Đợi thím Tuệ dọn dẹp xong, Mạnh Chương cũng đã dọn xong vali.
Kéo theo vali, Mạnh Chương nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Tam thiếu có thể sẽ về muộn một chút.”
“Ừm…” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, trong đầu cậu vẫn có chút rối bời, cũng không có tâm trạng để nói chuyện với Mạnh Chương.
Mạnh Chương nhìn cậu một cái rồi hỏi: “Không giữ tôi lại ăn cơm à?”
Mẫn Thiều Kỳ trầm mặc mất một lúc rồi mới đáp: “Nếu Tam thiếu giữ anh ở lại ăn cơm, thì tôi sẽ làm thêm một phần.” Cậu không biết rằng giữa Cố Ngạo và Mạnh Chương rốt cuộc là quan hệ gì, nhưng loại cảm giác thân mật này vẫn khiến cho tim cậu cảm thấy chua xót.
Mạnh Chương lúc này lại cười, nói: “Coi như cậu cũng rõ ràng, không tự coi mình là chủ.”
Mẫn Thiều Kỳ lúc này mới chợt hiểu ra, Mạnh Chương là đang thăm dò cậu – cậu là một người giúp việc, có tư cách gì mà giữ khách lại ăn cơm? Dù cho đối phương có là bạn bè của Cố Ngạo, cũng phải là Cố Ngạo giữ lại. Hơn nữa, nếu Mạnh Chương thật sự muốn ở lại, cũng không nhất thiết phải hỏi ý kiến cậu.
Thím Tuệ cùng nhóm người làm dọn dẹp đồ đạc xong, nói với Mẫn Thiều Kỳ một câu, rồi rời đi. Mạnh Chương cười cười, sau đó kéo theo vali của Cố Ngạo, cũng rời đi.
Trong nhà lại một nữa trở nên tĩnh lặng, Mẫn Thiều Kỳ nhìn cửa phòng ngủ chính đóng chặt.
Từ sau khi bắt đầu làm việc, mỗi ngày cậu đều vào phòng ngủ của Cố Ngạo. Đó đã từng là phòng ngủ của hai người họ, đồ trang trí cũng không còn như trước, kệ đầu giường cũng đã đổi rồi. Mỗi ngày cậu đều không ở trong đó quá lâu, cơ bản cũng chỉ là vào đó chỉnh lại giường chiếu, cũng không cần làm gì khác nữa, thím Tuệ tới cũng sẽ dọn dẹp toàn bộ.
Phòng của Cố Ngạo đã được làm thông sang căn phòng cho khách ở cách vách, phòng đó được dùng làm phòng chứa quần áo, Mẫn Thiều Kỳ cũng chỉ nhìn qua căn phòng đó lúc dọn dẹp phòng ngủ, đồ đạc không nhiều, sắp xếp cũng gọn gàng, nhưng nếu để cậu phải tìm cái gì ít nhất cũng phải tốn chút thời gian. Mà Mạnh Chương chỉ cần dùng 40 phút ngắn ngủi dọn xong xuôi hành lý cho Cố Ngạo, cũng có thể thấy đối với vị trí mỗi đồ vật ít nhất cũng biết rõ. Hơn nữa, Cố Ngạo còn là người rất để ý cách ăn mặc, có thể yên tâm để Mạnh Chương dọn hành lý cho mình, cũng chứng tỏ rằng anh thích mặc như thế nào, Mạnh Chương hiểu rất rõ.
Lại nói đến Mạnh Chương, Mạnh Chương cũng sẽ không phải người tùy tiện dọn đồ cho người khác, việc này lại giống như bị bắt ép mà làm, nhưng Mạnh Chương lại giúp Cố Ngạo, nói cách khác Cố Ngạo trong lòng Mạnh Chương ít nhiều cũng sẽ có một vị trí đặc biệt.
Nếu như Mạnh Chương trở thành người yêu của Cố Ngạo, vậy thì cậu không còn cách nào khác, chỉ có thể yên lặng khổ sở mà thôi. Dù sao bất luận là ở phương diện nào, cậu không thể sánh bằng Mạnh Chương.
Khi Cố Ngạo trở về, Mẫn Thiều Kỳ mới làm cơm được một nửa.
Giờ so với giờ ăn cơm mọi khi đã muộn mất một tiếng, với tốc độ này, có lẽ cũng phải muộn thêm nửa tiếng nữa.
Cố Ngạo cũng không nói gì, trở về phòng tắm rửa thay quần áo. Đợi đến khi anh đi ra, cơm nước cũng đã dọn lên bàn gần như xong xuôi rồi.
Ăn cơm muộn một chút cũng không sao, nhưng nhìn một bàn toàn là rau dưa, Cố Ngạo vẫn không khỏi nhíu mày, “Cậu cho thỏ ăn à?”
Cố Ngạo không phải người cần phải có thịt mới ăn được, thế nhưng cũng phải có món mặn món nhạt, một bàn nào là mướp đắng xào trứng, cà tím xào tỏi, đậu phụ rim cà chua, xà lách xào dầu hào lại thêm một bát canh rong biển trứng(*), càng nhìn càng thấy thanh đạm làm sao.
Mẫn Thiều Kỳ không phải không nấu thịt, nhưng bởi mải nghĩ đến chuyện của Mạnh Chương và Cố Ngạo, làm cháy mất thịt… Mà thức ăn ngày mai bên Cố gia mới mang sang, trong nhà cũng không thừa chút thịt nào nữa.
“Xin lỗi… Tôi…” Mẫn Thiều Kỳ cũng không biết nên nói sao với Cố Ngạo, dù sao chuyện của Mạnh Chương và Cố Ngạo không đến phiên cậu hỏi nhiều.
Cố Ngạo lạnh lùng nói: “Cậu đã gầy đến mức gió thổi một cái là bay rồi, ăn toàn rau dưa thế này làm sao mà béo lên?”
Cố Ngạo mặc dù nói không thuận tai cho lắm, nhưng Mẫn Thiều Kỳ vẫn nghe ra được một chút quan tâm, phiền muộn trước đó cũng giảm đi một chút, cũng có chút dũng khí để giải thích, “Tôi…làm cháy thịt rồi.”
Cố Ngạo nhìn cậu một hồi, cũng không quở trách gì cậu nữa, chỉ nói: “Ngồi xuống ăn đi, buổi tối ăn gọi đồ ăn khuya.”
“Ừ.” Mẫn Thiều Kỳ gật gật đầu.
Một bữa cơm của hai người vô cùng yên tĩnh, đợi đến khi ăn xong hết rồi, Cố Ngạo mới mở miệng nói: “Tôi phải đi mấy ngày, mấy ngày này cậu tự sắp xếp.”
Mẫn Thiều Kỳ do dự trong chốc lát, hỏi: “Đi cùng… với trợ lý Mạnh sao?”
“Ừ.” Cố Ngạo gật đầu.
Mẫn Thiều Kỳ mím môi một cái, cuối cùng vẫn không hỏi khi nào anh về. Nếu như Cố Ngạo muốn nói cho cậu biết, vừa rồi đã nói rồi.
Mấy ngày nữa là đến Giáng sinh rồi đến Năm mới, Mẫn Thiều Kỳ nghĩ có lẽ Cố Ngạo muốn đón năm mới với Mạnh Chương.
Cố Ngạo cũng không nói gì thêm nữa, uống xong bát canh liền đứng dậy đi vào thư phòng.
Ngày hôm sau sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Ngạo liền rời đi. Trước khi đi còn đưa tiền lương tháng này cho Mẫn Thiều Kỳ, nói là để Mẫn Thiều Kỳ lúc rảnh rỗi có thể tự đi mua cho mình ít đồ. Tiền cơm Mẫn Thiều Kỳ ăn có thể dùng chi tiêu trong nhà, nhưng những thứ khác anh không phụ trách.
Mẫn Thiều Kỳ cầm tiền, cũng không nói gì, toàn thân không có chút tinh thần – thật ra cậu ngày hôm qua ngủ không ngon giấc, trong đầu toàn là suy đoán về mối quan hệ của Cố Ngạo cùng Mạnh Chương. Nhưng cậu chỉ có thể nghĩ, không thể hỏi.
Sau khi Cố Ngạo đi, một ngày của Mẫn Thiều Kỳ cũng trở nên buồn tẻ, một mình cậu không cần đúng giờ làm cơm, lúc nào đói thì lấy bừa chút đồ ra ăn, cuộc sống có thể nói là có chút chán trường.
Ở nhà một mình lâu, nếu không có việc gì cần thiết phải làm trong một thời gian dài thì cũng bắt đầu sinh ra phiền muộn, trong lòng luôn cảm thấy buồn bực, thậm chí có chút cảm giác u uất không tên. Vậy nên hôm nay nhân ngày trời đẹp, thay quần áo ra ngoài một chút.
Từ khi đến chỗ của Cố Ngạo, cậu chưa một lần quay lại chỗ kia của Mẫn Kính Xuyên, quần áo một bộ cũng không có, vậy nên quần áo bây giờ của cậu đều là của Cố Ngạo.
Quần áo của Cố Ngạo cậu mặc không vừa, nếu như giờ cùng một lúc mua mấy bộ quần áo và đồ dùng cá nhân thì cậu cũng không còn khoản dự dù nữa. Vậy nên sau khi ra khỏi nhà Mẫn Thiều Kỳ gọi xe đến căn nhà Mẫn Kính Xuyên cho cậu mượn ở trước, định dọn một chút quần áo và đồ dùng hàng ngày cùng một số đồ quan trọng, về sau sẽ không quay lại đây nữa
Hôm nay không phải cuối tuần, Mẫn Kính Xuyên ắt hẳn sẽ không có thời gian đến chặn cậu. Nhưng cậu nhớ rõ lúc cậu đi vẫn luôn có thói quen đóng cửa tất cả cả các phòng, mà lần này về, cửa phòng đều bị mở ra, trên sàn còn dấu dày loạn xạ, có thể thấy Mẫn Kính Xuyên chắc chắn đã đến đây tìm cậu. Nghĩ cũng phải, dù sao Mẫn Kính Xuyên cũng phải cho Lorraine một lời giải thích, tới chỗ này tìm cậu là điều tất nhiên. Chỉ là có điều Mẫn Kính Xuyên hẳn sẽ không nghĩ tới cậu được Cố Ngạo đưa đi.
Thật sự thì Mẫn Thiều Kỳ cũng không muốn tới đây, chỗ của Mẫn Kính Xuyên với cậu có bao nhiêu nguy hiểm cơ chứ. Nhưng có một số thứ cậu vẫn phải mang đi, vậy thì cậu mới có thể hoàn toàn rời khỏi chỗ này.
Đồ đạc của Mẫn Thiều Kỳ không nhiều, có một số quần áo cũ cậu cũng không cần nữa, chỉ chọn một vài cái vẫn còn tương đối mới, sau đó lấy một số giấy tờ tùy thân cùng thẻ ngân hàng, chắc chắn không còn quên gì nữa, Mẫn Thiều Kỳ liền kéo hành lý rời khỏi đó.
Mang theo hành lý, Mẫn Thiều Kỳ cũng không muốn về nhà ngay, phiền muộn trong lòng cậu chưa vơi bớt, về nhà cũng là ở một mình, đón một chiếc xe đi tới trung tâm thành phố, gửi hành lý tại quầy gửi đồ của trung tâm thương mại, vào một quán cà phê ở tầng một.
Thời điểm này khách ở quán cà phê không nhiều, nhưng rất nhanh liền không còn chỗ ngồi nữa. Lúc Mẫn Thiều Kỳ gọi xong cà phê và bánh mỳ, đúng lúc thấy có người rời đi, phục vụ đang dọn bàn, liền đi tới đó.
“Thiều Kỳ?”
Nghe thấy một tiếng gọi, Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu, mới phát hiện ra khách muốn rời đi ấy vậy mà lại là Mẫn Ác Đan. Bên cạnh Mẫn Ác Đan còn có một người đàn ông, dung mạo vô cùng anh tuấn, hai người lúc này đang nắm tay nhau, khuôn mặt Mẫn Ác Đan đang tươi cười hạnh phúc.
“Trùng hợp quá.” Mẫn Thiều Kỳ cười, Mẫn Ác Đan là người duy nhất trong Mẫn gia không có ác ý với cậu, cậu tự nhiên cũng sẽ không lạnh lùng với cô ấy.
“Ừ.” Mẫn Ác Đan thoạt nhìn thần thái vô cùng phấn chấn, không giống dáng vẻ chỉ biết dăm dắp nghe lời trước đây, “Giới thiệu một chút, đây là bạn trai của chị, Ngô Á Sâm. Á Sâm, đây là em trai em, Mẫn Thiều Kỳ.”
“Chào anh.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu với Ngô Á Sâm
Ngô Á Sâm cũng lịch sự trả lời. “Chào cậu.”
“Em gần đây thế nào? Vẫn còn ở nhà bạn sao?” Mẫn Ác Đan hỏi cậu.
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ cũng không muốn nói nhiều đến chuyện của mình liền chuyển chủ đề, “Chị quen bạn trai từ khi nào vậy, trước đây cũng chưa từng thấy đả động tới.”
“Á Sâm là bạn thời đại học của chị, nhưng là khoa máy tính. Sau khi tốt nghiệp vẫn luôn làm việc ở thành phố E, tháng trước mới được thuyên chuyển công tác về đây.” Ý cười của Mẫn Ác Đan càng thêm đậm hơn một chút, xem ra thật sự rất thích Ngô Á Sâm.
“Hóa ra là thế.” Mẫn Thiều Kỳ cười, nói. Cậu đoán hẳn là Mẫn gia vẫn còn chưa biết chuyện Mẫn Ác Đan quen bạn trai, với lòng dạ của Quan Ngọc Phân, nhất định phải để Mẫn Ác Đan gả vào nhà giàu có, vì để góp phần vào chuyện phát triển của Mẫn gia. Mẫn Ác Đan không phải không biết tâm tư của Quan Ngọc Phân, có lẽ vì quá yêu Ngô Á Sâm nên cũng muốn để mình hạnh phúc một chút.
Qua tiếp xúc của cậu với Mẫn Ác Đan, thì Mẫn Ác Đan là một người chậm nhiệt, khả năng đột nhiên rơi vào lưới tình không lớn. Tám chín phần là đã có gì từ lâu rồi, chẳng qua vẫn còn đang ở nơi đất khách nên vẫn chưa dám xác định, hiện tại Ngô Á Sâm được chuyển công tác về, hai người mới chính thức ở bên nhau.
“Được rồi, không nói với em nữa, bọn chị còn vội đi xem phim. Có gì liên lạc qua điện thoại nha!” Mẫn Ác Đan cười nói
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu.
Ngô Á Sâm cũng nói lời tạm biệt với Mẫn Thiều Kỳ, rồi nắm tay Mẫn Ác Đan rời đi.
Mẫn Thiều Kỳ ngồi trên ghế sô pha, uống cà phê, không khỏi suy nghĩ, nếu như cậu không làm việc ấy, có lẽ hiện tại cậu cũng đang rất hạnh phúc.
Nhưng làm gì có nhiều nếu như như vậy? Trong đời người luôn phải đứng giữa nhiều sự lựa chọn, có lúc sẽ chọn đúng, nhưng cũng có lúc cũng sẽ chọn sai. Mà có những việc sai rồi vẫn có thể cứu vãn, nhưng cũng có những việc lại không thể. Có những việc vào lúc ấy có thể sẽ thấy đó là đúng, qua đi rồi mới nhận ra là không đúng…
Cậu không biết rằng ai là người tiếp theo có thể khiến Cố Ngạo yêu thích như thế, có thể là Mạnh Chương, nhưng cũng có thể là người khác… mà khả năng là cậu dường như vô cùng nhỏ bé, dù vậy cậu cũng vẫn thích Cố Ngạo…
Đang mải nghĩ ngợi, chuông điện thoại vang lên. Là số lạ, nhưng địa chỉ lại là ở thành phố này, cậu liền bắt máy.
“Alô?”
“Thiều Kỳ?” Bên kia truyền đến giọng của Cố Hàm.
Giọng của Cố Hàm rất êm tai, hơn nữa lại rất dễ nhận biết, Mẫn Thiều Kỳ vừa nghe đã nhận ra ngay: “Nhị thiếu.”
“Em có ở nhà không?” Cố Hàm hỏi.
“Không ạ, giờ em đang ở bên ngoài.” Mẫn Thiều Kỳ đáp.
Cố Hàm: “Đi với bạn sao?”
“Không ạ, em đi một mình.” Mẫn Thiều Kỳ nói.
“Bữa tối nếu không có hẹn gì, anh mua một chút nguyên liệu sang, chúng ta nấu lẩu nhé?” Cố Hàm cười nói.
Mẫn Thiều Kỳ có thể nghe ra ý tốt trong giọng nói của anh, có người đồng ý ăn cùng, cậu cũng rất vui, trả lời ngay: “Được ạ. Em đang ở trung tâm thương mại, ngay dưới tầng hầm số một là siêu thị, em có thể mua nguyên liệu mang về.”
Cố Hàm nghe thấy vậy liền cười nói: “Vậy cũng được, em mua nhé. Cứ quẹt thẻ của Cố Ngạo ấy. Muốn ăn gì cứ mua, không cần khách sáo. Hai tiếng nữa tan làm anh tới đón em.”
Nghĩ tới mình còn hành lý, quả thực có người tới đón cậu sẽ tiện hơn, Mẫn Thiều Kỳ liền cười đáp: “Vâng. Em ở bên trung tâm thương mại Phong Mậu.”
“Ừ, anh biết rồi. Đến nơi sẽ gọi điện cho em.” Cố Hàm nói.
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ cười đáp, sau đó cúp điện thoại.
Nghĩ tới có người tới ăn cơm với mình, tâm trạng Mẫn Thiều Kỳ tốt lên rất nhiều. Ở nhà một mình cậu thật sự có chút buồn bực, trước đây cậu ở một mình cũng không cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ có lẽ vì quan hệ với Cố Ngạo, cậu lại ở chỗ của Cố Ngạo, Cố Ngạo không ở đó, khiến cậu có cảm giác thiếu vắng chút gì đó, vô cùng cô quạnh…