• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Bách ân cần dơ ly sữa ra trước mặt Nam My, lời đáp trả của anh với Hà My vừa rồi tuy biết chỉ là đùa cho vui nhưng vẫn khiến Nam My cảm thấy hài lòng. Cô ngoan ngoãn nhận lấy ly sữa, uống một mạch hết một nửa, rồi nắm lấy trong tay, lòng âm ỉ vui một nỗi gì đó không tên.

“Gần mười giờ đến nơi rồi, em uống xong sữa thì đi ngủ sớm nhé.”

Hoàng An nuốt vội ngụm trà sữa xuống rồi cắt lời anh trai:

“Chưa ngủ được đâu, Ngọc My nó sang bây giờ đấy, con bé ấy nhiều chuyện để kể lắm. Nó còn tò mò không biết làm sao đứa nhóc kia lại chui được vào bụng chị Ngỗng của nó đấy.”

Biết là bị em gái nói đểu, Hoàng Bách khẽ nhíu mày liếc cô ấy một cái rồi nghiêm nghị nói:

“Thôi đi, phụ nữ mang thai nên ngủ sớm.” Diễn đàn TruyenOnl.com

Lời vừa dứt, lập tức bị sáu con mắt nhìn vào, con ngươi người nào cũng đen láy nhưng lại mang hình viên đạn như muốn găm vào kẻ vừa phát ngôn ra câu nói kia. Hoàng Bách lép vế mím môi chữa lời:

“Nên thôi, anh chỉ bảo là nên thôi mà. Các em tự cân đối, anh về phòng trước vậy.”

“Anh nên về phòng.” Hoàng An bè cái miệng nói với theo khi anh trai đã nhấc cái mông dậy khỏi giường.

Hoàng Bách đi rồi vẫn ngoái nhìn lại thêm hai lần nữa mới ra khỏi phòng. Cửa phòng vừa mới khép lại, hai con người kia đã sấn sổ lại gần Nam My, Hoàng An nghi hoặc nhìn cô:

“Thế này mà bảo không có gì sao? Cái gì mà sự cố? Hà My, chị có chắc chắn là mình không bỏ lỡ chuyện gì không? Có khi nào hai con người này yêu nhau từ đời rồi, nhưng mang chị ra làm bình phong để giấu diếm chúng mình không?”

Hà My chầm chậm lắc đầu, “Nếu như vậy thì phải khai trừ con Ngỗng này ra khỏi nhóm. Không phải vặt trụi lông rồi thả rông ngoài đường.”

“Đúng, phải như vậy.” Hoàng An hùa theo.

Nam My nhăn nhó mặt mày nhìn họ, thiểu não cất lời:

“Khiếp hai người ác quá vậy. Yêu đương cái gì mà yêu. Ngừng hoang tưởng giùm nhau cái đi.” Diễn đàn TruyenOnl.com

Hoàng An bĩu môi:

“Không yêu mắc gì ân cần thế?”

“Trước giờ Hoàng Bách vẫn vậy, lúc nào chẳng chiều theo ý ba chị em mình.”

Hoàng An không cảm thấy thỏa mãn với câu trả lời của Nam My liền khẳng định:

“Không, cảm giác khác lắm. Yêu thật đấy.”

“Yêu ở đây này.” Nam My thản nhiên chỉ vào bụng mình, rõ ràng là cô đang cười mà khiến hai người kia im bặt.

Hà My cười gượng, nắm lấy hai vai Nam My xoa nhẹ:

“Để thời gian chứng minh, em đừng suy nghĩ nhiều quá. Mẹ nghĩ nhiều là em bé cũng thế đấy, mẹ phải lạc quan tươi vui mới tốt. Có nghĩ thì nghĩ tới hoa hậu, nam vương, hotboy, hotgirl ấy để em bé sinh ra đẹp thật là đẹp vào.”

Hoàng An gật gật đầu dơ ngón cái lên:

“Chuẩn, cháu của em phải là nam vương, không cũng phải là hotboy.”

Sự lí lắt của Hoàng An khiến Nam My cũng bật cười theo.

Ngọc My về tới nhà Hoàng An cũng hơn mười giờ một chút, bốn người lại buôn chuyện đến hơn mười hai giờ đêm mới chịu đi ngủ. Ngọc My vừa thực tập ở bệnh viện, vừa đi làm thêm nên khá mệt, nói đi ngủ là ngủ luôn được, Hoàng An và Hà My cũng gà gật, chỉ riêng Nam My là cứ trằn trọc, chả hiểu thế nào mà gần đây cứ vậy. Nhưng hôm nay cô không đói, chỉ không ngủ được.

“Sao thế tự nhiên ngồi dậy làm gì? Lạ nhà không ngủ được à?”

“Vâng, mấy bữa nay em khó ngủ ấy chứ không lạ nhà. Chị ngủ đi kệ em.”
Hà My nheo mắt nhìn một vòng, cái giường này xem ra hơi chật chội so với bốn người. Hoàng An cũng giật mình tỉnh dậy, thấy hai người chưa ngủ thì ngồi lên. Diễn đàn TruyenOnl.com

“Sao thế?”

“Ami mất ngủ.”

“Giường chật không thoải mái à, hay sang phòng bà nội đi.”

“Thôi.”

“Thôi sang đi, sang bên kia ngủ, không thì tao xuống đất, chứ bầu bí không được nằm thoải mái, tội cháu tao.”

Chỉ cần mang đứa bé ra dọa là Nam My liền xuôi theo, cô vừa theo Hoàng An ra cửa thì Hà My đã vội vàng tìm điện thoại nhấn nút gọi đi, đầu bên kia vừa có tín hiệu cô ấy đã thều thào, lại còn mắt trước mắt sau dè chừng như sợ ai nghe thấy.
Hai người vừa ra khỏi phòng, thì Hoàng Bách cũng lù lù xuất hiện, Hoàng An giả vờ ngạc nhiên lên tiếng:

“Anh chưa ngủ à?”

“Hai người đi đâu vậy?”

“Bên này giường chật, Ami khó ngủ, em đưa nó sang xuống phòng bà cho rộng rãi.”

“Phòng bà á? Bà ngủ một mình quen rồi không thích ai ngủ cùng đâu, giờ mà đánh thức là bà khỏi ngủ luôn đấy.”

Nghe Hoàng Bách nói thế, Nam My liền kéo áo Hoàng An, “Thôi ngủ bên này đi cũng được, mấy bữa nay tao cũng quen giấc thế rồi. Để lúc nào buồn ngủ tao ngủ.” Diễn đàn TruyenOnl.com

Nam My quay vào trước, nhưng đã bị Hoàng Bách túm tay kéo lại:

“Sang phòng anh đi, giường anh rộng.”

“Thôi, anh ngủ đi, kệ em.”

Hoàng An đế thêm vào:

“Thôi gì, đi đi, mày ở bên này giường chật tao cũng ứ ngủ được.”

“Nhưng…”

Mặc kệ Nam My lưỡng lự, Hoàng An cứ thế chui tọt vào phòng rồi nhanh tay chốt cửa lại.

“Ơ… Hoàng An!”

“Thôi, đi ngủ, nó chốt cửa rồi em không vào được đâu.”

Nam My bất lực, lầm lũi đi theo Hoàng Bách về phòng của anh. Giường Hoàng Bách đúng là rộng thật, vậy mà Nam My lại co ro nằm nép sát mép giường. Hoàng Bách tắt điện sáng vừa lên giường thấy cô nằm xoay lưng lại liền gõ gõ vào vai Nam My:

“Em nằm lùi vào, lăn xuống đất bây giờ.”

Nam My không đáp, an phận nhích vào trong một chút, cả khoảng giường bên phía Hoàng Bách vẫn rộng thênh thang, anh khẽ thở hắt ra rồi nằm xuống bên cạnh. Nam My thấy Hoàng Bách yên mới dám thở phào, nằm im một lúc nghe ngóng động tĩnh, vừa xoay người lại, bốn mắt giao nhau đã bị anh làm cho giật mình, cả người theo phản xạ lùi ra xa xém chút nữa là lăn đùng xuống đất. Diễn đàn TruyenOnl.com

“Anh đã bảo rồi mà, cả cái giường rộng như thế này, lùi vào đây, chăn đây, đắp lên không đêm lại lạnh. Hay anh tăng nhiệt độ điều hòa nhé!”

“Không cần, anh ngủ đi cứ kệ em.”

“Muộn lắm rồi, ngoan ngủ đi, mấy hôm nay em đều mất ngủ như thế này ư?”

“Ừm, chắc tại do sinh lý thay đổi, một thời gian nữa chắc là quen.”

“Không được, quen như thế ảnh hưởng đến đồng hồ sinh học. Em có thể bỏ bữa này ăn bù bữa khác, nhưng ngủ phải đúng giờ và đủ giấc. Sau này trở lại cơ quan thì làm bù giấc sao?”

Nam My không cãi được thì im lặng quay lưng về phía Hoàng Bách, nhưng chỉ chưa đầy một phút đã bị anh vòng tay kéo lại gần, bất ngờ bị ôm từ phía sau, cô chợt co người muốn chống cự. Hoàng Bách lại thủ thỉ bên tai:

“Ami! Anh hát ru em ngủ nhé, giống hồi còn bé ấy.”

Nam My mím môi, không dám lên tiếng, sợ Hoàng Bách nghe ra được sự thổn thức trong lời nói của chính mình. Thấy người ở trong lòng im lặng không nhúc nhích nữa, Hoàng Bách mới dám buông lỏng người, lại luồn tay xuống dưới gáy Nam My để cho cô gối lên tay mình. Ở khoảng cách này cô cơ hồ có thể ngửi thấy mùi thơm của nắng sớm trên quần áo anh, thật dễ chịu, nhịp thở theo đó cũng dần ổn định, nép gọn trong ngực anh.

“Bèo dạt mây trôi chốn xa xôi…”

Hoàng Bách khẽ khẽ cất tiếng hát, giọng anh vừa trầm vừa ấm cứ vấn vương bên tai Nam My, mí mắt cô dần nặng trĩu như muốn sập xuống đến nơi, cả cơ thể vừa co quắp lại đã vô thức buông lỏng, chỉ một lúc là đã chìm vào giấc ngủ.

“Ami!”

Hoàng Bách nhổm người nhìn Nam My, hai mắt cô đã nhắm nghiền, hàng mi dài chạm vào nhau không động đậy, hơi thở đều đặt lên xuống, xem ra đã đi vào giấc ngủ, anh mới yên tâm nằm xuống bên cạnh, nhắm mắt để đấy chứ chưa thật sự ngủ được. Hoàng Bách thở khe khẽ cố rằn nhịp đập loạn xạ trong ngực trái, khi nãy trấn an Nam My để cô ngủ, chứ thật lòng chính anh là người hồi hộp. Từ sau chuyện kia việc động chạm vào Nam My là tự Hoàng Bách mong muốn, chứ không phải là gượng ép làm cho có, nhưng cứ sợ bị cô cự tuyệt. Anh trằn trọc mãi nửa tiếng sau mới ngủ được. Diễn đàn TruyenOnl.com

Gần sáng, Nam My giật mình tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở lần mò tìm đi nhà vệ sinh, vô tình đánh thức Hoàng Bách. Thấy cô cứ mò mẫm, anh vội rời khỏi giường, tay dụi mắt, quàng qua vai Nam My muốn dẫn đường:

“Em đi đâu đấy?”

“Em muốn đi vệ sinh, sao phòng anh không có nhà vệ sinh giống phòng Hoàng An vậy?”

“Để sau này anh bảo mẹ làm thêm một cái nhé!”

Nam My còn ngái ngủ vô thức đáp:

“Kệ anh, nhà anh anh thích làm gì mà chẳng được.”

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi #Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Sáng thứ hai, Hoàng Bách đưa Nam My đến bệnh viện, đặt luôn lịch khám thai cho cô. Trong khi chờ đợi để làm một vài thủ tục xét nghiệm quan trọng ở tuần thứ mười hai, Hoàng Bách bảo cô ở trong phòng của mình đợi để anh đi làm giấy tờ cho nhanh.

“Em biết phòng anh mà, em tự đi được, anh cứ đi lấy giấy đi.”

“Ừ, đợi anh quay lại.”

Hai người đi hai hướng khác nhau, Nam My chậm bước đi về phía phòng làm việc của Hoàng Bách nhưng mới được mấy bước thì phía sau lưng có tiếng gọi tên mình, cô liền quay lại, nheo nheo mắt nhìn người đàn ông đi ngược hướng ánh sáng, mãi mới nhìn ra là người quen thì gương mặt có chút xanh chợt nở nụ cười. Nam My hồ hởi hỏi han:

“Anh về khi nào thế ạ?”

“Anh về từ thứ sáu, em đi đâu đây? Tay chân thế nào?”

Nam My dơ cánh tay bị thương lên khua khua cho Khánh Huy xem, “Em không sao, chắc hết tuần này đi làm lại ạ! Em đi khám thai, anh đến đây làm thế?”

“Anh có hẹn với bác sĩ của Ốc đến lấy thuốc cho thằng bé.”

“À, bé nhà anh thế nào ạ? Lại ốm hay sao?”

“Không, thực phẩm chức năng ấy mà, lần trước bác sĩ khám bảo thiếu chất cần bổ sung.”

Nam My gật gù, hai người vừa đi vừa trò chuyện, hầu như đều xoay quanh tình hình ở đồn và sức khỏe của mẹ con cô. Gặp được Nam My, Khánh Huy lấy làm vui vẻ, cứ chăm chú nhìn cô cười cười nói nói. Hai người đi gần tới phòng làm việc của Hoàng Bách thì có người đi ngược lại, vừa nhìn thấy Nam My, người kia đã lù lù bước chệch hướng lại cố ý đưa chân ra khiến cô vấp phải thiếu chút nữa là hẫng chân ngã nhào xuống nếu không có Khánh Huy kịp thời đưa tay ra. Diễn đàn TruyenOnl.com

Nam My cau mày ngước nhìn người vừa va phải mình, tưởng ai xa hóa ra là biết nhau cả.

“Nam My à, có sao không?”

Nhìn vẻ giả ngốc của Ái Liên, Nam My ghét lắm liền đứng thẳng người nói mát:

“Chị Ái Liên không nhìn thấy em à?”

“Không thấy. Đi đâu đây?”

“Lên phòng Hoàng Bách ngồi đợi anh ấy.”

Ái Liên nghe nhắc đến Hoàng Bách thì nguýt Nam My một cái, khó chịu ra mặt, lại vô tình chạm phải ánh nhìn không mấy thiện cảm của người đàn ông đang đỡ cô thì khinh khỉnh ngoảnh mặt đi. Cô ấy định đi qua nhưng bất ngờ bị Khánh Huy chộp lấy cánh tay kéo lại, Ái Liên khó chịu nhướn mày,

“Anh làm gì?”

“Cô chưa xin lỗi Nam My.”

“Sao tôi phải xin lỗi?”

“Cô va vào em ấy.” Diễn đàn TruyenOnl.com

“Thì sao? Đi đường không may, tránh làm sao được. Sao hai người thấy tôi không né?”

Ái Liên ngang ngược trả treo, đầu mày Khánh Huy đã cau lại đến cực độ vì kiểu đổ lỗi ngược này của cô ấy. Nam My chán nản lắc đầu rồi kéo Khánh Huy lại, “Thôi anh, dây dưa với người này làm gì cho mất công, anh đi việc của mình đi ạ, em tự đi được rồi.”

Với Ái Liên thì cau có nhưng với Nam My, thái độ của Khánh Huy lại thay đổi một cách chóng mặt, anh ôn tồn hỏi cô:

“Được không?”

“Được ạ! Em có sao đâu, chỉ là chị Ái Liên không có mắt nên mới không nhìn thấy em thôi mà. Chị Liên nhỉ?”

Nam My nhoẻn miệng cười, cố ý trêu ngươi, Ái Liên bị nói móc thì tức ra mặt, nhưng cứng họng không cãi trả được. Khánh Huy chẳng thèm nhìn cô ấy lấy nửa con mắt, lúc này chỉ chăm chú nghe Nam My nói, hai người cứ vậy trao đổi ánh mắt với nhau, người trong cuộc không cảm thấy có vấn đề, nhưng người đứng ngoài thì khá là chướng mắt. Ái Liên khẽ nhếch cao khóe miệng, hóa ra là một kẻ trồng cây si con nhóc xấc xược này, tưởng thế nào.

Nam My vừa bước vào phòng làm việc của Hoàng Bách thì Ái Liên cũng nối gót vào ngay sau đó. Sự xuất hiện bất thình lình của cô ấy khiến Nam My giật mình ngoảnh mặt nhìn ra. Vừa bắt gặp cái vẻ mặt khinh khỉnh của Ái Liên thì đã lấy làm chán ghét, khi nãy ở ngoài hành lang, lại có cấp trên cũ và không muốn mình gây chuyện to tiếng sẽ làm ảnh hưởng đến Hoàng Bách nên nhịn, chứ một Ái Liên, hay mười Ái Liên thì cô chỉ đạp cho hai cái là ngã lăn đùng ra thôi chứ ở đấy mà dở trò à.

“Một đứa đi lấy chồng, đứa còn lại liền nhào tới luôn. Giờ còn đánh đến cả đây nữa à? Thanh niên bây giờ cũng biết chớp thời cơ và bạo dạn quá nhỉ?” Diễn đàn TruyenOnl.com

Nam My ghét bỏ, lườm Ái Liên một cái, sao cô ghét cái kiểu nói chuyện quàng xiên này của cô ấy thế không biết. Thế quái nào cũng phải chọc ngoáy người ta mới chịu được, Nam My khinh khỉnh đáp:

“Cờ đến tay ai người ấy phất, chỉ mấy người có tuổi, quá lứa lỡ thì mới ngại yêu đương thôi chị.”

“Cô…”

Ái Liên bị chê già thì tức run cả người, mặt mày đã cau có, quắc mắt lườm Nam My. Cô lại chẳng thèm sợ, ngược lại chọc được cô ấy tức điên thì đã bày ra vẻ mặt hài lòng, khóe miệng theo đó cũng nhè nhẹ nhếch lên khiêu khích. Nhưng xem ra người phụ nữ này cũng giỏi kiềm chế và hoạt ngôn, chỉ vài phút đã lấy lại tinh thần mà thản nhiên buông lời:

“Đàn ông bây giờ hầu như đều thích phụ nữ có kinh nghiệm và biết chiều chuộng. Mấy đứa trẻ ranh thì chỉ hợp làm Sugar (1) thôi em.

“Ồ, ý là chị Ái Liên nhiều kinh nghiệm và kỹ năng giường chiếu ấy hả?”

Nam My gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện, vờ trầm trồ khiến Ái Liên lấy làm hả hê, mặt đã vênh lên với cô, nhưng chưa được bao lâu đã bị tẽn tò vì lời tiếp theo của Nam My, tuy nhẹ nhàng nhưng lại cay hơn cả ớt hiểm:

“Tức là chị cũng phải lăn giường với đủ loại người nên mới rút ra được nhiều kinh nghiệm rồi ấy nhỉ? Em còn nhỏ nên mới chỉ có kinh nghiệm với Hoàng Bách thôi ạ! Đầu tiên và cũng là cuối cùng. Hơi vụng về một tí nhưng anh ấy thích, cảm ơn chị Ái Liên đã nhắc nhở. Hôm nào rảnh em mang giấy bút sang nhờ chị chỉ vài đường cơ bản cho nó thăng hoa nhé!” Diễn đàn TruyenOnl.com

Nam My khẽ cười khẩy, chả thèm ngượng mà cứ chằm chằm nhìn vẻ mặt đã xám ngoét như nền trời những ngày lập đông của Ái Liên. Ái Liên định nói gì nữa thì có tiếng mở cửa.

Hoàng Bách bước vào, Ái Liên liền tươi tỉnh mà bước về phía anh, định bám vào tay anh, “Hoàng Bách, anh đi đâu thế?”

“Ái Liên đấy à? Tìm anh có chuyện gì không?”

Hoàng Bách cố ý né tránh sự đụng chạm của Ái Liên mà đi đến bên cạnh Nam My, khiến cô ấy tức điên lên được mà vẫn phải kiềm chế.

Nam My thuận theo Hoàng Bách, nắm lấy tay đang ôm trên vai mình, lại ngước mắt nhìn anh đầy âu yếm, diễn một màn tình cảm cho Ái Liên xem:

“Anh quay lại rồi à?”

“Ừ, ngồi xuống đi, đừng đứng lâu quá ảnh hưởng đến con chúng ta.”

Nam My cười ngọt ngào khẽ vâng một tiếng, cố tình tỏ ra nũng nịu để trêu ngươi Ái Liên, nhưng điều khiến cô ấy sửng sốt không phải sự ân cần của Hoàng Bách đối với cô, mà là câu con của chúng ta mà Hoàng Bách vừa nói.

“Con của chúng ta?”

“Ừ, Nam My đang mang thai con của anh. Sao thế?”

Ái Liên gượng gạo lắc đầu:

“Không, em có hẹn với người nhà bệnh nhi. Em đi trước đã.”

Ái Liên đi ra khỏi phòng nhưng chẳng ai tạm biệt, cửa phòng đóng lại cả cơ thể vừa mới gồng cứng vì kìm nén kia mới bất giác buông lỏng. Cô ấy vừa nghe được thông tin gì thế này? Sao họ lại có con với nhau vậy, tưởng Hà My đi lấy chồng, sẽ có cơ hội lại gần Hoàng Bách vậy mà vẫn bị Nam My chen chân phá ngang. Diễn đàn TruyenOnl.com
Với cả chuyện Nam My mang thai thật sự quá sốc đối với Ái Liên. Nếu biết trước thì dù có ghét cô ấy cũng sẽ không đưa chân ra, vậy là vừa nãy thiếu chút nữa cô ấy đã lỡ làm ngã Nam My. Ngộ nhỡ người kia không đỡ kịp, cô mà ngã xuống ảnh hưởng đến đứa trẻ không phải Ái Liên sẽ mang tội lỗi rất lớn sao? Chỉ cần nghĩ sẽ có đứa trẻ nào đó vì mình mà bị tổn thương là lòng Ái Liên lại trở nên lạnh ngắt.

Cách đây ba năm cô ấy từng không cứu được một đứa trẻ bị hóc dị vật, mặc dù lỗi chẳng phải của Ái Liên, đứa trẻ được đưa đến bệnh viện quá muộn, dị vật chèn vào khí quản, đoạn đường di chuyển đến bệnh viện lại quá xa, dẫn đến thiếu oxy não, qua khám nghiệm kết luận nó vốn đã chết trước khi đến bệnh viện rồi.

Sự việc đáng tiếc ấy tuy không truy cứu trách nhiệm đến Ái Liên, nhưng đứa trẻ mất mạng trong ca trực của cô, chính tay cô làm cấp cứu lại chỉ có thể đứng nhìn nó chết một cách bất lực mà không thể làm gì được khiến Ái Liên cứ tự trách mình mãi. Diễn đàn TruyenOnl.com

Ái Liên trở về phòng làm việc, vừa đưa tay định mở cửa thì điều dưỡng viên đã bước ra báo với cô rằng người nhà bệnh nhi chờ cô gần hai mươi phút rồi. Ái Liên chậm chạp gật đầu rồi đi thẳng vào trong, người kia vừa quay đầu nhìn lại, bốn mắt chạm vào nhau tóe lửa. Sự ăn năn trong Ái Liên liền bị gạt sang một bên, thay vào đó là sự ghét bỏ đối với người đàn ông trước mặt mình.

Khánh Huy cau mày nhìn nữ bác sĩ đang lừ lừ đi về phía bàn làm việc và ngồi xuống đó, gương mặt góc cạnh đã bày ra một đống thắc mắc, chẳng ngại ngần liền hỏi:

“Cô là bác sĩ Ái Liên?”

“Ừ, Ái Liên, vừa nãy anh không nghe thấy Nam My nó nhắc đến tên tôi mấy lần hay sao?”
...
Chú thích:

Sugar (1): ý muốn ám chỉ Sugar Baby, những cô gái trẻ có nhan sắc, quyến rũ được bao nuôi làm người tình của những “ông bố” trung niên có tiền, địa vị…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK