô nhưng chợt khựng lại khi thấy Nam My bước về phía một người nào đó.
Ngọc My nheo mắt điều chỉnh tầm nhìn, vừa nhìn ra đó là người nào thì thảng thốt kêu lên:
“Chị Ái Liên kìa.”
“Đi, đi ra đấy xem chị ta hẹn Ami làm gì?”
“Từ đã chị, mình cứ chờ xem đã, giữa đường giữa chợ như thế này chắc chị ấy cũng không dám làm gì chị Ami đâu.” Diễn đàn TruyenOnl.com
Hoàng An có chút sốt sắng, nhưng nghe Ngọc My nói có lý thì dịu lại, hai người mon men núp sau bụi lau hồng gần chỗ hai người kia nhất rồi núp ở đấy quan sát tình hình.
…
Nhìn người đứng lù lù trước mặt, với cái bụng bầu sắp đến ngày sinh, Ái Liên mải nghĩ lung tung chợt giật mình lên tiếng:
“Ngồi xuống đây đi, đừng có đứng. Bao giờ sinh?”
“Hơn hai tuần nữa. Chị có chuyện gì muốn nói vậy?”
“Hoàng Bách thế nào, tôi vừa xem livestream của Hoàng An.”
“Điều kiện mà chị nói, còn tính không?”
Ái Liên cau mày nhìn cô, ánh mắt Nam My lại đầy kiên định. Hoàng Bách không đợi được nữa, mong ước của cô đạt được rồi, đã là vợ của anh rồi. Nếu bây giờ cô rời đi, Hoàng Bách cũng sẽ không biết, chỉ cần anh được ghép gan, chỉ cần ở xa nhìn anh bình an khỏe mạnh cũng được, không nhất định phải suốt kiếp kè kè bên nhau. Chia ly không đáng sợ, sinh ly tử biệt mới là tận cùng của đau khổ.
“Ngày xưa nhìn cô buồn cười nhỉ? Xấu thật đấy.”
Nam My khó hiểu vì câu hỏi chẳng liên quan của Ái Liên. Cô ấy móc trong túi xách ra một tấm hình hồi cô béo ú rồi đưa ra trước mặt Nam My, đúng là xấu xí thật, cô chẳng phủ nhận điều đó. Ái Liên còn nhấn mạnh:
“Dậy thì thành công phết đấy.”
“Thì làm sao? Chị đừng lảng tránh, trả lời em đi. Chỉ cần rời khỏi Hoàng Bách chị sẽ hiến gan cho anh ấy đúng không?”
“Cô có hối hận không?”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK